MAN HOANG KỶ NIÊN

Không tránh được, cũng không đẩy ra được, Chu Khang trợn tròn mắt.

Bị người ấn chặt sau gáy vững vàng hôn một phen, Chu Khang cảm giác phổi mình không đủ dùng, thiếu khí nghiêm trọng. Không đúng, lạc đề, vấn đề bây giờ là, tại sao Mông tướng quân hôn cậu?

Mông tướng quân năm nay 19, chính là độ tuổi dễ dàng kích động, đang thời kì trưởng thành còn uống máu tươi thành ra hoang dã mười phần, không phải người ta hay nói uống máu hươu kích thích mấy chuyện này hay sao, xác thực đa số những con mồi mà bọn cậu ăn đều khá giống hươu.

Tèo rồi, mùa xuân của tiểu tướng quân tới rồi!

Nơi này không có cô gái nào a!

Hơn nữa Tướng quân nhỏ hiện tại đang tràn đầy tinh thần!

Nước mắt Chu Khang chảy dài. Nơi này ngoài Tướng quân ra chỉ còn mỗi cậu, cậu lại rất yếu rất rất yếu...

Mông Khác một tay cố định hai tay người kia trên đỉnh đầu, một tay nâng cằm Chu Khang, lần thứ hai cúi xuống hôn.

Chu Khang không thể giãy giụa, lượng oxi lại không đủ, lập tức do quá thiếu khí mà sắp hôn mê tới nơi.

Một hồi lâu sau mới hòa hoãn lại, thở hổn hển một trận, nhìn Mông tướng quân vẫn cứ nằm đè trên người cậu không muốn động, nhất thời tức giận gan phình to, một bàn tay cào tới.

Không cào được, còn bị tóm lấy, tóm rất chặt.

Chu Khang nhấc chân lên đạp. Đờ mờ, Tướng quân anh ít nhất cũng 75 kg đi, muốn đè chết anh đây hay sao, muốn bắt nạt anh đây phải không?

Mông Khác chống người lên, không nói lời nào, đôi mắt u ám nhìn chằm chặp Chu Khang không tha.

Trời quá tối, Mông Khác lại không lên tiếng, Chu Khang không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, trong lòng lộn tùng phèo hết cả lên. Nha, Tưởng quân nhỏ còn rất tinh thần, quần tứ giác sắp ngăn không nổi rồi...

Chu Khang thấy lo lắng cho chất lượng vải làm quần tứ giác, có người bảo trước đây nó là hàng cao cấp, một cái quần nhỏ như vậy tốn mấy trăm khối đó...

Cuối cùng Mông Khác vẫn thả người, thân thể cũng dời sang một bên, cự ly giữa hai người rất lớn.

Chu Khang động động cái tay vẫn bị người ta cầm lấy, rất muốn nói, Tướng quân, không phải ngài nên thả tiểu nhân ra để tránh hiềm nghi sao? Thử lùi ra sau tránh tránh, Mông tướng quân nắm chặt hơn. Chu Khang liền bối rối. Mông tướng quân, có ý gì với cậu đây?

Đây là một vấn đề.

Tại cấp ba, sách tư tưởng chính trị đã nói, vật chất quyết định ý thức, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng.

Mông Khác chăm sóc cậu bảo vệ cậu, không thể nghi ngờ ban đầu là xuất phát từ tình cảm đối với đồng loại. Nhưng chăm sóc và bảo vệ có nhiều kiểu khác nhau, kiểu như cho người ta ăn một bát cơm lại khác với kiểu cho người ta ăn một bát cơm tốt nhất của mình. Mông Khác đối với cậu, có thể nói là chăm sóc tỉ mỉ, bảo vệ chu đáo, không để dính một giọt nước. Ngay cả anh họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ cũng không thể làm tốt hơn. Đối xử như vậy, là trách nhiệm của người nhà họ Mông, hay có xen vào tư tâm của hắn?

Vừa rồi Mông tiểu tướng quân phát xuân trên người cậu. Là bởi vì yêu thích hay bởi vì nơi đây chỉ có một mình cậu?

Chu Khang suy nghĩ đến nát cả óc. Là thích phải không? 12 tuổi Mông Khác ra chiến trường, ngay cả một mối tình còn chưa có đây! 13 tuổi tới đại lục hoang vu này, cũng không biết đã có mối tình nào vắt vai chưa. Kể cả có, thì hắn lại đi thích ai? Nơi này không có nữ chỉ có 'cái', nam thì cũng chỉ có mỗi cậu! Từ ngày đi nhà trẻ anh zai Chu đã được ngồi cùng bàn với một cô bé xinh đẹp nên rất là đồng tình với Mông tướng quân.

Đồng tình cái rắm!

Nghe hô hấp của người ta đều đều thế kia, hẳn là đã ngủ rồi. Chu Khang lại thử giằng tay về. Một lần giằng này, không chỉ kéo được tay lại, mà còn đồng thời kéo luôn Mông tiểu tướng quân qua.

Mông Khác như ngày thường duỗi cánh tay qua làm gối, đem Chu Khang ấn lên bả vai hắn một cái liền nhắm hai mắt lại.

Mũi đập lên xương quai xanh cứng rắn, đau quá tê quá rất muốn chảy nước mắt.

Xoa mũi, Chu Khang cảm thấy một tấm lòng cảm thông mềm mại như vầng trăng sáng bị đánh cho nát bét.

Lăn lộn cả một buổi tối không ngủ ngon, sáng hôm sau Chu Khang mang theo cặp mắt gấu trúc. Lại nhìn Mông tướng quân, không thể nhìn ra nửa điểm có cái gì không đúng. Chu Khang oán niệm sâu sắc. Cậu dám cá Mông Khác cũng ngủ không ngon, cậu lăn qua lộn lại dằn vặt như thế, mà Mông tiểu tướng quân vẫn ngủ được mới là lạ. Thế nhưng, cùng là một buổi tối không ngủ được, nhìn cậu như vừa đánh một trận với người ta, còn Mông tướng quân tại sao vẫn có thể tinh thần thoải mái tâm tình tốt như vậy chứ!

Thật không công bằng!

Chu Khang chạy ra xa xa đánh răng rửa mặt.

Mông Khác quay đầu liếc nhìn địa phương nhiều thịt nhất trên thân thể đối phương, lại cúi đầu nhìn hai tay của mình. Chỗ đó, cảm giác cũng không tệ lắm, sờ một cái, ký ức khắc sâu!

Đột nhiên Chu Khang cảm thấy sau lưng lạnh vù vù. Quay đầu nhìn lại, không có thứ gì, chỉ thấy Mông tướng quân đang ở bên kia giặt cái áo ba lỗ mới của cậu, rất bình thường a!

Bữa sáng Chu Khang rất thèm ăn.

Một trăm dặm xung quanh hồ nước mặn không có một ngọn cỏ, ngoài trăm dặm thảm thực vật lại rất thưa thớt, cây cối đã ít lại càng ít, lập tức xuất hiện hai vấn đề lớn trong thời gian phơi muối này. Thứ nhất là thức ăn. Con mồi quá ít, không có thịt ăn, chỉ còn số lượng thịt khô thịt muối không nhiều tích góp được dọc đường đến. Thứ hai không có củi đốt, làm cách nào nấu cơm là một vấn đề lớn.

Vì dự trữ thịt khô khiến nhẫn không gian của Chu Khang bị nhồi đầy rồi, hiện tại không thể dùng để cất củi nên không thể làm gì khác hơn là tự lực cánh sinh. Xung quanh hồ nước mặn không thích hợp cây trồng sinh trưởng, Chu Khang không có cách nào khác ngoài tiêu hao dị năng nhiều hơn, hoàn toàn thúc giục cây trồng lớn lên bằng chính bản thân mình, rơm rạ thân cây giữ lại nhóm lửa.

Vì không đủ củi đốt, nên Chu Khang phải dùng thật tiết kiệm. Cậu làm món hầm thập cẩm. Không phải món hầm thập cẩm chính tông của Đông Bắc, mà là cho nhiều thứ linh tinh vào nồi nấu chung. Bí đao cắt khối, khoai tây miếng, ngô cắt từng đoạn, đậu đũa bẻ đôi, cà tím cắt múi, quả ớt cắt khối, một tảng lớn thịt muối cắt lát.

Tuy nói vẻ ngoài hơi xấu, nhưng chỉ một chữ, đủ ngon!

Chu Khang ăn hai bát liên tiếp, lúc tiếp tục múc bát thứ ba thì bị Mông Khác cản lại.

Chu Khang trừng mắt nhìn Mông Khác. Món nợ ngày hôm qua chiếm tiện nghi cậu còn chưa tính sổ đây, lại dám quản đông quản tây!

Mông Khác kiên quyết đẩy ra từng ngón từng ngón tay Chu Khang giành lại bát cơm, rồi kéo nồi đất về trước mặt mình, sau đó trực tiếp ôm nồi đất xoay người.

Chu Khang cơ hồ trừng lòi cả mắt cũng không được đáp lại chút nào.

Má! Tướng quân càng ngày càng quỷ súc rồi!

Có điều, Tướng quân quỷ súc thật sự có tài năng. Lu nước muối bão hòa sau khi loại bỏ tạp chất, cũng nặng chừng 50kg, mà tướng quân nhấc tới nhấc lui vững vững vàng vàng, lúc trút nước qua để lọc cũng không nhanh không chậm không trượt tay. Chu Khang nhìn mà thèm, đáng tiếc lu nước này có chết cậu cũng không nhấc nổi. Ai, quá đè nén, bát cơm bị cướp cũng không dám phản kháng, Chu yếu ớt, mi quá kém cỏi!

Tại lúc Chu Khang ăn năn hối hận nghi vấn sâu sắc về giá trị bản thân, Mông tiểu tướng quân đã loại bỏ tạp chất nước muối được ba lần rồi, đang dàn ra một hàng chờ nắng chiếu khô.

Mông Khác cầm lấy cái bình sâu cố tình lưu lại, đi ra chỗ xa hơn để lấy muối đất, Chu Khang bị giữ lại trông coi gia sản, không có việc gì làm liền trồng một gốc cây. Biết rằng nơi này không thích hợp cây cối sinh trưởng, liền cố gắng nuôi phần gốc rễ. Bộ rễ cắm sâu hơn, cũng sẽ khiến cây sống thêm ít ngày, tối thiểu có thể cung cấp chút râm mát cho cậu cùng Mông Khác.

Lúc Mông Khác vác một bình muối đất trở lại, chỉ thấy trên nhánh cây cao cao, người kia đang ngồi xen trong tán lá, hướng về phía hắn mỉm cười.

Trái tim Mông Khác bỗng nhiên đập nhanh hơn mấy phần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi