MAN HOANG KỶ NIÊN

Mông tướng quân, ngài muốn làm gì? Đại Tần đã sớm diệt vong, Hung Nô cũng đã sớm tan biến trong dòng chảy lịch sử, hãy bỏ kiếm xuống a, nơi này không phải chiến trường nhà các ngài! Chu Khang nhìn chằm chằm vào thanh bội kiếm gia truyền nhà họ Mông đang chỉa thẳng tắp trước mắt cậu mà chỉ cần gần thêm chút nữa thôi là có thể chọc cái lỗ trên người cậu, nước mắt chảy ròng. Mông tướng quân muốn làm gì đây, giết cậu diệt khẩu? Lẽ nào cậu đã biết quá nhiều thứ rồi hả?

Mông Khác lăn qua lộn lại thanh kiếm cho người kia nhìn kỹ một lần, rồi lại tra kiếm vào vỏ cất đi.

Chu Khang nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Con người là động vật quần cư, câu nói này quả đúng là chân lý! Xem đi, Mông tiểu tướng quân sống một mình đã lâu, nên phương thức biểu đạt có vấn đề, động một chút là lôi đao kiếm ra, thật không văn minh a!

Nên đi ngủ, Chu Khang ôm cái đệm của mình chọn một chỗ sạch sẽ trải ra tách thật xa Mông Khác. Cái đệm này là dùng rơm rạ bện lại trước lúc xuất phát, tuy nói dằm hay cạnh sắc lá đã được loại bỏ sạch sẽ, nhưng không cản nổi thủ công vụng về, ngủ một giấc xong trên người sẽ lưu lại rất nhiều dấu. Hết cách rồi, tại vùng hoang dã không thể trực tiếp nằm ngủ trên đất, kẻ họ Chu cậu có bệnh hơi sạch sẽ. Cái đệm không lớn, rộng khoảng 1m4, một người ngủ thì hơi rộng, nhưng hai người ngủ thì có chút chen chúc.

Mông Khác liền thích theo người ta chen chúc.

Đôi mắt Chu Khang trừng lớn. Trước đây Mông Khác chưa từng ngủ trên đệm a, đều là ngủ thẳng mặt đất!

Ý nghĩ của Mông Khác rất đơn giản. Nếu người này có tâm tư với hắn, hắn lại không ghét, như vậy thân mật một chút cũng là chuyện đương nhiên, còn có thể bảo vệ tốt hơn.

Vì thế Mông tướng quân càng thêm cho là lẽ đương nhiên.

Chu Khang trợn tròn mắt. Vật đâm lên lưng cậu là cái gì kia? Tướng quân, ngài có còn tiết tháo hay không! Xung động liền tự mà tìm góc đi giải quyết chứ, cứ như thế ưỡn thân thể thẳng tắp đâm người thật sự là đại trượng phu sao? Được rồi, 19 tuổi, đây là thời điểm dễ dàng kích động nhất, nhịn. Chu Khang, xoa bóp cánh tay nhỏ mềm nhũn của mình, nghẹn một ngụm máu. Đậu má, thời điểm cậu 19 tuổi cũng không thẳng thắn như thế nha, nam thanh niên 5 tốt hiện đại cùng gã đàn ông hoang dã cổ đại, thật sự quá khác nhau! Ai, không văn hóa, thật đáng sợ...

Yên lặng thổ tào, Chu Khang gối đầu lên cánh tay Mông tướng quân ngủ thiếp đi.

Trong bóng tối, Mông Khác nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ của người kia đang dúi tại trước lồng ngực hắn, vòng tay ép chặt kéo về phía mình, một tay luồn vào từ dưới vạt áo ba lỗ, vuốt cái bụng nhỏ vô cùng mềm của người ta, cũng ngủ thiếp đi.

Những ngày kế tiếp, Chu Khang rõ ràng phát hiện Mông Khác không được bình thường lắm. Mông tiểu tướng quân, lúc nào cũng nhìn cậu! Trước đây không có chuyện gì sẽ quan sát bốn phía cẩn thận cảnh giới, hiện tại không có chuyện gì liền ngắm nghía cậu, làm ra nhiều động tác tiếp xúc tứ chi hơn. Ngủ trưa nhất định phải gối lên chân Tướng quân, buổi tối nhất định phải gối lên bả vai Tướng quân. Tướng quân, ngài lại muốn nháo cái gì a! Anh đây muốn sống một cách khỏe mạnh, không muốn trải qua những ngày bị dọa dẫm sợ hãi nữa, đừng dùng đôi mắt đen như mực đó nhìn chằm chằm anh có được hay không?

Trải qua mấy ngày, tinh thần Chu Khang có chút suy nhược. Nhưng mà, hai người cũng đã đi qua lãnh địa của bầy sư tử rồi, đến chỗ nguy hiểm đầu tiên.

Trước mắt, là một lòng sông đã cạn khô gần một nửa. Từ trình độ xói mòn hai bên bờ, thì tại mùa mưa độ rộng mặt sông sợ là không dưới trăm mét. Có điều bây giờ nhiều nhất cũng chỉ còn chừng 300m thôi, hơn nữa mực nước cực kỳ thấp, một nửa hầu như toàn bùn. Hà mã cá sấu to to nhỏ nhỏ che kín lòng sông, nhìn qua cực kỳ khủng bố.

Anh đây mắc chứng sợ hãi những thứ tập trung dày đặc a!

Chu Khang liền nhớ tới cảnh tượng khốc liệt đàn ngựa theo mùa di chuyển qua sông trước đây được xem trên kênh thế giới động vật.

Sắc mặt Chu Khang hơi trắng bệch, Mông Khác mang người tới dưới một gốc cây vẫn tính còn khá nhiều lá tươi bên bờ sông, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Bên bờ sông có không thiếu động vật tới uống nước, càng không thiếu động vật hoang dã tới săn bắt. Chu Khang tận mắt thấy một con báo hoa đẹp đẽ nhảy từ trên cây xuống cắn đứt cổ một con dê nhỏ bị lạc mẹ, sau đó nhanh chóng trèo lại lên cây.

Đến nơi này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với sự giết chóc tàn khốc. Dạ dày Chu Khang cuồn cuộn không ngừng, trong lòng thì lại phát khổ. Mông Khác vẫn là bảo vệ cậu quá tốt rồi, ngay cả xử lý con mồi cũng không làm trước mặt cậu, chỉ lo mùi máu tanh dẫn tới dã thú thương tổn cậu.

Mặc kệ là tận thế hay ở hoang dã, đều chỉ có thể trốn sau lưng người khác, Chu yếu ớt rất mất mát.

Hỏi Mông Khác một hồi phương pháp qua sông, Chu Khang sững sờ tập hai.

Đạp lên đám hà mã cá sấu lít nha lít nhít mà chạy qua, loại biện pháp này cũng chỉ có Mông tướng quân nghĩ ra được! Còn có Tướng quân, ngài đã quên mất hơn 50kg bám trên lưng ngài rồi đúng không!

Chu Khang rất muốn rống một câu: "Mông Khác tiểu yêu tinh giày vò người này, ngươi nghĩ hù chết ông đây sao?"

Thế nhưng lại không có lá gan rống.

Mông tướng quân tài cao gan lớn, đối với hơn 50kg còn không thèm để vào mắt, trực tiếp cầm dây leo trói người lên lưng quấn vài vòng.

Trói chặt!

Tướng quân quá quỷ súc!

Bị trói chặt chẽ vững vàng không thể giãy giụa được, Chu Khang chảy nước mắt nằm sấp trên lưng người ta nhoáng cái đã thấy qua sông.

Mông Khác cõng người cũng không bị vướng bận gì, suôn sẻ thuận lợi đạp lên cá sấu và hà mã qua sông, sau khi đến bờ đối diện rút kiếm ra khỏi vỏ, một con sư tử cái đầu bay ra ngoài, máu tươi nóng bỏng bắn đầy mặt Chu Khang.

Chu Khang ngây ngốc lau một cái, khuôn mặt lập tức lem luốc, sau đó ngẩn ngơ nhìn tay mình dính đầy máu.

Mông Khác nhéo nhéo tay Chu Khang, một kiếm làm đứt dây leo sắt buộc quanh người.

Chu Khang hiểu ý, đứng thẳng dậy rồi ngay lập tức tung một vòng hạt giống dây leo sắt nhanh chóng thúc giục lên đem mình bọc lại, rất nhanh, một quả cầu dây leo chằng chịt xuất hiện.

Một con sư tử cái đánh lén đằng sau lập tức bị quả cầu dây leo chặn lại.

Rễ dây leo sắt cắm sâu dưới đất, sức của con sư tử cái chỉ có hạn, quả cầu dây leo hơi hơi lay động rồi thôi.

Vạch một khe hở trên quả cầu nhìn ra ngoài, trái tim Chu Khang liền bị kéo căng. Đối diện với Mông Khác, có tận sáu con sư tử cái. Có sư tử cái ở đây, e rằng sư tử đực cũng cách nơi này không xa, tất nhiên gần đó còn có sư tử con và sư tử cái ở lại bảo vệ chúng nữa, nói không chừng còn có sư tử cái ẩn nấp đâu đó chuẩn bị đánh lén, yểm trợ cho sáu con sư tử cái này. Như vậy tính ra, phỏng chừng bầy sư tử bên sông không ít hơn mười con, có thể khống chế một bầy sư tử lớn như vậy, sợ rằng không chỉ bằng một con sư tử đực.

Mông Khác, gặp nguy hiểm.

Nhưng Mông Khác lại không hề sợ hãi, cầm kiếm trong tay lượn trong bầy sư tử, hình như, còn chiếm ưu thế. Trên người sáu con sư tử cái đều có miệng vết thương do kiếm tạo ra, Mông Khác cũng bị cào hai chỗ.

Một con sư tử cái đột nhiên hướng về một phía rống lên.

Tiếng sư tử đực rống xa xa đáp lại.

Chu Khang càng thêm căng thẳng. Đang lúc lo lắng Mông Khác bị thương, quả cầu dây leo lại lắc lắc càng thêm kịch liệt. Chu Khang nhanh chóng phát ra thêm dị năng duy trì dây leo sắt tiếp tục sinh sôi. Cậu không dám bủn xỉn, nếu nơi này của cậu bị đột phá, sợ rằng Mông Khác cũng sẽ bị liên lụy.

Con sư tử đực không đụng lăn được quả cầu, cũng không cắn rách được cây dây leo, nên bỏ cuộc đánh về phía Mông Khác. Mà bên Mông Khác, còn có một con sư tử đực vừa chạy tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi