MAKE A SECRET (YUNJAE)

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá đậm đặc, làm người ta không biết phải trốn ở đâu.

Cửa sổ vừa mới mở ra, rèm cửa màu đỏ sậm thêu đóa đóa tường vi cỡ lớn biến ánh sáng chiếu vào phòng thành một màu đỏ. Trên sàn nhà màu xám trắng là là một đống hổ lốn quần áo và tạp chí; duy nhất chỉ có cái giường lớn phủ drap trắng bằng tơ tằm kia là có vẻ sạch sẽ, nhưng rõ ràng lại không có vẻ gì là hòa hợp với không gian của cả căn phòng.

Trên giường có một chàng trai với vẻ mặt uể oải, cầm trên tay một chiếc nhẫn đến xuất thần.

Trong một góc khác cả phòng, một người đàn ông tóc đỏ rực đang bận rộn đến hôn thiên địa ám, cố gắng muốn sửa sang lại phòng mình một chút, thỉnh thoảng phát ra tiếng đinh đinh cạch cạch! Cuối cùng rốt cục cũng phải bỏ qua, đặt mông ngồi xuống giường, bắt đầu mắng to.

“Tao nói a, sao nhóc lại thế này hả? Tâm trạng không tốt không phải chỉ cần tìm mọi người mắng chút là được rồi sao? Chính nhóc phải trốn đi làm gì?”

Đôi mắt Tại Trung sưng đỏ, nhìn chằm chằm vào tay mình, không nói được một lời.

Hi Triệt thấy mình ồn ào  cả nửa ngày, cảm thấy không có ý nghĩa, lại lôi kéo Tại Trung thuyết giáo, “nhóc xem đi, bây giờ không phải là nhóc chén ghét tên nhãi Trịnh Duẫn Hạo kia đó thôi? Tìm hắn đánh một trận sau đó buộc hắn phải cưới nhóc, không phải là được rồi sao?”

Tại Trung liếc Hi Triệt một cái, vô tình nói, “Hi Triệt ca, em đến tìm anh nương tựa chứ không phải đến nghe anh lôi kéo như thé. Nếu anh không chịu im lặng thì em đi đây.” Nói xong Tại Trung đứng dậy muốn xuống giường.

Hi Triệt hoảng hốt, kéo cậu ngồi xuống lại, “Nhóc ngồi xuống cho tao! Tiểu tổ tông…”

Tại Trung hít sâu một hơi, ánh mắt long lanh, bên trong lại khó chịu nói không nên lời, “Hi Triệt ca, em muốn đi cho khuây khỏa một chút, anh đừng nói cho ai biết em ở đây. Chờ đến khi nào em nghĩ thông rồi sẽ tự động rời khỏi thôi.”

Hi Triệt bĩu môi, muốn giả vờ thành bộ dáng đáng yêu cho Tại Trung xem, cuối cùng đành từ bỏ, đứng lên chuẩn bị thu dọn đồ đạc. Trong đống hành lý mà Tại Trung mang đến chỉ có vài bộ quần áo, bây giờ y còn phải dẫn cậu ta đi mua sắm nữa. Thật bận rộn a.

Nhưng mà trong lúc khó khăn nhất, thằng nhóc này vẫn nhớ đến mình, trong lòng Hi Triệt thực vui vẻ.

Bây giờ là buổi chiều, Hi Triệt ngủ đủ tám tiếng, cho nên bây giờ đang ngồi bên cạnh mát xa mặt cho Tại trung, thuận tiện lắng nghe mấy lời lên án của cậu. Y biết cậu bây giờ đang nghen một bụng hỏa, mà y là người mở tiệm đã lâu, người nào cũng có thể ứng phó, huống hồ là thằng em của mình.

Nói đến thì cũng đơn giản thôi. Cậu ta thích Duẫn hạo nhiều năm như thế, tuy luôn trốn tránh không dám nhận nhưng thực ra trong lòng vẫn hi vọng lắm lắm, cảm thấy có lẽ chỉ cần có cơ hội sống chung là được rồi, chẳng sợ dù có ngăn ngủi đến bao nhiêu. Mà khi quay về, cậu ta lại phát hiện bên cạnh hắn có người khác, vốn trong lòng đã khó chịu rồi, nhưng hắn lại dùng hành động của mình đã không ngừng chứng minh là hắn cũng thích cậu ta lắm, mà cậu cũng hiểu khoảng cách giữa hai người đã càng lúc càng gần rồi. Nhưng rốt cuộc, cậu vẫn xem nhẹ thân phận của hắn.

Chung quy hắn cũng phải kết hôn, chuyện này là không thể thoát.

Mà cho dù mình có chiếm được trái tim hắn thì cũng mãi mãi không thể đứng bên cạnh hắn được.

Như vậy dù có đau đớn hơn nữa, rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?

Hi Triệt nghe xong, rốt cuộc vỗ chân nói, ‘cảm tình của hai đứa không phải là tốt lắm đó thôi, còn tìm tao làm gì nữa?’. Một câu đó làm tại Trung rụt lại vào vỏ ốc cô độc của mình.

Nếu không thể đứng bên cạnh hắn thì nên cách xa hắn một chút, như vậy mới không làm mình nhìn thấy hắn mà đau khổ nữa.

Hi Triệt rất thích đại náo hôn lễ, nhưng thấy bộ dáng Tại Trung lấy tính mạng uy hiếp, y đành phải đè ép mong muốn mãnh liệt đó xuống, trơ mắt nhìn cậu rút lui có trật tự.

Không phải nói tốt lắm đó sao? Thằng nhóc này chỉ thích giở quẻ!

Tại Trung dùng một gói khăn tay than thở khóc lóc như một đứa con gái xong, để Hi Triệt mang đồ ăn lên cho mình. Hi Triệt thấy tay cậu còn bị thương chưa lành, cảm thấy thằng em trai của mình đáng lẽ sẽ không rơi vào tình thế này, nhất thời cũng bó tay hết cách.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh tra chìa vào ổ. Biều tình của Hi Triệt rõ ràng cứng đờ, Tại Trung cũng chú ý tới.

“Ai tới vậy?”

Hi Triệt gượng cười, mất tự nhiên đứng lên.

Từ phòng khách truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, chắc chắc hữu lực. Tại Trung kinh ngạc nhìn Hi Triệt, lại đem ánh mắt chuyển tới cửa.

Rất nhanh, một người đàn ông anh tuấn cao ngất xuất hiện ở cửa phòng ngủ.

Người đàn ông mặc Tây phục, biểu tình đạm mạc, nhưng khó nén khí chất xuất chúng của gã. Đây là lần đầu tiên Tại Trung thấy gã, nhưng thực rõ ràng, người đàn ông này có quen biết với Hi Triệt.

Thấy Tại Trung, biểu tình của người đàn ông lại hờ hững thêm vài phần, bên môi dắt nụ cười lạnh, “Đến không đúng lúc?”

Tại Trung không hiểu nên nhìn Hi Triệt. Hi Triệt cười cười với gã, đứng dậy đi kéo người kia, không ngờ lại bị hất tay ra.

“Sao thế? Chê ta phá hỏng chuyện tốt? Kim Hi Triệt, tại sao ngày nào ngươi cũng bận rộn?”

Tại Trung không hiểu ra sao, nhìn người kia, trực giác nói cho cậu biết, người đàn ông này không phải người lương thiện, chí ít thì thái độ của gã với Hi Triệt ca đã nói lên điều đó. Cậu bất giác ngồi thẳng dậy.

Da đầu Hi Triệt run lên, vội vàng giữ chặt người đàn ông, muốn giải thích, tha tha túm túm đi ra phòng khách, chỉ để lại Tại Trung mê mang nghe tranh luận bên ngoài.

Ra khỏi phòng ngủ, Hi Triệt sửa lại bộ dáng bối rối vừa rồi, bày ra bộ dáng yêu diễm tuyệt luân, hai tay khoanh trước ngực, ngồi trên sofa cười nói, “Hàn quản lý, đã lâu không gặp, sao bây giờ mặt lại thối ra thế?”

Bị gọi là ‘Hàn quản lý’, biểu tình của  người đàn ông kia có chút buông lỏng, trầm giọng nói, “Ta thích ngươi gọi ta là Canh hơn.”

“…”Trên mặt Hi Triệt lộ ra vẻ ưu thương, nhưng nhanh chóng bị vẻ trêu tức thay thế, “Ai u, ta không biết hóa ra mình còn có tư cách gọi ngài là ‘Canh’ a?! Ngài quả là đề cao ta quá rồi.”

Hàn Canh yên lặng nhìn y một cái, trong ánh mắt mang theo ý giận hờn nồng hậu, “Ta nói rồi, ngươi thu liễm một chút, nhưng sao ngươi dám thừa dịp ta không ở đây, dám đưa người vào nhà?”

“Buồn cười, đây là nhà của ta, ta muốn đưa ai tới thì đưa người đó!” Hi Triệt phản đối mà hất hất tóc, không đứng dậy, cuối cùng nhìn chằm chằm vào mặt gã, ngữ điệu bình thản, “Huống hồ ta có ở cùng ia, lúc nào, căn bản không đến phiên ngươi bận tâm a.”

Hàn Canh cười lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Hi Triệt, “Đúng vậy, không cần bận tâm đến ta, ta đơn giản chỉ là công cụ giúp ngươi leo lên mà thôi.”

Nghe xong lời này, nụ cười của Hi Triệt càng thêm sáng lạn.

“Đừng coi mình thành kẻ vô dụng như vậy.” Hi Triệt không biết lấy hộp thuốc lá màu hồng phấn từ trong túi, châm lửa, phả môt làn khói lạnh, “Công phu trên giường của ngươi tốt lắm.”

Sắc mặt Hàn Canh thay đổi.

“Ta nói rồi, ta sẽ báo đáp ngươi, tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Quán bar là ngươi giúp ta mở, cho nên tất cả yêu cầu mà ngươi đưa ra, ta đều đồng ý.”

Tại Trung kinh ngạc, nhìn ra cửa xem xét bên ngoài, không thể tin được người đàn ông trẻ tuối đẹp trai kia lại là đại cổ đông lớn nhất của quán bar. Cậu nhìn ánh mắt Hi triệt… có thế nào cũng thấy là kìm nén và không muốn. vậy hai người này…

“Quan hệ giữa ta và ngươi…” Hàn Canh cắn chặt răng, cơ mặt căng cứng, “Không hơn?”

Hi Triệt sợ run hai giây, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ tà mị, “Nếu không thì sao?”

Hàn Canh dùng sức gật gật đầu, mắt như phun hỏa mà nhìn Hi Triệt, cuối cùng hít sâu một hơi, “Tối nay đến nhà của ta, vào bằng cửa hông.” Nói xong liền nặng nề đá cửa rời khỏi.

Tại Trung lúc này mới dám ra khỏi phòng ngủ, nhưng khi đến bên cạnh Hi Triệt mới phát hiện, trong khóe mắt y đã chảy xuống hai hàng nước mắt.

Tại Trung bị chấn động mạnh. Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cậu thấy Hi Triệt rơi lệ.

Hi Triệt cũng là lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt ưu thương bất lực như vậy.

Không biết cơn giận từ đâu xông tới, Tại Trung cầm tay y rống lớn, “Hi Triệt ca! Không phải anh đã nói người Kim gia chúng ta không thể bị bắt nạt sao?! Anh chỉ vì một quán bar mà đã bán cả mình à? Anh không cần tôn nghiêm? Không phải anh điên rồi chứ?!”

Hi Triệt nhanh nhẹn lau mặt, làm bộ như chẳng hề để ý, “Nói cái gì thế, tao bán mình khi nào a?”

“Còn nói dối? Không phải bán mình thì là gì?! Không phải gã đã nói tối nay anh đến nhà gã sao?!” Tại Trung dùng sức lắc lắc bả vai Hi Triệt, hận không thể giũ sạch cái ý ma quỷ kia ra khỏi người y.

Hi Triệt thản nhiên rút một hơi, nhíu mày, “Tao thích gã, vậy thì không tính là bán mình.”

Tại Trung trợn tròn mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi