MÀN ẢNH - HỦ CHI

Giữa bạn tình, quan hệ xong hình như đều là ai về nhà nấy.

Trần Nhuế Sơ vẫn nhớ kỹ "nguyên tắc bạn tình" này, 23h00 cô liền xuống giường.

Đinh Ngạn Tư nghi hoặc hỏi cô: "Muốn đi vệ sinh sao?"

"Không phải... Em về nhà." Trần Nhuế Sơ nhật nội y dưới đất lên, quần lót đã ướt, cô nhất thời không biết làm sao. mặc không được, không mặc cũng không được.

Đinh Ngạn Tư sửng sốt, duỗi tay giật lấy quần lót ướt đẫm: "Ướt như vậy mặc thế nào được? Bây giờ đã muộn, một mình em về sẽ rất nguy hiểm."

Thật ra anh muốn nói, đừng về.

"Vậy làm sao đây?" Trần Nhuế Sơ nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ. Cửa sổ vừa bị cô mở ra chính là để lưu thông không khí trong phòng.

Cô xoay người nhìn Đinh Ngạn Tư, hai bầu vú vì động tác mà nhẹ nhàng lay động.

"Gần nhà anh có khách sạn nào không?" Cô do dự hỏi.

Đinh Ngạn Tư nhíu mày, chờ mong trong lòng dần tiêu tan, đúng là cô gái ngốc.

Anh làm bộ tự hỏi: "Có, nhưng đủ tuổi mới có thể thuê phòng." Trần Nhuế Sơ thở dài.

Đinh Ngạn Tư nhìn cô gái ngốc trước mặt, nghĩ thầm, chờ cô thông suốt, nói không chừng đã thi đại học xong rồi.

Không muốn che giấu nhiều như vậy, anh trực tiếp lại gần ôm eo cô, một tay xoa xoa bầu ngực, môi hôn lên trán cô.

"Ở đây với anh, buổi tối đừng đi đâu cả."

Trần Nhuế Sơ sửng sốt, thật ra cô không phải không muốn ở lại, mà là cô không dám, sợ anh ghét bỏ.

Đinh Ngạn Tư nghe cô gái nằm trong lòng nhẹ nhàng đáp "Vâng", không nhịn được mà khẽ cười.

Cứ như vậy, hai người họ lại ôm nhau nằm xuống. Vốn là trái một bên phải một bên, cách nhau 5cm, ngay khi Trần Nhuế Sơ lại muốn ngủ, người bên cạnh tiến lại gần, dịu dàng hôn lên mặt cô: "Ôm ngủ."

Trần Nhuế Sơ không nhớ rõ bản thân có trả lời anh hay không, dù sao cũng không thể phản kháng, thậm chí còn ở trong lòng anh tìm tu thế thoải mái nhất mới đi vào giấc.

Sáng hôm sau, hai người trực tiếp ngủ đến 9h.

Trần Nhuế Sơ mở mắt trước, ý thức vẫn còn hỗn độn, nhưng một giây liền phản ứng lại, chủ nhân của lồng ngực trước mắt là Đinh Ngạn Tư. Cô cắn môi, nhấp miệng cười trộm sau khi phát hiện mình được Đinh Ngạn Tư ôm vào lòng ngủ, một đùi của anh chen giữa hai chân cô, khóa cô thật chật.

Cô nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp thở đều đều, cảm nhận độ ấm của anh.

Nằm một lúc như vậy, cô không nhịn được mà giật mình, làn da cọ xát làn da phát ra tiếng sột soạt khiến cô mặt đỏ tai hồng.

Thôi, vẫn là nằm đi.

Đinh Ngạn Tư vẫn chưa tỉnh, chuông di động của Trần Nhuế Sơ vang lên, có tin nhắn tới.

Cô xoay người lặng lẽ vươn tay cầm di động, vừa lấy được liền bị Đinh Ngạn Tư ôm chặt, lưng kề sát ngực anh.

Cô mở di động, là tin nhắn của Lâm Hữu, hỏi cô có muốn ăn sáng hay không, ba mẹ cô không có ở nhà, cậu thuận tiện mang qua cho cô một phần.

Trong lòng Trần Nhuế Sơ nhảy dựng lên, vội trả lời: "Không cần!"

Thật ra Lâm Hữu đã ở trước cửa nhà cô, ấn chuông mười mấy lần không thấy động tĩnh, cậu nghi ngờ hỏi lại: "Cậu không có ở nhà sao?"

Đầu Trần Nhuế Sơ như muốn nổ tung.

Ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, cô nhắn cho Lâm Hữu: "Ù, cuộc thi thuyết trình tiếng Anh rất quan trọng, cho nên tớ đang tập luyện với bạn."

Đinh Ngạn Tư vừa mới tỉnh, cơ thể mềm mại trong lòng không ôm mình khiến anh tức giận muốn rời giường. Nhưng cô gái này như làm từ nước, anh dù thế nào cũng không giận được.

Đinh Ngạn Tư như hòa nhìn về phía di động của Trần Nhuế Sơ.

Cứ trầm mặc nhìn như vậy, cơn giận lại lần nữa dâng lên, có lẽ không phải vì giận, chỉ đơn thuần là ghen tuông.

"Được rồi." Lâm Hữu trả lời cô, mang theo bữa sáng rời đi.

Trần Nhuế Sơ như trút được tảng đá trong lòng, vừa mới cảm thấy may mắn khi nói dối thành công, người phía sau đột nhiên chồm dậy ấn cô dưới thân.

Một câu "Anh tỉnh rồi" của cô còn chưa kịp nói ra, cơ thể liền bị xuyên xỏ.

Phía dưới co rút, Trần Nhuế Sơ đau đến rơi nước mắt, ủy khuất nhìn vẻ mặt mất kiên nhẫn của Đinh Ngạn Tư.

Vừa thấy cô khóc, Đinh Ngạn Tư đau lòng chớp mắt, lửa giận liền nhỏ đi, nhưng tâm trạng vẫn bực bội không hết. Anh rời khỏi cơ thể cô, lấy một bao áo mua mới trên đầu giường, xé ra mang vào.

Cúi đầu liếm đi nước mắt của cô, "Một lần nữa được không?" Tuy là hỏi ý kiến, nhưng thái độ lại không cho phép từ chối.

Thể xác và tinh thần của Trần Nhuế Sơ đều rất khó chịu, bên dưới đau, trong lòng cũng đau.

Lần đầu tiên cô xụ mặt từ chối: "Đừng."

Đinh Ngạn Tư bỗng cảm thấy thật sự bất lực. Trước đây dù là việc học hay trong chuyện tình cảm anh đều là người đứng trên, xưa nay đều do anh làm chủ, mà hiện tại anh như cố gắng vươn tay bắt lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng bên trong chỉ có không khí.

Anh nghĩ mình điên thật rồi, bạn tình chứ không phải bạn trai, đã ghen còn muốn cô dỗ dành mình sao?

Anh đúng là đang nằm mơ!

"Xin lỗi." Anh duỗi tay đắp chăn cho cô, từ trên giường đứng dậy, thân mình trần trụi đi vào WC.

Trần Nhuế Sơ nhìn sống lưng cô độc của anh, trái tim đau, thậm chí còn đau hơn khi nãy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi