MAI TRẮNG TRONG TUYẾT

Cơm nước cũng được dọn lên luôn sau đó, đều là các món mà Tiểu Duệ thích. Nàng đặt Táo Xanh lên đùi, hai tay xé một chiếc đùi vịt, đưa đến trước miệng con chó nhỏ.

– Nè, Táo Xanh, ăn đi, ngon lắm.

Con chó ngửi ngửi một hồi rồi há miệng, đớp lấy cái đùi vịt. Nó loay hoay tìm cách nhảy xuống khỏi chân Tiểu Duệ để ăn. Thấy thế, nàng bèn đặt nó xuống đất.

– Ngoan, mau ăn đi.

Con chó nhỏ lập tức lỉnh vào gầm bàn, nhẩn nha gặm đùi vịt.

– Chúng ta ăn thôi.

Tiểu Duệ lau qua tay vào chiếc khăn đặt bên cạnh, cầm đũa rồi gắp cho Dương Thiên Vũ một miếng rau cải xào.

– Huynh thích ăn rau cải xào nấm đúng không? Mau ăn đi.

Mặt Dương Thiên Vũ nhăn nhó như mẩu giấy bị ai vo nát. Hắn vốn là kẻ cuồng sạch sẽ, nhìn Tiểu Duệ vừa ôm chó, cho nó ăn xong lại gắp cho hắn ngay được khiến bụng dạ hắn cứ nhộn nhạo lên, vô cùng khó chịu.

– Sao thế, huynh không thích à? – Tiểu Duệ ngẩng đầu, nhìn thấy Dương Thiên Vũ vẫn ngồi im, không động đũa thì thắc mắc.

– Ta… no rồi.

Tiểu Duệ sụ mặt.

– Ta đã nói mà, huynh bắt ta nhốt vào đây, cho ăn, có khác gì nuôi chim trong lồng đâu?

Nghe vậy, Dương Thiên Vũ cố dằn lòng, miễn cưỡng cầm đũa lên.

– Nàng ăn đi, ta ăn cùng nàng.

Tiểu Duệ chăm chú nhìn, hắn cố đè nỗi kinh sợ trong lòng lại, run rẩy gắp miếng rau Tiểu Duệ vừa gắp cho kia lên. Ăn miếng rau mà như ăn hoàng liên, mặt Dương Thiên Vũ nhăn nhó vô cùng khổ sở.

– Nhà bếp nấu tệ thế sao? – Tiểu Duệ vẫn không chịu buông tha cho hắn.

– Hả? Không, ngon, rất ngon.

– Vậy huynh ăn thêm đi. – Nàng lại hào phóng gắp cho hắn thêm một gắp thật to.

Mặt Dương Thiên Vũ có thể ví với bầu trời ngoài kia được rồi, đen kịt. Hắn cố gắng chống đỡ ăn thêm một miếng, rồi lại một miếng nữa. Tặng nàng con chó nhỏ để lấy lòng, rốt cuộc là quyết định khôn ngoan hay ngu ngốc nhất đời hắn đây? Hắn chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng, nuôi một con chó, phúc có một phần mà họa tới chín phần như thế này, đúng là chuyện mà lần đầu tiên hắn tính sai!

Ăn xong cái đùi vịt, Táo Xanh lại chạy ra, vẫy đuôi rối rít với Tiểu Duệ. Nàng vui vẻ bẻ thêm một cái đùi vịt nữa cho nó.

– Nhìn xem, Táo Xanh ngoan quá, tối nay ngươi ngủ cùng ta nhé!

Dương Thiên Vũ suýt thì nghẹn. Chỉ một lát mà hắn hết suýt sặc lại đến suýt nghẹn, không biết hôm nay có phải ngày đại hắc đạo không mà lại xui xẻo đến thế. Hắn không thích động vật, càng không thích cảm giác nhếch nhác khi có một con vật đầy lông ngồi ăn ngay dưới chân mình như thế này. Nhưng vì tiểu tổ tông kia, hết lần này đến lần khác hắn phải dặn bản thân cố gắng kìm chế.

Vô cùng chật vật mới trải qua được bữa tối, khi họ ăn xong thì đã rất khuya rồi, Tiểu Duệ vui vẻ cưng nựng Táo Xanh, bế nó về phòng mình. Còn Dương Thiên Vũ mặt mày xám ngoét như mang trọng bệnh, lảo đảo đi về phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Yêu một người là yêu cả sở thích của người đó. Yêu một người là yêu cả sở thích của người đó.”

***

Hai ngày trôi qua, Dương Thiên Vũ kết luận công bằng cho Táo Xanh hơn, đó là Táo Xanh không phải một phần phúc chín phần họa, mà chính là mười phần họa cả mười. Nó được Tiểu Duệ dung túng, bắt đầu cắn phá đồ đạc, “xả” bậy lung tung, chưa kể còn dám gầm gừ khi thấy hắn đến gần Tiểu Duệ. Vừa mới sáng sớm, sau khi luyện võ một canh giờ xong, hắn bước vào thư phòng, định tranh thủ xử lý công việc thì thấy Tiểu Duệ đang vui vẻ vẽ tranh, còn Táo Xanh cũng vui vẻ không kém gặm bức “Xuân Thu Liên Thành” dưới nền nhà. Phải biết bức tranh này cực kỳ quý giá, bằng cả một gia tài. Dương Thiên Vũ không tiếc bức tranh, nhưng một người ưa gọn gàng, ngăn nắp như hắn, nhìn cảnh giấy bị xé rách, vo tròn đầy nền nhà thì thực sự không thể chịu nổi. Nhưng Tiểu Duệ và cả Táo Xanh đều nhìn hắn bằng đôi mắt tròn xoe, ngây thơ vô (số) tội. Tình trạng như thế thành ra thái độ của Dương Thiên Vũ mỗi khi nhìn thấy Táo Xanh vô cùng khó coi, giống như lâm đại địch vậy.

– Lam Nhữ, tình hình thư phòng của Mai cô nương thế nào rồi?

Lam Nhữ vội vàng tiến lên, khom người.

– Bẩm vương gia, đã xong xuôi hết rồi ạ.

– Được. – Hắn gật đầu, rồi quay về phía Tiểu Duệ. – Nàng thấy thư phòng mới thế nào?

Vì tình cảnh này mà hắn đặc biệt cho người sắp xếp một thư phòng ở ngay nam viện cho Tiểu Duệ, thực ra là cho Táo Xanh thì đúng hơn.

– Rất tốt!

– Vậy… nàng có thể dẫn Táo Xanh qua đó luyện vẽ, ngắm cảnh xem. Thư phòng nhìn ra hoa viên, rất đẹp.

Tiểu Duệ dừng bút, nhìn nhìn Dương Thiên Vũ, rồi nàng đặt bút xuống bàn.

– Đúng vậy, thư phòng huynh làm cho ta rất đẹp, rất đầy đủ, cái gì cũng có, nhưng chỉ không có huynh.

Dương Thiên Vũ cứng đờ người, không biết phải đối đáp ra sao. Cuối cùng hắn đành mỉm cười làm hòa.

– Tiểu Duệ đang vẽ gì vậy, để ta xem xem.

– Thế nào, đẹp không?

– Nàng… vẽ gì vậy? – Hồi lâu sau Dương Thiên Vũ mới ngập ngừng lên tiếng.

– Huynh không nhận ra sao? – Tiểu Duệ chỉ chỉ vào bức tranh. – Đây là huynh, đây là ta, còn chỗ này này, cái cuộn này chính là Táo Xanh. Thế nào, giống chứ?

Dương Thiên Vũ gật đầu một cách cứng nhắc, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

– Giống, giống lắm!

– Ta biết thế nào huynh cũng thích mà. Tặng huynh đấy.

Dương Thiên Vũ cố nặn ra nụ cười vui vẻ, đưa tay nhận lấy. Vừa lúc ấy có gia nhân đến bẩm báo.

– Thưa vương gia, người có thư ạ.

Lam Nhữ vội tiến đến, đón thư từ tay gia nhân kia, dâng lên cho Dương Thiên Vũ. Hắn gật đầu, cho mấy gia nhân lui ra, bước đến ghế, ngồi xuống rồi mới bình tĩnh bóc phong thư. Tiểu Duệ ngắm nghía bức tranh một hồi, cuộn tròn nó lại, để vào chiếc bình cổ để đựng tranh quý trên bàn. Sau đó nàng đi vòng qua bàn, đến bên cạnh Dương Thiên Vũ.

– Có chuyện gì vậy? – Giọng nàng vô cùng dịu dàng.

– Ừm, không có gì. – Hắn đặt lá thư xuống bàn. – Tiểu Duệ, thiệt thòi cho nàng quá, mấy hôm nay ta bận rộn, không có thời gian quan tâm đến nàng.

Tiểu Duệ liếc xuống tờ giấy đặt trên bàn, thấy có triện của tri phủ Hàn San. Nàng mỉm cười.

– Ta biết huynh bận rộn việc quốc gia đại sự, lại còn phải phiền lòng vì ta. Thực ra đôi khi ta quậy phá một chút, nhưng cũng là người rất hiểu chuyện. Huynh xem, Táo Xanh có cắn cũng là cắn những thứ không quan trọng, nó nào dám cắn thư tín của huynh.

– Ta biết.

– Đôi khi ta đúng là cũng cảm thấy cô đơn một chút. Nhưng có Táo Xanh bên cạnh cũng thấy vui hơn nhiều. Huynh xem nó đáng yêu thế kia cơ mà. – Nàng nhìn Táo Xanh bằng ánh mắt âu yếm, rồi quay lại phía Dương Thiên Vũ. – Vậy nên huynh không cần lo cho ta đâu. Ta cũng biết bản thân ngốc nghếch, vô dụng, nhưng nếu chia sẻ được gì với huynh thì ta rất sẵn lòng.

Mấy tháng trời gặp lại, đây là lần đầu tiên Tiểu Duệ nói nhiều và nghiêm túc như thế; nhìn đôi mắt đen láy, trong veo của nàng, Dương Thiên Vũ cũng cảm thấy bớt mệt mỏi hơn rất nhiều. Hắn đứng dậy, kéo một chiếc ghế đến bên Tiểu Duệ, bảo nàng.

– Nàng ngồi xuống đây đi.

Tiểu Duệ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn.

– Hoàng thượng đăng cơ chưa lâu. Thế lực của đại hoàng tử đang rục rịch làm phản. Chưa kể ngoại bang cũng đang dồn lực xây dựng hệ thống quân sự. Mà tình hình trong nước vô cùng rối ren, nơi thì hạn hán, chỗ lại lụt lội. Hoàng thượng nhân đức không muốn nhân dân lầm than. Chính vì vậy người ngày đêm lo lắng chuyện quốc gia. Thân làm thần tử, ta cũng có trách nhiệm gánh vác cùng người.

– Tiểu Duệ khẽ gật đầu.

– Ta vừa nhận được mật thư của tri phủ Hàn San báo vừa bắt được một con bồ câu mang theo thư bay về phía tây. – Nói rồi Dương Thiên Vũ lấy từ trong phong thư vừa rồi ra một cuộn giấy nhỏ xíu. – Trên này đều là mật ngữ, lát ta phải đem đến cho người phụ trách tìm cách giải để biết nội dung trên này là gì.

– Ta có thể giúp gì được cho huynh không?

– Chỉ cần nàng vui vẻ là đã giúp ta rất nhiều rồi.

– Ý là sao chứ?

– Nàng vui thì ta cũng vui.

Tiểu Duệ mỉm cười.

– Được, vậy ta sẽ hiểu biết hơn, không để huynh phải lo lắng nữa. À mà việc quán trọ hôm đó…

– Vẫn chưa tra ra rốt cuộc là kẻ nào đứng sau. Mấy tên thích khách bắt được đều đã tự sát trong ngục rồi, vụ án coi như mất manh mối, rơi vào bế tắc.

Tiểu Duệ vân vê tờ giấy trước mặt, mắt đăm chiêu.

– Tiểu Duệ, có chuyện gì sao?

– Ừm, cũng không có gì quan trọng.

– Nàng nói đi, ta nhất định cố gắng giải quyết.

Tiểu Duệ thở dài, hồi lâu sau mới lên tiếng.

– Cũng đã trở về đến đây rồi, ta cũng chuẩn bị tâm lý xong rồi, huynh có thể phái người đưa ta đến thăm nhà cũ và mộ cha mẹ ta được không?

Dương Thiên Vũ thoáng giật mình, hắn quả là vô tâm, chỉ thấy Tiểu Duệ vui vẻ mà quên đi mất nỗi đau trong tim nàng.

– Ngày mai, ngày mai ta đưa nàng đi, được không?

Tiểu Duệ khẽ gật đầu, ánh mắt nàng vẫn nhìn tờ giấy, đăm chiêu, buồn bã, khác hẳn vẻ linh hoạt, vui vẻ thường ngày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi