MAN HOANG KỶ NIÊN

Đi được hai ngày, cho dù Chu Khang không biết phân biệt phương hướng, cũng phát hiện không đúng. Rất hiển nhiên Mông tướng quân đang bám theo dấu vết của thứ gì đó. Có lúc là dấu móng chân, có lúc là phân, còn có một đoạn vết máu dài nữa.

"Bò rừng." Mông Khác nói.

Chu Khang cảm thấy cậu đã biết tung tích của hai mũi tên bị mất hai ngày trước đó. Tên sắt rất quý, cần tìm trở về. Một con bò rừng bị thương cũng có sức hấp dẫn không hề nhỏ. Chu Khang không hoài nghi thực lực của Mông tiểu tướng quân. Nếu dám mang theo cậu một kẻ liên lụy này lần theo bò rừng, thì có thể rõ ràng Mông tướng quân có ít nhất tám trên mười phần nắm chắc, như vậy cậu chỉ cần phụ trách tốt hậu cần cùng bảo vệ bản thân chờ ăn thịt bò là tốt rồi.

Ngày thứ ba, phát hiện bóng dáng của đầu bò rừng kia.

Trên mũi tên sắt của Mông Khác có rãnh máu tự chế mà Chu Khang hướng dẫn cho. Mất máu ba ngày liên tục khiến đầu bò rừng đã rất yếu ớt, nhiệt độ cao cực kỳ nóng bức cùng vết thương là gánh nặng rất lớn với nó. Nhìn ra được, xung quanh vết thương mũi tên gây ra đã sinh mủ, cũng đưa tới một đám ruồi muỗi. Mũi tên trên người không nhổ ra được, vết thương lại khó chịu, đầu bò rừng rất nóng nảy. Con bò rừng táo bạo phát hiện được một cái đầm nước nhỏ lập tức xông lên đuổi hết đi đám động vật đến uống nước, còn suýt nữa giẫm chết hai con báo non. Con báo săn mẹ giận mà không dám làm gì mang theo hai con non rời đi, kết thúc sớm lần đi săn hôm nay.

Mông Khác đưa Chu Khang ngồi trên một thân cây cành lá vẫn còn khá tươi tốt, bản thân cũng ngồi xổm bên cạnh. Chu Khang mắt sắc phát hiện trong bụi cỏ cao cao một bên đầm nước có hai con sư tử đực ẩn nấp.

Chu Khang có chút lo lắng. Nếu như chỉ là hai con sư tử đực thì Mông Khác chắc chắn đối phó được, nếu gần đây còn có một bầy sư tử nữa thì sợ rằng phải ác chiến một phen rồi. Vết thương trên người Mông Khác chưa tốt được bao lâu, nếu như bị thương quá nhiều lần, cho dù dị năng chữa trị của cậu dùng rất tốt, cũng sẽ bị thương nguyên khí, thương nguyên khí sẽ tổn thọ.

"Sư tử đực lang thang," Mông Khác lời ít ý nhiều, "Nhìn qua vừa mới thành niên."

Sư tử đực lang thành vừa mới thành niên chưa có lãnh địa riêng chưa thành lập được đàn sư tử của mình? Chu Khang thoáng yên tâm chút, chờ thấy rõ dáng vẻ của hai con sư tử càng thêm yên lòng. Hai con sư tử có chút chật vật, da lông cực kỳ khô cằn, cũng không bóng bẩy sáng lộng lẫy, nhìn qua chắc đã rất lâu rồi không quá được ngày lành.

Tựa hồ bò rừng cực kỳ uể oải, uống no nước ngay tại gần đầm gặm nhấm cây cỏ còn chút màu xanh lá, ăn uống no đủ xong mới đi tới bên dưới một bóng cây nằm.

Hai con sư tử hành động. Một trước một sau, ngầm phối hợp. Bò rừng rất nhanh bị chọc giận, đuổi đi hai con sư tử khiến chúng phải trốn chạy thoát thân. Hai con sư tử rất thông minh, thời điểm tránh thoát liên tục biến đổi đường đi, thay phiên nhau chiến đấu tiêu hao thể lực bò rừng.

Có thể nói, kế sách rất tốt. Chẳng qua kinh nghiệm không đủ, có chút đánh giá thấp đối thủ. Vết thương chuyển biến xấu cùng với bị sư tử khiêu khích trực tiếp khiến con bò rừng nổi giận đến phát rồ lên. Bò rừng phát rồ rất nhanh đuổi kịp một con sư tử, cũng mạnh mẽ giẫm nát nó dưới chân. Một con sư tử khác xông lên cắn xé chân sau bò rừng hòng cứu anh em, cũng bị bò rừng xoay người một cái húc bay đi.

Mà lúc này, bò rừng đang đối diện với cây to Chu Khang cùng Mông Khác ẩn nấp.

Bò rừng bỏ qua con sư tử kia ầm ầm chạy hướng về phía hai người, đầu cúi thấp xuống, hiển nhiên muốn đụng bay hai người.

Cái cây này rất có thể không chịu nổi cú va chạm dã man của đầu bò rừng điên kia!

Chu Khang đang định dùng dị năng đề cao thân cây bên dưới, chỉ cảm thấy Mông Khác bên người nhẹ buông tay, mũi tên giương lên từ lâu đã rời cung bắn thẳng ra ngoài.

Mũi tên đó, là bắn thẳng từ sau gáy con bò vào, bên trên chỉ miễn cưỡng lộ ra một đoạn ngắn mũi tên. Không đợi cho con bò ngửa đầu rống giận, mũi tên thứ hai đã đến, xuyên thấu qua một mắt con bò đâm thẳng vào óc.

Bò rừng cách cây lớn 30 bước chân ầm ầm ngã xuống.

Mông Khác nhảy xuống cây, trước đi tới cắt đứt cổ con bò rừng, lại đi qua xem hai con sử tử bị thương nặng, xác định đối phương không có năng lực hoạt động mới đón Chu Khang xuống.

Chu Khang sáng lấp lánh nhìn cây cung trên tay Mông Khác. Thần bắn cung đây chứ đâu! Một mũi tên định Càn Khôn cái gì, quá anh tuấn a Tướng quân!

Mông Khác thu lại bốn mũi tên sắt giao cho Chu Khang. Chu Khanh nhanh chóng thả nước rửa sạch sẽ, lại cầm da thú tỉ mỉ lau khô mới cất đi.

Sau đó Mông Khác cắt xuống một cái chân sau con bò, còn xẻo thịt nửa bên mông nó nữa. Xong mổ bụng con bò lấy gan cùng sách bò, lại dưới sự chỉ huy của Chu Khang cắt một tảng thịt nạm bò thật lớn. Thu xong hai người chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, Mông Khác nhìn hai con sư tử đực một chút.

Chu Khang biết, nếu như để mặc kệ đó, hai con sư tử chỉ có đường chết. Nhìn Mông Khác, Mông Khác gật gật đầu.

Chu Khang giúp hai con sư tử đực chữa trị. Ngoại thương nội thương đều chữa tốt, chỉ là hai con sư tử đói bụng đã lâu, thể lực tiêu hao quá lớn, hơn nữa mất máu nên chưa đứng lên được.

Mông Khác cắt hai khối thịt bò lớn ném bên miệng hai con sư tử, cõng Chu Khang rời đi.

Việc có thể làm đều đã làm, chỉ hy vọng sau khi hai con sư tử đó ăn no sẽ có sức lực đứng lên rời đi. Bằng không cho dù vết thương đã lành, có những con động vật ăn thịt khác bị mùi máu tươi hấp dẫn tới chắc chắn sẽ lấy tính mạng của hai con sư tử chẳng có mấy sức chiến đấu này.

Chữa thương cho sư tử, cho sư tử ăn thịt. Đây là trải nghiệm không thể tưởng được của Chu Khang, cho dù là mấy năm bình an trước kia, cậu cũng chỉ cách hàng rào xa xa xem nhân viên chăn nuôi cho sư tử ăn. Nhưng bây giờ, cậu tự mình làm. Đến hiện tại cậu vẫn còn nhớ sự run rẩy căng thẳng của hai con sư tử dưới tay cậu, cùng với nhe răng hung ác gầm gừ phô trương.

Không thể nghi ngờ, nếu như có thể sống qua mùa khô này, hai con sư tử đó sẽ hoàn toàn xứng đáng trở thành bá chủ trên phiến thảo nguyên.

Đương nhiên, hiện tại tiểu tướng quân nhà bọn cậu chính là chúa tể!

Mặt trời vừa lặn xuống, hai người liền chọn địa phương chuẩn bị hạ trại nghỉ ngơi.

Cơm tối hôm đó hai người đều rất chờ mong.

Ăn chay lâu như vậy, rốt cuộc có thể mồm lớn ăn thịt!

Khoai tây hầm thịt bò, cà chua hầm thịt nạm bò, gan bò xào, nộm sách bò, cơm cao lương, một hộp cơm gạo tẻ.

Chu Khang ăn gạo tẻ, gắp một miếng thịt bò nạm, ăn cùng sợi dưa chuột trộn sách bò: "Đáng tiếc không có giấm cùng dầu ớt, không thì ăn sẽ càng ngon hơn, chua chua cay cay, vừa kích thích ăn vừa đưa cơm!"

Mông Khác ngừng đũa, dùng ngón tay giúp Chu Khang lau đi nước dính bên miệng.

Chu Khang theo phản xạ liếm môi một cái.

Mông Khác nhìn mà sôi trào, duỗi tay kéo cổ người kia sang bên này hôn lên.

Đậu má, lại bị hôn! Còn có vị thịt bò!

Chu Khang há miệng thở dốc, mới phát hiện một miếng thịt trong miệng bị cướp, hận không thể đem cặp lồng cơm chụp lên mặt người nào đó, so nắm đấm so nắm đấm, đến cùng là không dám ra tay, liền im lặng nhịn. Tận mắt thấy biểu hiện hung tàn của Mông tướng quân đánh cho sư tử phải quỳ chém lăn linh cẩu giết chết bò rừng, cậu yếu như gà luộc, nào dám nói nửa chữ không a!

Hai năm tận thế, nói chuyện hoàn toàn bằng thực lực, ai tay to thì là kẻ đứng đầu. Kinh nghiệm hai năm gần như hoàn toàn lật đổ chính bản thân cậu và giá trị quan nhân sinh quan được tạo dựng trong hai mươi năm trước đó. Đến thế giới dã man chưa khai hóa này, càng không có cơ hội nói quyền bình đẳng đấu tranh nhân quyền.

Anh họ đã dặn, nếu như không có cách nào thay đổi hoàn cảnh cùng sức mạnh, thì phải học cách thích ứng. Không học được, phải buộc bản thân thích ứng. Nếu không thích ứng được, như vậy có thể đi chết.

Quy tắc sinh tồn rất tàn nhẫn, nhưng có máu me tàn khốc cũng không thể kháng cự được.

Thế nhưng, tình huống hiện tại lại thích ứng như thế nào? Đậu má, động một chút là bị hôn! Cái này có thể thích ứng sao? A, cũng có thể, ví dụ này, không phải chị râu bị hôn hôn liền thích ứng sao, lập tức được mang về nuôi trong nhà nha!

Chỉ muốn được người nuôi, không muốn bị người hôn. Chu Khang đột nhiên phát hiện mình sống quá thoải mái rồi.

Chu Khang cảm thấy, cậu nên làm gì đó, không thì đến một ngày sẽ không hiểu ra sao mà bị người ăn sạch.

Cùng Mông tướng quân lăn giường. Đánh chết cậu cũng không muốn!

Thế nhưng gần đây Mông tướng quân quá mức sôi nổi rồi. Buổi tối mỗi ngày phải ôm cậu ngủ, mỗi sáng thức dậy đều dựng thẳng cờ vẫy chào, khổ nỗi cái cột cờ đó lại phải đâm đâm người cậu mới chịu được. Cứ tiếp tục như vậy, thần kinh cậu sẽ bị suy nhược!

Ai, nếu có dị năng khiến cho người ta bị bất lực thì tốt rồi!

Chu Khang còn đang miên man suy nghĩ, Mông Khác bên kia đã dọn xong bát nồi muôi đũa rửa sạch, chuẩn bị đi ngủ.

Chu Khang đổ hết đồ ăn thừa vào một cái nồi để trên bếp đun lửa nhỏ, chuẩn bị dùng cho bữa sáng ngày mai, trước khi đậy vung còn bốc một miếng thịt nạm bò ăn.

Thỏa thuê ăn một bữa thịt, còn làm rất nhiều thịt muối thịt khô nữa, Chu Khang rất hài lòng, lại đau lòng vì đã để lại rất nhiều thịt lúc trước. Một con bò rừng không chỉ 400kg, nếu như đều có thể làm thịt khô vậy có thể ăn trong bao lâu a! Đáng tiếc tại mảnh đất hoang vu này nhiều nguy cơ lắm, cậu còn là kẻ kéo chân to đùng nữa. Ai!

Lúc ngủ theo lẽ thường là gối lên vai Mông tướng quân. Thế nhưng Tướng quân, một tay khác của ngài có phải để nhầm nơi rồi không? Chu Khang trừng mắt nhìn Mông Khác.

Mông tiểu tướng quân không chút nhúc nhích, cái tay kia cũng không có ý định bỏ ra. Trước kia đều là đợi người ngủ mới đem cánh tay vắt ngang eo dời đi xuống, ngày hôm nay lại trực tiếp sờ thẳng đến chỗ cần sờ.

Chu Khang đưa tay đẩy.

Không đẩy được.

Không đẩy được không nói, cái tay kia còn cố ý xoa nắn.

Nhất thời Chu Khang nhỏ lệ.

Tướng quân, tại sao ngài lại nắn mông của tiểu dân!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi