MẠC VƯƠNG XIN GIỮ LIÊM SỈ!!


Tất cả đều nhìn về hướng của Bạch Tử Lệ, ai ai cũng ngơ ngác khi Bạch Tử Lệ nói như vậy.

Chả nhẽ có vấn đề gì sao? Dân làng cũng đang xếp hàng để nhận gạo rồi mà, sao lại kêu dừng lại? Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử lệ nghiêm túc nhìn kĩ vào đống gạo trước mặt, có vẻ như là phát hiện ra điều gì đó rồi.

Bạch Tử lệ cúi xuống lấy một ít gạo đưa lên mũi rồi ngửi, vì Bạch Tử Lệ là nửa người nửa thú nên các giác quan nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, quả nhiên là phát hiện trong gạo có vấn đề.
Thấy bên cạnh mình đang định múc gạo cho dân làng, Bạch Tử Lệ lập tức ngăn cản lại, Mạc Chi Dương khó hiểu nhìn Bạch Tử Lệ, không hiểu tại sao dừng tất cả chứ? Thời gian không có nhiều mà Bạch Tử Lệ cứ kéo dài thời gian ra vậy? Sau khi đã chắc chắn, Bạch Tử lệ nhẹ nhàng nói
- “Gạo này đã bị tẩm thuốc chuột.

Có lẽ không ăn được nữa!”
- “Cái gì? Thuốc chuột á?!! S-Sao có thể… Ngươi có nhầm lẫn không vậy?”_Mạc Chi Dương bất ngờ khi Bạch Tử Lệ nói như vậy
- “Ta chắc chắn luôn.

Không thể sai đi đâu được!”

- “V-Vậy… Bây giờ chúng tôi phải như thế nào?”
Dân làng bắt đầu lo lắng, Mạc Chi Dương thấy vậy cũng thử ngửi xem, ai dè đúng là có thuốc chuột ở bên trong thật.

Ngay lập tức, Mạc Chi Dương cho người đi bảo tất cả việc phát gạo dừng lại, không thì sẽ có người chết mất, mấy người lính ở đó lập tức phân tản ra.
Mạc Chi Dương trấn an người dân, và hứa sẽ tìm ra hung thủ và phát đầy đủ gạo lại cho dân, mọi người nghe thấy vậy cũng không trách móc gì hai người cả bởi vì hai người đã giúp họ rất nhiều trong vụ trồng lại lúa gạo rồi, bây giờ chắc họ chỉ cần lấy ít khoai lang ra để ăn bù thôi.

Bạch Tử Lệ không thể để mặc dân chúng như vậy được, mà đi ra sau xe, lấy ra một bao tải gạo khá lớn, Mạc Chi Dương cùng dân làng bất ngờ vì không hiểu sao Bạch Tử lẹ lấy đâu ra một bao tải gạo ấy.
Mạc Chi Dương thấy vậy liền ra đỡ hộ cho Bạch Tử Lệ, mở ra đúng là gạo trắng thật, thử đưa lên ngửi thì không ngửi thấy mùi gì cả, Mạc Chi Dương ngơ ngác quay ra Bạch Tử Lệ rồi hỏi
- “Ngươi… Ngươi lấy cái này từ đâu ra vậy?”
- “Thì… Ta lấy từ trong bếp…”_Bạch Tử Lệ né tránh ánh mắt của Mạc Chi Dương
- “Từ trong bếp á?!"
- "Ngươi…”_Mạc Chi Dương sốc khi nghe Bạch Tử Lệ nói, lấy từ trong bếp, vậy thì trưa và tối nay hai người lấy cái gì mà ăn chứ? Một bừa không có cơm Mạc Chi Dương ăn không quen
- “Thì có còn hơn không… Ngài cứ phát đi!Còn 2 bao phía sau đó.

Bữa trưa và tối để ta nấu cho ngài”
Mạc Chi Dương cũng không nói gì thêm mà sai người phát cho dân làng, cũng may là có mấy bao gạo này nên việc phát cho khá thuận lợi.

Mạc chi Dương cho 2 bao còn lại để cho làng khác, việc này Mạc Chi Dương sẽ truy cứu đến tận cùng, chắc hẳn người này muốn chết hay sao mà dám đúng đến việc đại sự của Mạc Chi Dương.
Sau đó hai người cũng tập trung vào việc phát lương thực cho dân làng, dân làng cũng rất biết ơn hai người, chắc chắn sau đợt này danh tiếng của hai người sẽ được đẩy lên rất nhiều, đặc biệt là Bạch Tử Lệ - người có công rất nhiều trong chuyện này.

Mạc Chi Dương thi thoảng nhìn Bạch Tử Lệ thì thấy Bạch Tử Lệ vui vẻ chia gạo cho từng người một, mặc dù trời rất nóng nhưng Bạch Tử Lệ vẫn luôn nhiệt huyết, không kêu than một lời nào, dồ hôi đã thấm ướt cả đằng sau lưng Bạch Tử lệ, nhắc mới nhớ, Bạch Tử Lệ từ sáng đến giờ Bạch Tử Lệ vẫn chưa uống tý nước nào cả.

Mạc Chi Dương lấy một ít nước rồi đưa cho Bạch Tử Lệ rồi nhờ người chia nốt hộ, Bạch Tử Lệ thấy Mạc Chi Dương đưa nước cho mình liền nhận lấy rồi cảm ơn
- “Trời nắng quá! Ngươi vào trong nghỉ một lúc đi”

- “Ta không sao đâu.

Còn nhiều người cần phát mà, cứ để ta làm”_Bạch Tử Lệ đứng dậy định làm tiếp
- “Ngươi làm từ sáng đến giờ rồi! Ngươi cứ ngồi đấy đi, để ta làm nốt cho.

Mồ hôi nhễ nhại như thế này mà bảo không mệt”_Mạc Chi Dương lấy một cái khăn rồi lau mồ hôi cho Bạch Tử Lệ, rồi đi ra bên ngoài phát gạo cho dân làng, còn dân làng cung binh lính được một bữa cơm chó no nê.

Còn Bạch Tử Lệ ngại đến đỏ hết cả mặt, trong lòng rối bời vô cùng
…Bên chỗ Kỳ Lâm …
Một người thì đang ra sức phát gạo cho dân, một người thì lười biếng ngồi ở trong mái che để chỉ đạo, không ai khác đó chính là Thất Vĩnh – người đang làm việc quần quật và Kỳ Lâm – người đang ngồi thong thả vẩy quạt.

Giữa trời nắng chang chang như vậy, ai cũng làm việc vất vả, còn ai đó thì ngồi chơi cả buổi, Thất Vĩnh không chịu nổi nữa liền đi ra chỗ Kỳ Lâm rồi nói
- “Đại nhân, đại nhân cũng nên dậy làm việc đi ạ.

Chứ có mỗi một mình thần thì không thể kịp đâu.

Chúng ta còn phải rời sang địa điểm khác nữa”
- “Hửm? Không phải còn 2 người đằng kia sao? Ngươi có mắt không vậy? Ta ở đây ngồi chỉ đạo là được rồi”_Kỳ Lâm đưa quạt ra chỗ hai người kia rồi nói

- “Nhưng ai cũng phải làm việc cả, ngài không nên ngồi ở đây mãi được, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài đó ạ”
- “Danh tiếng ư? Ta không quan tâm cho lắm, vì danh tiếng ta cũng chẳng tốt đẹp gì mấy đâu.

Nói chung là ngươi cứ làm đi, đừng quan tâm đến ta.

Á!! Ngươi làm cái trò gì vậy?!”
Bỗng Kỳ Lâm bị Thất Vĩnh bế lên, Kỳ Lâm kịch liệt giãy dụa nhưng không thể thoát ra được, Thất Vĩnh tiến ra chỗ phát gạo cho dân làng, rồi múc một bát gạo đầy, đưa cho Kỳ Lâm nhằm muốn nói với Kỳ Lâm là hãy làm việc đi.

Kỳ Lâm định không làm nhưng khi nhìn thấy dân làng cùng Thất Vĩnh đang nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt mong mong chờ, Kỳ Lâm mới bỏ cược và mỉm cười phát gạo cho dân làng trong lòng đã ghim ai đó.
Còn Kỳ Lâm thấy như vậy liền hài lòng mà tiếp tục phát gạo tiếp.

Cả hai bên đều tất bận làm việc cả, ai ai cũng như nhau cả thôi, may mắn Bạch Tử Lệ mang 3 bao gạo to, cũng giải quyết được phần nào cho ngày hôm nay, Mạc chi Dương rất hài lòng, cảm thấy mình thật đúng đắn khi cho Bạch Tử Lệ quản lý vụ này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi