MAI TRẮNG TRONG TUYẾT

Tiểu Duệ nhíu mày, Thùy Châu, phía tây, chẳng phải vị khâm sai đại thần nàng gặp trong quán trọ bị cháy hôm đó đi về phía này sao? Hắn tên là gì nhỉ?

– Thiên Vũ, việc vị quan khâm sai đi cứu trợ phía tây hôm ấy có liên quan gì không?

Hắn tiến đến, ôm Tiểu Duệ vào lòng.

– Tiểu Duệ đúng là rất thông minh, chuyện lâu như vậy vẫn nhớ. Đúng thế, Lương Biên được hoàng thượng phái đi, bề ngoài là cứu tế, trợ giúp nạn dân, nhưng quan trọng hơn là hoàng thượng muốn hắn điều tra về tình hình quan lại tham ô và mối quan hệ của quan lại vùng này với Thiên Tước. Trước đây có tin mật báo, một số quan lại vùng này có quan hệ với Thiên Tước. Không ngờ hắn đi lần này, không chỉ tìm ra bọn quan lại tham ô hại dân hại nước, mà còn phát hiện chúng đang âm mưu câu kết với ngoại nhân chiếm nước ta. Ngoài ra Lương Biên cũng lần ra sợi dây ngầm về một kẻ giấu mặt nào đó đang âm thầm thao túng kinh tế phía tây. Chỉ là, tất cả còn quá rối rắm.

Tiểu Duệ im lặng, kéo hắn ngồi xuống giường, nàng mở lọ tinh dầu anh đào, đổ một ít ra tay.

– Ta giúp huynh xoa bóp cho thư giãn chút nhé.

Dương Thiên Vũ vốn định từ chối vì không muốn khiến nàng vất vả, nhưng nhìn ánh mắt dịu dàng, săn sóc của nàng, hắn bèn cởi áo ngoài, nằm úp xuống giường. Tiểu Duệ dùng tinh dầu bóp vai và gáy cho hắn. Đúng là cảm thấy thư giãn hơn rất nhiều.

– Bức thư vừa nãy?

– Hoàng thượng nói Lương Biên đã gửi danh sách quan lại câu kết với Thiên Tước về bằng chim bồ câu. Nhưng… chim bồ câu đã bị kẻ nào đó chụp bắt dọc đường. Vì cả tháng không nhận lại ý chỉ của hoàng thượng, Lương Biên lại phái một thuộc hạ võ công cao cường âm thầm hồi kinh. Không ngờ người này cũng bị phục kích. Hắn liều chết về được đến kinh thành. Nhưng phong thư Lương Biên dâng lên hoàng thượng thì không còn nữa. Người này cố gắng giữ được chút hơi tàn về báo tin mà thôi.

Tiểu Duệ kinh hãi khẽ thốt lên.

– Vậy Lương đại nhân…

Dương Thiên Vũ gật đầu, nói tiếp câu bỏ dở của nàng.

– Lành ít dữ nhiều.

– Thiên Vũ, chúng ta mau hồi phủ thôi. Đây là chuyện lớn, liên quan đến vận mệnh quốc gia.

Dương Thiên Vũ vẫn hơi chần chừ. Hoàng thượng cũng biết khó khăn lắm hắn mới tìm thấy nàng, cũng muốn tác thành cho hắn mấy ngày bình yên bên nàng sau hôn lễ, vậy nên người mới nói hắn sáng mai vào cung. Nhưng Tiểu Duệ dĩ nhiên biết đây là việc rất lớn, chắc hẳn mấy ngày nay hoàng thượng đang âu lo vô cùng. Nàng không muốn ích kỷ, chỉ vì chút hạnh phúc cỏn con của mình mà ảnh hưởng lê dân bách tính.

– Đi nào. – Tiểu Duệ kéo áo khoác lên vai hắn. – Bây giờ chúng ta hồi phủ luôn.

Nói rồi Tiểu Duệ bước ra ngoài, phân phó cho người chuẩn bị xe ngựa. Chỉ một lát sau, hai người đã ngồi trên xe ngựa trở lại Lâm Vũ vương phủ. Trang viên cách vương phủ không quá xa, đi xe ngựa tầm hơn một canh giờ là đã về đến nơi.

– Thiên Vũ, giờ vẫn còn sớm, huynh vào cung luôn nhé.

– Khiến nàng chịu thiệt thòi rồi.

Tiểu Duệ lắc đầu, quay người đi sai hạ nhân chuẩn bị bộ đồ khác để hắn thay. Sau khi Dương Thiên Vũ đi rồi, Xuân Nhi và Mễ Lan cũng chạy ra, tíu tít đón mừng nàng về phủ.

– Vương phi, bọn nô tỳ đều rất nhớ vương phi.

– Mới có mấy hôm không gặp thôi mà.

Tiểu Duệ vui vẻ trò chuyện cùng bọn họ. Sau đó còn đi thăm Táo Xanh. Táo Xanh lúc này đã rất lớn, rất ra dáng một chú chó trưởng thành, cực kỳ oai phong. Nhưng vừa nhìn thấy Tiểu Duệ, bao nhiêu oai phong nó đều quẳng ra sau đuôi hết, sung sướng chạy về phía nàng, cái đuôi to lớn vẫy tít mù. Nó nhảy chồm lên, nửa thân trước dựa hẳn vào Tiểu Duệ khiến nàng loạng choạng suýt chút nữa ngã. Mễ Lan vội vã đưa tay đỡ nàng. Nhưng Tiểu Duệ không để ý, vẫn rất vui vẻ xoa đầu Táo Xanh. Thấy được vuốt ve, nó càng mừng rỡ, lao cả người vào lòng nàng, dụi dụi cái mõm to tướng vào bàn tay nàng.

– Ha ha… Táo Xanh, ngươi nhớ ta lắm đúng không?

Hôn lễ, Táo Xanh bị đưa ra khu vực của các hộ vệ ở phía sau. Cũng phải nửa tháng rồi nàng mới gặp lại nó, chẳng trách Táo Xanh lại vui mừng đến mức đó. Sau khi chơi đùa với Táo Xanh một lát, Tiểu Duệ ngồi lên lan can hành lang bằng gỗ, một tay vỗ vỗ đầu nó.

– Mệt quá, nghỉ một lát nào.

Buổi sáng vừa đi cưỡi ngựa. Chiều thì vội vã trở lại vương phủ, lại phải tiếp nhận màn đón tiếp hơi nồng nhiệt quá mức của Táo Xanh khiến nàng thở hổn hển, mùa đông mà mồ hôi đầy người.

– Vương phi, người trở về thay áo nhé, kẻo bị nhiễm lạnh.

– Ừ, được. À vậy Hắc Tôn có ở phủ không?

– Dạ không. Hôm qua nô tỳ có thấy Hắc hộ vệ trở về, nhưng sau đó lại đi luôn.

Tiểu Duệ gật đầu, cũng không hỏi thăm nữa. Mễ Lan và Xuân Nhi theo nàng về phòng, họ vẫn giữ thói quen lui ra khi nàng thay đồ. Tiểu Duệ xoay lưng vào gương, nhìn vết sẹo lớn trên lưng. Vết sẹo này từng trông cực kỳ đáng sợ, bôi thuốc mấy tháng nó cũng mờ đi nhiều rồi, nhưng không biết có hết hẳn được không đây? Nàng dùng khăn ấm lau qua mồ hôi trên người để tránh nhiễm lạnh, sau đó mặc một bộ y phục màu trắng. Hắn nói trước đây nàng thích màu trắng, thích hoa mai, thích tuyết (dù sợ lạnh), nàng nói hoa mai mang màu trắng rất thuần khiết. Nàng nghĩ có lẽ lúc đó mình nói vậy cũng chỉ để tâng bốc bản thân chút thôi, nhưng Dương Thiên Vũ lại rất để tâm đến mấy lời này. Vương phủ có rừng mai. Ở bất cứ nơi nào là đất của Lâm Vũ vương gia thì đều có mai trắng.

Sau khi nàng thay đồ xong, Mễ Lan và Xuân Nhi vào phòng, nhìn thấy đều tấm tắc khen ngợi hết lời rằng bộ đồ này rất hợp với nàng, dạo này nàng được chăm sóc tốt, càng ngày càng xinh đẹp, rằng vương gia thật có phúc khi cưới được nàng. Mễ Lan dịu dàng chải tóc cho Tiểu Duệ. Nhìn cách nàng ta chải tóc, Tiểu Duệ nhớ đến mấy ngày qua đều do Dương Thiên Vũ chải tóc cho mình, bất giác mỉm cười, gò má càng ửng hồng, mỹ lệ động lòng người.

Sau khi giúp nàng chải tóc xong, hai người họ lui lại sau, kính cẩn đứng yên đợi sai bảo. Tiểu Duệ bỗng cảm thấy có chút trống vắng. Mới chỉ hai ngày lúc nào cũng thấy hắn ở bên mà nàng đã quen với cảm giác ấy rồi sao? Bây giờ đột nhiên không có hắn ở đây, cảm giác chẳng biết nên làm gì với thời gian dài đằng đẵng này. Đột nhiên nàng nhớ ra hắn từng nói trước đây nàng cưỡi ngựa bắn tên, binh pháp dàn trận gì đó đều biết, là một nữ nhân vô cùng lợi hại. Đúng vậy, nếu trước đây nàng từng lợi hại như vậy thì đâu thể để cho bản thân trở nên vô dụng như bây giờ?

Nghĩ là làm, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì, Tiểu Duệ bèn đến thư phòng. Nhưng thư phòng Dương Thiên Vũ bố trí cho nàng không có đủ những sách nàng muốn tìm hiểu, Tiểu Duệ lập tức đi qua thư phòng của hắn. Quả không uổng công, thư phòng của hắn sách gì cũng có, từ Tứ thư, Ngũ kinh, Thi thư đến đủ loại sách binh pháp, thuật trị nước… Nàng kinh ngạc nhìn, dù sao trước đây nàng cũng hay đến đây chơi nhưng ít khi để ý tới sách vở, không ngờ đây lại là kho báu trí tuệ như vậy.

Tiểu Duệ băn khoăn nên lấy một ít sách ở thư phòng của hắn đem qua thư phòng của nàng hay ngồi đây đọc luôn. Dù sao cũng lười đi lại, cuối cùng nàng sai Xuân Nhi đi pha trà và mang mấy đĩa điểm tâm lên. Rồi nàng vừa nhấm nháp bánh ngọt vừa chăm chú đọc sách.

Mai Tư Duệ, Tư Duệ có nghĩa là thông minh, linh lợi. Cha nàng quả thực đặt tên rất đúng với tính cách của nàng. Tiểu Duệ vốn thông minh, trước đây rảnh rỗi đọc mấy cuốn truyện ái tình này nọ vì muốn giải trí, nhưng bây giờ khi muốn nghiêm túc tìm tòi, nàng không những có thể hiểu, mà còn biết suy ngẫm, tổng kết, phản biện lại những vấn đề trong sách nêu ra.

Càng đọc Tiểu Duệ càng cảm thấy thú vị. Nàng muốn trở thành nương tử tốt của Dương Thiên Vũ, giúp hắn giải quyết mấy chuyện chính sự rắc rối, phiền não kia. Nếu như vậy, không phải hắn sẽ có thêm thời gian rảnh rỗi rồi ư? Nàng cũng không phải nữ nhân vô dụng như người đời vẫn ca tụng, cái gì mà “Nữ tử vô tài tiện thị đức” (nữ tử không có tài, chính là đức) kia chứ. Đối với nàng, nữ tử hay nam tử đều có một đầu, hai tay, hai chân, hà cớ gì nữ tử không được phép có tài năng?

Tiểu Duệ đột nhiên ngẫm nghĩ, có phải trước đây nàng cũng có suy nghĩ giống như thế này? Rất có thể. Bởi nếu không nghĩ thế, sao nàng lại học cưỡi ngựa bắn tên, học bày binh bố trận. Dù cho cha nàng là tướng quân, cũng không liên quan đến việc nàng học mấy thứ này. Đúng vậy, chuyện có thể quên, nhưng tính cách, lối suy nghĩ thì nàng vẫn là nàng thôi.

Tiểu Duệ vươn tay với một chiếc bánh hoa quế, lúc này mới phát hiện năm chiếc bánh trong đĩa đều đã hết nhẵn từ lúc nào. Và nàng cũng mới để ý đã chiều muộn, trong phòng hơi tối, nhìn chữ có chút khó khăn. Hôm nay Dương Thiên Vũ có lẽ lại về muộn rồi.

– Mễ Lan!

– Dạ, vương phi.

– Muội chuẩn bị cho ta một đĩa điểm tâm nữa. À, thắp nến cho ta nữa nhé.

– Vâng, vương phi.

Mễ Lan lúc nào cũng thế, tuổi còn nhỏ nhưng làm việc rất thuần thục, chững chạc. Mễ Lan lập tức tìm trong ngăn kéo mấy cây nến, thắp lên, đặt vào giá nến. Giá nến bằng bạc, phản chiếu ánh nến có chút lung linh. Sau khi thắp nến xong Mễ Lan mới lui xuống chuẩn bị điểm tâm. Một lát sau đã thấy nàng ta gõ cửa, bước vào.

– Vương phi, người nghỉ ngơi uống chút canh nóng cho khỏi mệt.

Tiểu Duệ ngó qua cuốn sách, thấy nàng ta bưng một cái khay, trên đó có một bát canh lớn và hai đĩa bánh điểm tâm. Nàng xua xua tay.

– Ta không uống canh đâu.

Mấy ngày vừa rồi bị Dương Thiên Vũ bắt uống đủ thứ canh bổ, đến bây giờ nàng vẫn còn thấy ngán.

– Vương phi…

Không đợi Mễ Lan nói hết câu, nàng lại xua tay. Mễ Lan không dám nói nữa, chỉ đành đặt tất cả lên bàn rồi lui ra.

– Mau mang canh xuống đi. Ta nhìn mấy món này thôi đã thấy ngán rồi.

– Vâng, vương phi.

Mễ Lan đành bưng bát canh, lui xuống, để lại một mình Tiểu Duệ trong thư phòng của Dương Thiên Vũ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi