MAN HOANG KỶ NIÊN

Làm xong bữa sáng, Mông Khác ôm đùi dê nướng ăn thơm phưng phức, thỉnh thoảng xé một miếng thịt cho Chu Khang.

Chu Khang gặm một bắp ngô nhìn tới chỗ gạo hai người bỏ công bỏ sức từ sáng sớm làm ra mà khóc không ra nước mắt. Thứ nhất, khí lực Mông tướng quân quá lớn kinh nghiệm quá ít, gạo xát vỏ xong bị nát. Thứ hai, cám lẫn cùng hạt gạo, mà bọn cậu không có cái sàng.

Đứa nhỏ của thời đại cơ giới hóa nha, nếu không phải hồi trước vì chữa bệnh mà sống một năm tại thôn nhỏ hẻo lánh lạc hậu, thì Chu Khang thậm chí còn không biết những công cụ nào cần thiết cho cuộc sống rời xa công nghiệp hóa, nơi đó chân chính là sinh hoạt tại vùng sinh thái không ô nhiễm tràn ngập màu xanh lục tinh khiết a!

Mông Khác làm một cái sàng gạo, dùng kiếm đẽo.

Chu Khang thử một chút, hơi hơi nặng, cho gạo vào cậu hoàn toàn không sẩy được.

Mông Khác tự mình đến bắt đầu sẩy, vừa hất lên, gạo nát và cám cùng bay ra ngoài.

Chu Khang nghĩ một chút, nắm một nắm gạo thả từ trên cao xuống, bạnh hàm hít sâu một hơi dùng sức thổi, hạt gạo rơi xuống cám bay ra ngoài.

Mất sức cả nửa ngày, đến giữa trưa hai người mới khiến chậu gạo sạch sẽ hết cám. Vốn tràn đầy một chậu thóc, hiện tại chỉ còn non nửa chậu gạo.

Mông Khác lau lau mồ hôi: "Nóng, tắm rửa." Tâm tình có vẻ rất tốt.

Hiện tại tâm trạng Mông Khác thật sự rất tốt. Sáu năm rồi hắn chưa được ăn gạo, đã từng cho rằng cả đời này cũng không được ăn lần nữa, thế nhưng hiện tại trước mắt hắn lại có gần nửa chậu gạo trắng toát, hạt nào hạt nấy căng tròn. Còn có, dưới thời tiết nóng bức như vậy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà được tắm một phen nước mát lạnh thì quả thực vô cùng thư thái, mà chỉ mấy ngày trước thôi tại lúc cực kỳ nóng cực kỳ khát hắn mới không cam lòng mà uống một ngụm nước nho nhỏ.

Cách cửa hang không xa Chu Khang trồng một gốc cây bồ kết, hai người đang ở ngay dưới bóng cây tắm rửa. Mông Khác tắm nước lạnh, Chu Khang tắm nước ấm. Sau khi kỳ lưng cho Mông tướng quân xong, Chu Khang muốn chạy, vừa mới xoay người đã bị đè lại, sau đó bị người ta xoa nắn một trận.

Chu Khang chửi má nó. Đàn ông sao, giúp nhau kỳ lưng hay xoa lưng cũng chẳng có gì, trước khi anh họ cùng người yêu đến với nhau cũng không phải thường thường cùng nhau tắm rửa kỳ cọ một cái sao! Thế nhưng Tướng quân, sức lực trên tay của ngài quá lớn, kể cả đã nhẹ nhàng lắm rồi, lẽ nào Tướng quân ngài bị mù sao mà không thấy tấm lưng trắng nõn nà kia đã bị kỳ ra một đống dấu đỏ!

Tướng quân, tại sao ngài có thể quỷ súc như thế!

Chu Khang bị kỳ cọ gào khóc lên, dị năng chữa trị được luyện tập một cách đầy đủ nha, độ thuần thục đề cao thật lớn.

Giúp người kỳ lưng xong, Mông Khác xung nước giội người, nghiêm mặt về lại hang động, nhìn hai tay mình ngẩn ngơ.

Buổi trưa, Chu Khang nấu một nồi thịt dê, còn nấu cháo gạo trắng nữa.

Cháo gạo trắng, dưa chuột chấm tương, Chu Khang cực kỳ yêu thích. Tuy gạo hơi nát chút, còn lẫn một ít vỏ trấu vụn trong đó nữa, thế nhưng, quả thực vẫn là cháo gạo nuôi người a! Chu Khang ăn nhiều hơn một bát so với thường ngày.

Ăn no, lại có chút đáng tiếc: "Tiếc rằng không có giấm, dưa chuột ngâm nước lạnh gọt qua vỏ đập hơi giập trộn với giấm ăn, mát lạnh, chua chua, ăn ngày nắng nóng kích thích sự thèm ăn, ăn với cháo hoa là tốt nhất."

Mông Khác không lên tiếng, đem số cháo Chu Khang ăn còn thừa uống bằng sạch.

Giải quyết xong cơm trưa, Mông Khác đem từng cái phôi đất hong khô ra bên ngoài, chuẩn bị nung đất.

Chu Khang theo sau nhìn một chút, chẳng biết được đối phương đang làm gì. Hầm đốt không lớn, từ bên ngoài nhìn thì bộ dáng của nó kỳ kỳ quái quái, vốn Chu Khang còn muốn tới gần quan sát một chút, lại bị Mông tướng quân xách gáy đưa ra xa.

Khí trời rất nóng, nung đất càng thêm nóng hơn, Chu Khang ngồi dưới tàng cây xa tít xa, trong lòng càng thấy khó chịu. Mông tướng quân, có vẻ bị cậu liên lụy không nhẹ!

Có điều ngẫm lại thì Mông tướng quân không quá để ý chuyện này, ngoại trừ lúc tắm rửa xuống tay độc ác chút, còn lại đều rất săn sóc a. Chu Khang khó hiểu, mất công mất sức nuôi một kẻ liên lụy như thế, đến tột cùng Mông tướng quân đang mưu đồ chuyện gì đây, chẳng lẽ do một người sống quá cô độc sao? Hoặc là, xuất phát từ đạo nghĩa? Người nhà họ Mông nha! Năm đó Mông Điềm có trong tay ba mươi vạn đại quân, cũng thà rằng tự sát chứ không mưu phản!

Chu Khang nhẹ nhàng nở nụ cười.

Mông Khác quay đầu liếc mắt nhìn qua, đồng tử dao động, lại nghiêm mặt xoay sang chỗ khác rồi.

Buổi tối Chu Khang thổi nồi cơm tẻ, còn chiên mỡ dê lên để xào thịt dê, thịt dê cắt thành miếng mỏng manh, dùng hành tây xào cùng, thơm nức mũi. Đáng tiếc gia vị không đủ, hành lá gừng tỏi ớt hoa tiêu các thứ cậu có thể tự trồng, chứ nước tương giấm vân vân chỉ đành thở dài.

Chu Khang mang cơm tối đến cho Mông Khác đang ngồi một bên hầm nung đất.

Mông Khác nhận một bát cơm tẻ tràn đầy, ăn cùng thịt dê xào hành, dừng lại nhìn thật sâu Chu Khang một cái.

Chu Khang đang ngồi bên cạnh cầm cặp lồng cơm nhỏ ăn, bị nhìn chả hiểu ra làm sao cả. Lẽ nào Mông tướng quân chê cậu cho ít muối quá ăn không ngon? Nhưng muối của bọn cậu đã không còn nhiều lắm, vốn chỉ có hai túi muối thôi, mới vài ngày đã dùng mất non nửa túi rồi! Cần phải cần kiệm chắt chiu nha Tướng quân!

Mông Khác xác thực có nghĩ đến vấn đề này, cũng động tâm tư. Chỉ là.

"Phương Bắc có hồ nước mặn." Mông Khác nói.

Mắt Chu Khang sáng rực lên.

"Đi đến đó mất một tháng."

Chu Khang ỉu xìu. Một tháng, đó là dựa theo cước trình của Mông tướng quân, nếu như thêm một cái liên lụy là cậu, e rằng mất một năm cũng có khả năng. Tiền đề là trên đường không gặp nguy hiểm gì, nhưng tại mùa khô đám ăn thịt trên thảo nguyên một con so một con hung tàn, cũng sẽ không bởi vì bọn cậu là hai loài động vật quý hiếm mà bật đèn xanh cho qua. Địa bàn của Mông Khác là đánh chiếm được, một đám động vật hung ác gần đây đều biết cái loài đi bằng hai chân kia không thể chọc vào, cũng không có nghĩa sẽ cho hắn bước lên lãnh địa của chúng nó, chớ nói chi đám ăn thịt khác ở xa xa trên thảo nguyên. Một mình Mông Khác đi ra còn nguy hiểm tầng tầng, nếu còn mang theo cậu nữa nói không chừng chính là một đi không trở lại.

Một mình Mông Khác đi lấy muối? Đi đi về về mất hai tháng, cộng phơi muối mất nửa tháng, chỉ là hai cái nửa tháng thôi sợ là địa bàn cũng bị chiếm mất rồi, nữa là một mình cậu lưu lại phỏng chừng làm thành lương khô cho một con hoặc một bầy con nào đó. Chu Khang sờ sờ nhẫn không gian trên tay. Nhẫn chỉ có dị năng giả mới có thể dùng, Mông Khác đơn độc đi chỉ có thể cõng muối trở lại, cõng ít thì thiếu không đủ dùng, cõng nhiều lại tăng thêm gánh nặng càng nguy hiểm.

Chu Khang lặng lẽ thở dài một hơi. Hay là về sau cậu cũng thử uống máu tươi xem sao, dị năng chữa trị có thể điều trị thân thể, mà cơ thể của cậu bây giờ cũng tốt hơn so với trước nhiều lắm, đến nơi này nhiều ngày như thế cũng không thấy xuất hiện bệnh trạng nào không thích ứng được với khí hậu, ăn nhiều thịt như thế cũng không cảm thấy không khỏe, có lẽ đã tốt hẳn rồi chăng?

Ăn xong cơm tối ngồi một lúc Chu Khang đã bị đuổi về đi ngủ, trước khi ngủ miễn cưỡng tắm rửa sạch sẽ một lần.

Tối Mông Khác ngồi nhìn hầm nung đất, nửa đêm trở về hang động một chuyến, dựa vào ánh trăng yếu ớt đứng trước giường đá một lúc liền trực tiếp quay về trông hầm nung rồi.

Ngày hôm sau, Chu Khang đạt được vài món đồ gốm mới tinh, trình độ sinh hoạt lập tức bay lên một cấp bậc, rốt cuộc không cần phải làm cơm làm canh làm món ăn đều dùng chung một nồi nữa, cũng rốt cuộc không cần tiếp tục lấy bình đựng nước để đựng cơm.

Chu Khang cảm thấy, Mông tiểu tướng quân, thực sự rất có tài năng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi