MÀN ẢNH - HỦ CHI

Đinh Ngạn Tư xé bao bì bao cao su, đứng tại chỗ mang vào, sau đó mang dương v*t đã tròng áo mua từng bước đi về phía cô, cây dương v*t kia không ngừng lắc lư khiến Trần Nhuế Sơ nhìn đến hoảng loạn.

Đinh Ngạn Tư đè cô xuống, biết cô sợ hãi, liền kiên nhẫn dỗ dành: "Chỉ đau một chút thôi, sau đó sẽ rất thoải mái." Trên gương mặt thanh tú là sự dịu dàng và tinh tế hiếm thấy.

Trần Nhuế Sơ nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, bên trong chỉ có một mình cô. Trái tim cô theo đó mềm nhũn, bỗng cảm thấy bản thân thật ra vẻ, rõ ràng đã đồng ý làm bạn tình của người ta, nào có chuyện lâm trận liền lùi bước. Cô ngẩng đầu hôn môi anh, nhẹ nhàng đáp: "Vâng."

Váy của Trần Nhuế Sơ bị Đinh Ngạn Tư cởi xuống, hai chân trắng nõn mềm mại mở ra để lộ chân tâm, hai tay đẩy chân cô lên tạo thành hình chữ M, cửa vào phấn nộn ướt át ở ngay trước mắt.

Anh nhìn chăm chú vào nơi đó, duỗi tay sờ soạng một phen, thiếu nữ dưới thân không nhịn được mà run rẩy.

Anh đè cô lại, đưa dương v*t nóng rực bồng bột nhắm ngay cửa huyệt, từng chút đi vào. Quy đ*u mới vào một chút, Đinh Ngạn Tư liền dừng lại, chịu đau để đi trấn an Trần Nhuế Sơ đã bật khóc. Cô bắt lấy tay anh thở dốc, miệng không ngừng kêu đau.

Đinh Ngạn Tư vạn vật hôn lên mặt cô, liếm đi nước mắt của cô, lại chậm rãi đi vào.

Nhìn Trần Nhuế Sơ khóc sướt mướt, lòng anh vô cùng đau đớn, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ hai người giao hợp, giúp cô ra nhiều nước hơn, đồng thời thì thầm bên tai: "Bảo bối ngoan, em giỏi lắm, sắp

vào hết rồi, chúng ta dù sớm hay muộn cũng phải làm đúng không? Em rất giỏi, nhịn một chút, chờ lát nữa sẽ thoải mái!"

Rất ít khi anh nói nhiều như vậy, lời âu yếm chui vào tai Trần Nhuế Sơ, ba chữ "bảo bối ngoan" làm cô tê dại, cả người dần thả lỏng. Cô hít hít mũi, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh lập lại lần nữa đi."

"Cái gì?"

"Chính là cái biệt danh đó, lập lại lần nữa đi." Trần Nhuế Sơ thẹn thùng khép nhẹ đôi mắt.

Đinh Ngạn Tư giật mình, cười một tiếng, cắn lấy chóp mũi cô, hỏi: "Thích nghe sao?"

"Thích." Giọng của Trần Nhuế Sơ nhỏ như ruồi muỗi. "Bảo bối ngoan."

Ba chữ lưu luyến khàn khàn như lông chim gãi vào trái tim Trần Nhuế Sơ, cô chui vào anh mà cười ha ha.

Đinh Ngạn Tư thấy cô đã quen với kích cỡ của mình, chậm rãi tiến vào toàn bộ, mãi đến khi đến nơi ướt nóng nhất bên trong cô.

Trần Nhuế Sơ thẳng lưng nức nở, miệng không ngừng rên rỉ. Cơ thể bị anh lấp đầy, trái tim cô cũng vậy, trong đầu chỉ toàn là hình bóng của anh.

Nghe tiếng rên rỉ khích lệ, Đinh Ngạn Tư rút món đồ kia ra, lại chậm rãi đi vào. Trần Nhuế Sơ quá chật, anh vừa sướng lại vừa đau, rút ra đi vào, chống lại thịt mềm co bóp trong huyệt.

Đầu tiên là thong thả ra ra vào vào, dần dần nếm được chút tư vị liền tăng tốc độ, nắm lấy eo cô không ngừng đâm vào trong, côn th*t nóng rực mang theo chất lỏng trong suốt giao hợp ở chỗ ướt nhẹp.

Trần Nhuế Sơ thiếu chút chết chìm trong biển tình dục, trên thân thể bóng loáng bị mồ hôi bao trùm, cô thở hổn hển, mắt cũng đựng đầy

nước.

Đinh Ngạn Tư lại thao vào, trứng dái đánh vào bờ mông trắng nõn, phát ra tiếng bạch bạch bạch vang vọng khắp phòng. Anh nhìn cô bị tình dục ăn mòn, mê muội mà đẩy nhanh tốc độ. Tiếng rên rỉ lớn dân, Trần Nhuế Sơ cong người, run rẩy hai cái, cao trào.

Đinh Ngạn Tư cùng bắn với cô.

Trần Nhuế Sơ thở hổn hển, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, môi bị hôn lấy, cô lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Đinh Ngạn Tư đứng dậy, lấy áo mưa xuống, lại mang cái khác vào.

Trần Nhuế Sơ nhìn hành động của anh, chấn động, ngập ngừng hỏi: "Sao vậy?"

"Thêm lần nữa." Đinh Ngạn Tư lại khom người, cánh môi lướt qua toàn thân thiếu nữ.

Trần Nhuế Sơ bị anh ôm eo trở người, hai chân quỳ dưới đất, là tư thế hai người gọi video, bên hông hạ xuống, hai vú lắc lư trong không trung. Vết bớt màu đỏ ở eo lúc này Đinh Ngạn Tư thấy rất rõ, anh vỗ hai mông tròn trịa của cô, xoa xoa khe thịt, dùng ngón tay thử thọc vào trước.

Trần Nhuế Sơ kẹp chặt ngón tay anh, cắn môi kêu rên.

Sau đó là dương v*t thô to hơn ngón ta đi vào, anh đi vào nơi sâu nhất, sau đó càng vào vàng sâu, Trần Nhuế Sơ vừa đau vừa sướng, hai vú bị anh va chạm mà tạo ra nhũ sóng trong không trung.

Eo bị giữ chật, mông bị đâm phát ra tiếng vang, Trần Nhuế Sơ vô lực dựa vào anh, tóc tai hỗn độn, chóp mũi quanh quẩn mùi hương của anh, cả người run lên.

Eo bị liếm tới, Trần Nhuế Sơ co rúm lại, âm đạp kẹp chặt anh, Đinh Ngạn Tư sáng đến thiếu chút bắn ra.

Anh nhìn cô dưới thân bị anh chiếm hữu, trong lòng dâng lên vui sướng cùng thỏa mãn. Anh hôn lưng cô, chậm rãi rút ra, hỏi nhỏ: "Vừa rồi người đi cùng em là ai?"

Đúng vậy, anh rất để ý vấn đề này.

Giọng nói khàn khàn ở ngay bên tai, dưới thân Trần Nhuế Sơ trống rỗng, nức nở trả lời: "Bạn."

"Bạn trai?" Dương v*t lập tức cắm vào toàn bộ.

"A... Không phải..." Trần Nhuế Sơ bị đẩy về phía trước, lần nữa được anh ôm trở về.

"Vậy là bạn thân?" Đinh Ngạn Tư xoa hai vú của cô. "Vâng." Trần Nhuế Sơ đáp.

"Cậu ta thích em?" Lại một tiếng nước òm ọp, toàn bộ đâm vào, hung tợn như muốn nghiền nát tất cả.

"Không có... Không phải." Trần Nhuế Sơ ủy khuất phản bác, theo bản năng bắt lấy tay anh.

"Vậy em thích cậu ta sao?" Đinh Ngạn Tư quay mặt Trần Nhuế Sơ lại.

"Không phải." Trần Nhuế Sơ trả lời rất nhanh, cô muốn nói, người em thích là anh, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở về. Hiện tại bọn họ là bạn tình, điều kiêng kị nhất là tình yêu. Cô sợ sau khi anh biết cô thích anh sẽ không chịu gặp cô nữa.

Đinh Ngạn Tư vừa lòng đưa ngón tay đến bên môi cô, Trần Nhuế Sơ theo bản năng há miệng ngậm lấy.

"Bảo bối ngoan." Đinh Ngạn Tư lẩm bẩm, bắt lấy mông cô, tiếp tục một trận mưa rền gió dữ.

Trần Nhuế Sơ bị lời nói cùng hành động kích thích, lần nữa cao trào, Đinh Ngạn Tư cũng bắn cùng cô.

Hai người ướt át dầm dề giao triền bên nhau, trong nhà nhàn nhạt hương vị làm tình, mồ hôi cùng d*m thủy làm ướt cả khăn trải giường.

Đinh Ngạn Tư vẫn còn sức ôm cô đi tẩy rửa, lại thay khăn trải giường sạch sẽ khác. Anh bế cô lên giường, cúi đầu hôn môi cô: "Có thể nghỉ ngơi rồi."

"Vậy em ngủ một lát." Trần Nhuế Sơ chớp mắt, khốn đốn không thôi. "Được." Đinh Ngạn Tư cũng lên giường, ngủ bên cạnh cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi