MAKE A SECRET (YUNJAE)

Nghe được chuyện phát sinh giữa Tuấn Tú cùng Hữu Thiên, mọi người đều có chút kinh ngạc. Nói sao Tuấn Tú cũng không chịu đến bệnh viện nữa. Ban ngày Tại Trung đến xem Hữu Thiên, lúc về sẽ báo lại tình trạng của hắn. Nhưng Tuấn Tú tiếp nhận tin tức mà cứ như người xa lạ, mắt điếc tai ngơ.

Buổi tối lúc ngủ, Tại Trung vẫn nghĩ đến chuyện này, Duẫn Hạo dỗ cậu ngủ. Tại Trung dựa vào lồng ngực hắn, nhắm mắt tự hỏi, sau đó lại mở to mắt, nói ‘Tuấn Tú rõ ràng thích Hữu Thiên, vì sao bây giờ lại hận hắn?’. Duẫn Hạo thở dài nói, ‘Tuấn Tú đã không còn yêu David từ lâu, nhưng nó không thể tha thứ khi Hữu Thiên lừa gạt và vì cả sự vô tâm của hắn nữa; bởi nếu không phải vì Hữu Thiên thì David sẽ không chết’.

Tại Trung nặng nề gật đầu, vẫn ngủ không được.

“Nếu ngươi không muốn ngủ thì cũng không cần ngủ nữa.”

“Hở?”

Tại Trung còn chưa hiểu thì bàn tay to to của Duẫn Hạo đã vòng đến sau lưng Tại Trung, làm cậu sợ đến mức vội vàng cầu xin, “Ta biết sai rồi, ta lập tức ngủ, lập tức ngủ ngay đây!!!”

**********************

Buổi sáng, Tại Trung không thể không rời giường, đứng lên làm chút điểm tâm cho Hữu Hoán mang vào bệnh viện. Vốn cậu muốn nói cứ để mình ở bệnh viện chăm Hữu Thiên, để Hữu Hoán về nghỉ ngơi một chút, nhưng nói sao cũng không làm Hữu Hoán đổi ý được, muốn  chờ anh cậu tỉnh liền nói chuyện của Tuấn Tú cho hắn biết. Tại Trung chỉ còn cách làm chút điểm tâm ngon ngon cho cậu.

Đang bận rộn thì thấy Duẫn Hạo vào bếp tìm đồ ăn, đi vài vòng rồi đến sau Tại Trung,  nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cậu, cọ qua cọ lại.

Tại Trung cũng không phản kháng, chỉ thấu hơi nhồn nhột, cười khanh khách.

“Thực dụng tâm… Chưa bao giờ làm cho ta đồ ăn ngon vậy nha.” Thanh âm Duẫn Hạo nghe qua có chút khó chịu.

Tại Trung vẫn không ngừng tay, tiếp tục việc bận rộn, “Hữu Hoán có lẽ không quen ăn đồ Hàn Quốc a, món Pháp đương nhiên cầu kì hơn…”

“Vậy ngươi cũng phải làm cho ta ăn.”

“Được rồi!” Không ngờ ngươi lại bày trò như vậy. Tại Trung thầm cười nhạo, thuận tay cầm một ổ bánh mì, “Ăn đi này!”

Duẫn Hạo không nhận mà là trực tiếp ái muội cọ cọ tai vào mặt cậu. Chỉ chốc lát sau, Tại Trung đã dục hỏa đốt người. Con bà nó, ngươi tưởng lão tử đây định lực không đủ chắc?! Tại Trung xoay người, mở tủ lạnh, lấy một cục nước đá cầm trong tay.

“… Ngươi làm cái gì vậy?” Duẫn Hạo hỏi.

“…”

Chuông cửa vang.

Xem đi, cậu đã nói sao bây giờ bỗng nhiên lượng người đến thăm lại tăng đột biến thế này. Mới sáng sớm, không biết là ai đây?!

Duẫn Hạo đi ra ngoài mở cửa, Tại Trung tiếp tục lấy cụ đá để hạ nhiệt độ.

“Tiểu Trung!!! Còn chưa rời giường sao?!”

Là phu nhân… Tại Trung vội vàng lau khô tay, chạy ra ngoài, không ngờ theo sau phu nhân lại là… lão gia!

Tại Trung lập tức trợn tròn mắt, cả người cứng đờ, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.

Duẫn Hạo đi đến bên cạnh cậu kéo kéo, thuận tiện mời cha mẹ vào.

Tại Trung kinh ngạc nhìn Duẫn Hạo, Duẫn Hạo nhún vai, ý bảo hắn cũng không biết tại sao, còn dùng khẩu hình (nhép miệng) bảo ‘đừng lo lắng’.

Vẻ mặt của Trịnh tiên sinh rất mơ hồ, sau khi vào cửa cũng chỉ chắp tay sau lưng quan sát hết một lượt, uy nghiêm không cần nói cũng biết. Trịnh phu nhân vẫn giống như lúc bình thường, lôi kéo Tại Trung hỏi này hỏi nọ, thấy Tại Trung còn đang đeo tạp dề, còn mắng Duẫn Hạo một trận. Tại Trung mơ hồ. Trịnh phu nhân đến thì cũng bình thường thôi, nhưng mới sáng sớm như vậy,Trịnh tiên sinh đến làm gì?

Hai vị trưởng bối ngồi xuống, Tại Trung khẩn trương muốn đi pha trà, Trịnh phu nhân một tay kéo Tại Trung lại, dùng mắt bảo cậu cứ ngồi xuống. Tại Trung thấy Trịnh tiên sinh cũng không phản đối, cũng bất an thuận theo.

Duẫn Hạo vào bếp ngâm trà vào nước.

Trịnh phu nhân thấy ông chồng mình còn đang nhìn đông nhìn tây, hung hăng đá ông một cái. Trịnh tiên sinh mới thu hồi ánh mắt, khụ một tiếng mở miệng, “Tại Trung, nơi này không tồi, rộng rãi lại sạch sẽ.”

Tròng mắt Tại Trung muốn rớt cả ra. Lão gia làm sao vậy?

Trịnh phu nhân trừng ông một cái, “Không có cái khác muốn nói?”

“… Duẫn Hạo, lại đây.”

Duẫn Hạo đem trà để lên bàn, đến bên cạnh Trịnh tiên sinh, ngồi xuống.

Trịnh tiên sinh nhìn sâu vào hắn, cuối cùng thở dài. “Con về nhà ở đi.”

Hai người đồng thời sợ run.

Trịnh tiên sinh tựa hồ có chút xấu hổ, ngập ngừng hồi lâu mới nói, “Ở đây vài ngày là được rồi, nên về nhà thì về thôi.”

“Ba?” Vẻ mặt Duẫn Hạo rất kinh ngạc.

“Ha ha, mấy đứa ngốc này, còn không hiểu sao?” Trịnh phu nhân đắc ý dào dạt vuốt tóc, “Ba ba các con đã đồng ý chuyện của hai đứa rồi đấy. Được rồi, mọi chướng ngại đã dọn sạch rồi. Mọi người, vỗ tay!”

“…”

“…”

“Sao vậy hả? Các con phát ngốc cái gì đó?”

Trịnh phu nhân đẩy đẩy chồng mình. Người đứng đầu Trịnh thị một tay che trời che đất, hô gió gọi mưa thế mà lại răm rắp nghe lời vợ mình, có thể thấy được năng lực của Trịnh phu nhân đến thế nào.

“Mấy ngày nay ta cũng nghĩ rất nhiều, mẹ con lại không ngừng lải nhải bên tai ta, ta nghĩ con đã thật sự trưởng thành, nhiều chuyện đã có chủ kiến của riêng mình, cứng rắn muốn tách hai đứa ra cũng không phải chuyện tót. Hơn nữa… mẹ con nói cũng có lý. Sống chung với Tại Trung, có lẽ cũng tốt.”

Trịnh tiên sinh hôm nay và đêm đó hoàn toàn bất đồng, thiếu đi một phần nghiêm khắc, hơn một chút khoan dung; làm cho ông càng giống một người cha hơn. Trong lòng Tại Trung mơ hồ an tâm, nhưng vẫn không dám lơi lỏng. Dù sao lần trước Duẫn Hạo đã làm không khí căng thẳng thế nào, chuyện quan trọng như vậy lại nhanh chóng qua đi, sao có thể dễ dàng thế được?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi