MẠC VƯƠNG XIN GIỮ LIÊM SỈ!!


Câu nói của Mạc Chi Dương đã khiến Bạch Tử Lệ đơ ra một lần nữa.

Cái gì cơ? Có nghe nhầm không? Mạc Chi Dương bảo thích mình á? Sao có thể chuyện đó xảy ra chứ? Suy nghĩ như vậy nhưng tim của Bạch Tử Lệ đang đập nhanh kinh khủng, đến Mạc Chi Dương cũng nghe thấy mà.

Mạc Chi Dương nghĩ Bạch Tử Lệ vẫn đang sốc nên giãi bày thêm tình cảm của mình, để cho Bạch Tử Lệ hiểu rõ hơn về tấm lòng của mình.
Thực sự mỗi khi thấy Bạch Tử Lệ đau thì Mạc Chi Dương khó chịu lắm, Mạc Chi Dương muốn ở với người này cả đời, muốn bảo vệ, muốn nhìn thất nụ cười hạnh phúc của Bạch Tử Lệ, không muốn ai hại Bạch Tử Lệ, không muốn Bạch Tử Lệ phải đau khổ thêm lần nào nữa… Mạc Chi Dương đã thực sự yêu Bạch Tử Lệ mất rồi.
- “Ta biết điều này nói với em thì em sẽ sốc lắm.

Nhưng ta sẽ dành cho em thời gian để em suy nghĩ.

Lúc đầu, ta nghĩ em là một con quái vật, thêm những lời đồn thất thiệt, ác ý về em nên ta nghĩ em cũng như những lời đồn đó.

Nhưng sau khi tiếp xúc, làm việc với em thì ta thấy em hoàn toàn khác hẳn với lời đồn.

Em là một người vô cùng ấm áp, lương thiện, rất tốt bụng và còn cả vô cùng xinh đẹp”_Mạc Chi Dương quỳ xuống để nói chuyện với Bạch Tử Lệ

- “Ta không biết mình đã phải lòng em từ lúc nào.

Nhưng mỗi khi thấy em vui vẻ thì tâm trạng ta cũng vui theo nhưng ngược lại, khi ta thấy em bị thương thì tim ta như thắt lại, nó đau đớn vô cùng.

Ta thà rằng mình bị đau còn hơn nhìn thấy em đau.

Bạch Tử Lệ à, tuy lúc đầu ta có đối xử không tốt với em thật nhưng ta thề rằng, sau này ta sẽ yêu thương, bảo vệ và khiến em hạnh phúc.

Nên em hãy tin tưởng ta nhé? Ta yêu em, Bạch Tử Lệ”
- “Em không cần phải trả lời ta ngay luôn cũng được.

Ta sẽ cho em thời gian suy nghĩ”
Mạc Chi Dương mỉm cười dịu dàng nhìn Bạch Tử Lệ, Bạch Tử Lệ sau khi nghe Mạc Chi Dương giãy bày, cũng nhận thấy những lời nói của Mạc Chi Dương đều là thật, nhìn thẳng vào ánh mắt của Mạc Chi Dương, Bạch Tử Lệ cảm thấy một sự chân thành trong đó.

Trong lúc nghe Mạc Chi Dương nói, Bạch Tử Lệ cũng thấy mình cũng có cảm giác y hệt Mạc Chi Dương, tuy lúc đầu có hơi sợ hãi với Mạc Chi Dương nhưng khi tiếp xúc thì Bạch Tử Lệ thấy Mạc Chi Dương không phải là người xấu.
Mạc Chi Dương luôn luôn quan tâm tới mình, luôn nhờ Kỳ Lâm giúp đỡ, gợi ý cho mình, liên tục nâng đỡ Bạch Tử Lệ khi có thể, sẵn sàng mạo hiểm tính mạng để bảo vệ cho mình và thi thoảng cũng khiến Bạch Tử Lệ vui vẻ vô cùng.

Đặc biệt, mỗi khi nhìn thấy Mạc Chi Dương cười thì tim của Bạch Tử Lệ đập nhanh kinh khủng, một cảm giác bồi hồi, xao xuyến xuất hiện, nhất là bây giờ.

Bạch Tử Lệ nghĩ mình cũng đã phải lòng nhị hoàng tử này rồi, không thể chối cãi được nữa.

Tay Mạc Chi Dương đang đặt lên trên đùi Bạch Tử Lệ, nhìn Bạch Tử Lệ với ánh mắt mong chờ, Bạch Tử Lệ cũng đặt tay mình lên rồi mỉm cười nói
- “Em nghĩ không cần phải có thời gian suy nghĩ nữa đâu.

Chừng này là đủ rồi.

Mạc Chi Dương, lúc đầu em cũng có cảm giác y hết ngài, có khi mỗi khi thấy ngài, em lại sợ hãi muốn trốn đi.


Nhưng sau khi tiếp xúc thì em lại thấy ngài là người tốt, không xấu như em nghĩ.

Ngài đã mạo hiểm tính mạng của mình để bảo vệ em, khi thấy con dao ghim trên cánh tay ngài, em rất đau, thậm chí còn rất sợ.

Sợ ngài rời khỏi em, đến lúc này em không còn được ai bảo vệ cũng như quan tâm nữa.

Em thực sự cũng muốn được ở bên cạnh ngài”
‘”V-Vậy có nghĩ là…”_Mạc Chi Dương ngỡ ngàng nói
- “Em cũng lỡ trao con tim của mình cho ngài mất rồi.

Vậy nên ngài phải chịu trách nhiệm đó”
Mạc Chi Dương nghe thấy vậy, hai mắt liền sáng rực lên, bây giờ Mạc Chi Dương hạnh phúc vô cùng, không kìm nén được sự vui vẻ trong mình mà bế Bạch Tử Lệ lên, tay Mạc Chi Dương vô tình chạm vào vết thương của Bạch Tử Lệ khiến Bạch Tử Lệ nhói lên mà nhăn mặt.

Mạc Chi Dương thấy vậy liền xin lỗi, rồi bối rối định thả Bạch Tử Lệ nhưng đã bị Bạch Tử Lệ ngăn lại.

Bạch Tử Lệ yêu chiều cúi xuống, hôn nhẹ lên môi của Mạc Chi Dương một cái chóc, điều này khiến Mạc Chi Dương ngơ ngác nhìn.

Bạch Tử Lệ nhận ra hành động của mình liền xấu hổ, mặt đỏ ửng hết cả lên.

- “Ngài… Ngài đừng quan tâm đến nó.

Chỉ là… Chỉ là… Vô tình thôi…”
- “Ta… Ta muốn hôn thêm một lần nữa.

Em… Em có thể hôn ta không?”_ Mạc Chi Dương bị Bạch Tử Lệ làm cho vui sướng đến nỗi nói cũng ấp a ấp úp
- “Em…”
- “Đi mà.

Một lần nữa thôi, ta muốn hôn em mà…”
- “Đ-Được rồi…”_Bạch Tử Lệ ngại ngùng nói
Một lần nữa, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau rồi vui vẻ trao cho nhau nụ hôn của sự hạnh phúc.

Giờ đẫy họ chính thức đã trở thành người yêu của nhau, thề hẹn một đời không rời xa nhau dù cho ở bất cứ hoàn cảnh nào.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi