MAKE A SECRET (YUNJAE)

Lần này trở về, Tại Trung không nói cho ai biết.

Cậu muốn cho mọi người kinh hỉ một phen, cho nên đã đặt chiếc cúp ở ngăn phía ngoài cùng của vali. Một đường bôn ba, khi trở lại Seoul thì trời đã tối. Hít thở không khí đã lâu không thấy, Tại Trung cảm thấy cả người đều hưng phấn hẳn lên. Cậu không ngờ mình cũng có thể xúc động như vậy. Mấy ngày hôm trước còn quả quyết không chịu thỏa hiệp, thế mà hôm nay đã về đến nhà.

Mọi người trong nhà có khỏe không… Tại Trung bắt đầu nghĩ ngợi.

Không biết Duẫn Hạo thế nào, nhất định hắn sẽ rất kinh ngạc a! Nói không chừng còn bày ra cái bộ mặt nghiêm nghị như không thèm quan tâm nữa ấy chứ. Nhưng sau đó nhất định sẽ nhìn mình thôi. Hắc hắc, xem ta hiểu ngươi thế nào này! Tại Trung ngây ngốc cười, thuận tiện nhìn vào tấm kính thủy tinh ở phi trường và vuốt vuốt lại tóc mình.

Màu đỏ rượu, vừa mới nhuộm, bị Tuấn Tú kéo đến tiệm solon cắt tóc rất sang trọng, làm hết tất cả dịch vụ ở đó. Lúc mới làm xong nhìn y hệt như cây năm màu đỏ, nhưng bây giờ thì… hình như còn đẹp dã man nữa a. Không biết Duẫn Hạo có thích hay không.

Tại Trung quyết định mặc kệ kết quả, chỉ hưởng thụ quá trình.

***********************

Tắc xi không dừng lại trước cửa Trịnh gia, Tại Trung xuống xe ở nơi có thể thấy mơ hồ được ánh đèn. Kéo chiếc vali hành lý đơn giản đi về phía cửa nhà. Cây cối bên đường có khác trước đôi chút. Vốn những cây cây ngô đồng Pháp cao lớn khi trước không biết từ khi nào đã đổi thành những lùm cây thấp bé tinh xảo; hai bên hướng thẳng vào biệt thự lại thấy hoa lệ đến chói mắt.

Tại Trung nhàn nhã bước từng bước nho nhỏ, trong tai nghe điện thoại là một bài hát mới của Nhật, tên đã quên… nhưng giai điệu nhẹ nhàng, rất thích hợp với tâm trạng bây giờ của cậu. Cậu cần bình tĩnh lại, bởi nghênh đón cậu tuy không biết là gì những nhất định sẽ là cuộc sống tuy ngắn ngủi nhưng tươi đẹp.

Trước cửa lớn có một chiếc xe hơi màu đỏ, ánh đèn mờ nhạt tỏa ra dưới lớp thủy tinh lờ mờ, đẹp đến có chút hư ảo.

Nhưng càng thêm duy mỹ là dưới ánh đèn đường kia là một đôi tình nhân đang quấn lấy nhau.

Chàng trai dáng người cân xứng thon dài, bộ vest màu xám bạc cắt may vừa người. Trên mặt người đó là nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại có chút gì đó hờ hững. Cô gái bên cạnh thì lại hạnh phúc tươi cười, sau đó kiễng mũi chân, chậm rãi hôn lên môi chàng trai đó.

Chàng trai hiển nhiên sửng sốt một chút, không đáp lại, nhưng cũng không phản kháng. Sau khi hai người tách ra thì lại lẳng lặng cười.

Đôi mắt trống rỗng.

Tại Trung ngây ngốc nhìn hai người kia, chỉ cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, tay chân lạnh ngắt.

Trong đầu, cảnh mình đã hôn Duẫn Hạo vẫn còn hiện ra rõ ràng trước mắt.

Nhưng nay, nhân vật chính đã đổi thành người khác.

Thì ra khi ta quya đầu, ngươi đã rời khỏi đó rồi.

Thực xin lỗi, không phải sai lầm của ngươi.

Gió bắc lạnh thấu xương ào ào thổi sau lưng, thúc giục Tại Trung lần nữa tiến lên phía trước. Nhưng cậu chỉ cắn chặt răng, vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích nổi.

Cô gái ôm lấy chàng trai trong chốc lát, lưu luyến không rời mà ngồi vào trong xe, rời khỏi.

Duẫn Hạo lúc này mới thu hồi khuôn mặt tươi cười mà nhấn chuông cửa, nhưng cái bóng đen không chút động tĩnh kia lại khiến hắn chú ý. Cau mày nhìn lại góc đường kia.

Một người trẻ tuổi cô đôc, biểu tình mơ hồ đang đứng đó, chỉ có đôi mắt to mê người, sáng tựa như bảo thạch.

Cứ nhìn nhau như vậy, tựa hồ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc

Tại Trung chậm rãi đi ra, tay trái kéo theo vali, giấu thân mình phía sau.

“Sao, đã trở lại rồi à?!”

Lần đầu tiên Duẫn Hạo thất kinh như vậy, nhưng Tại Trung nhìn thấy lại chỉ thản nhiên nở nụ cười.

“Cô ấy rất được, rất tốt.”

“Ta hỏi ngươi vì sao đột nhiên trở về!!!” Duẫn Hạo đột nhiên nắm lấy cổ tay Tại Trung, giật hành lý của cậu ra.

Dưới đèn đường, hai tròng mắt của hắn phẫn nộ mà tuyệt vọng.

Tại Trung cắn chặt răng, cười nhạo, “Ta cũng không quấy rầy các ngươi, vì sao ngươi lại phải phát hỏa?”

“Tại Trung! Vì sao ngươi lại như vậy! Vì sao lại muốn đem người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay mình như thế?!! Ngươi là tên khốn!” Duẫn Hạo giơ nắm tay lên, nhưng mãi sau vẫ không hạ xuống.

Trong lòng Tại Trung thấy rất tủi thân, cố nén tức giận mà quật cường nói, “Ta thế nào? Đây là cách ngươi đón bạn cũ lâu năm sao?! Thiếu gia!”

Duẫn Hạo run rẩy, khó có thể tin nhìn Tại Trung, ánh mắt sung huyết.

“Vậy cách của ngươi thì sao?! Đem người ta ra đùa giỡn, không đùa giỡn đến cảm thụ của người đó?!”

Tại Trung cảm thấy buồn cười, “Ta đùa giỡn người khác?! Rốt cuộc là ai bày ra một bộ không phải ta thì không được, vừa xoay mặt lại cùng người khác anh anh em em?!”

Gió lạnh xào xạc thổi, nhưng không ai có thể bình tĩnh được nữa.

Duẫn Hạo không trả lời Tại Trung, nhưng cơn giận đầy trong mắt đã nói lên tất cả.

“Sao? Cảm thấy mất mặt, không nói được chứ gì?” Tại Trung cười lạnh một tiếng, “Ngươi không cần để ý, dù sao chúng ta đã sớm không còn gì cả!”

Duẫn Hạo vận lực vào tay, bóp chặt lấy vai Tại Trung, mắt trừng cậu như muốn xuất huyết.

Tại Trung có chút sợ hãi.

Đến tột cùng ai nên tức giận chứ?! Vì sao cho tới tận bây giờ, dường như lúc nào cũng là mình mới là người làm sai?! Buồn cười, đúng là buồn cười. Mình căn bản là không nên trở về! Đây là cách mà Trịnh Duẫn Hạo chào đón mình, cả đời mình sẽ không thể quên được.

“Thiếu gia, chẳng lẽ thiếu gia không muốn chào đón ta?” Tại Trung cố nén nội tâm đau đớn, quật cường hỏi.

Hồi lâu, Duẫn Hạo mới cười lạnh một tiếng, như là đã buông tay, thả Tại Trung ra, “Chào mừng trở về, Tại Trung.”

Sau đó đẩy cửa ra, bước vào hoa viên.

Tại Trung nhìn hoa viên quen thuộc, tay phải dùng sức, dùng tất cả sức lực cởi bỏ chiếc nhẫn trong tay trái ra. Đã lâu không hề động vào, đau đớn như kim châm muối xát truyền đến từ ngón tay. Tại Trung nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, chua sót nở nụ cười.

Rốt cuộc bây giờ cậu đã hiểu, thì ra chỉ cần trễ một bước thôi là đã khác đi rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi