MAN HOANG KỶ NIÊN

Mông Khác đổ hết chậu thịt mỡ lợn vào trong cái nồi lớn nhất, nổi lửa lên rán mỡ.

Bên kia Chu Khang đã đun xong món mối xào thịt thái sợi chua ngọt, lại múc ra một bát tô to thịt heo con hầm củ cải, rút bớt củi để lửa nhỏ chậm rãi đun nồi mỡ rán, liền lôi kéo Mông Khác đi ăn cơm.

Chu Khang trước thử một miếng mối xào thịt thái sợi chua ngọt, đợi một lúc thấy bụng không có phản ứng gì, lại ăn liếp tiếp vài miếng, vẫn không thấy có phản ứng gì, lúc này mới yên tâm từng ngụm từng ngụm ăn. Xem ra giấm nho có thể dùng, thân thể của cậu quả thật cũng đang từng ngày từng ngày chuyển biến tốt, bởi vì tâm tình rất tốt, nên nhích lại gần Mông Khác hôn lên mặt một cái. Hôn xong nhanh chóng lau mặt hắn. Đi qua hôn người ta kết quả bôi thêm đầy mặt tro, này nói lên điều gì? Nói rõ mặt cậu cũng dính đầy tro! Mà Mông tướng quân thấy mặt cậu đầy tro cũng không nói cho cậu biết! Ai, quan niệm hợp vệ sinh của Mông tướng quân thật khiến người ta lo lắng.

Lau khô mặt, tiếp tục ăn cơm. Thịt heo con vừa mềm vừa thơm, Chu Khang thích không chịu được, ăn một miếng lại đến một miếng, ăn hơi ngấy thì gắp vài đũa rau trộn trừ vị. Mông Khác vươn tay xốc áo ba lỗ của Chu Khang lên, sờ cái bụng nhỏ phình vài cái, quyết định lúc nào rảnh lại đi xung quanh tìm xem chỗ nào có ổ heo.

Ăn uống no đủ, Mông Khác cọ rửa nồi bát, Chu Khang đã nghĩ đi xem rán mỡ, mới đứng bên cạnh kệ bếp, đã bị người ôm lấy để trên nệm cỏ pampas dưới gốc cây, dưới đầu còn nhét vào một cái gối nữa.

Chu Khang xoay người yên lặng nhắm hai mắt lại. Ai, cảm giác ăn no rồi ngủ mau chóng nuôi mập này thật khiến lòng người tan nát – Tướng quân, ngài không cần săn sóc như vậy, thật sự, anh đây có dị năng chữa trị, chậm rãi sẽ tốt lên thôi, một phát ăn thành cục mỡ di động quá khó khăn, sốt ruột ăn không được đậu hủ nóng của anh đâu...

Ngủ một giấc trưa thơm ngọt, khi tỉnh lại mới phát hiện gối cỏ pampas đã đổi thành đùi Mông tướng quân, Chu Khang hâm mộ sờ soạng một cái. Hiển nhiên Mông tướng quân không phải kiểu người lông lá đầy mình, tuy lớn lên rất cao to, nhưng lông trên cánh tay trên đùi sau gáy cũng không coi là nhiều, tối thiểu ít hơn nhiều so với chị râu nhà bọn cậu. Chị râu nhà bọn cậu đã nhiều lần bị anh họ đè xuống cạo lông, tình cảnh đó, khỏi nói có bao nhiêu tàn nhẫn. Nhưng mà, cho dù ít hơn, nếu so với anh zai Chu trắng nõn nà, thì đó cũng phải là trời cao và mặt đất. Sau khi ước ao ghen tị, Chu Khang duỗi hai ngón tay ra kéo một cọng lông, quyết định học anh họ của cậu, nhổ lông chân cho Mông tướng quân.

Vừa mới kéo một cái, cái tay kẻ trộm kia đã bị người bắt được nắm chặt trong lòng bàn tay. Ngẩng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt vừa đen vừa sáng. Chu Khang mạnh nuốt ngụm nước bọt. Đậu má, quá phạm quy, Tướng quân lại dám dùng mỹ nam kế với cậu! Anh họ nói rất đúng, những kẻ lớn lên đẹp trai đều nên bị kéo ra ngoài xử bắn, không thì quá náo loạn trật tự thị trường gây trở ngại cho những khuôn mặt bình thường, khiến việc chọn người yêu trở nên kén cá chọn canh!

Bò lên, anh zai Chu phát hiện bên cạnh cái nệm có thêm vài cái bình, đều có nắp đậy, giống như đúc cái bình ngâm giấm nho.

Vì thế, Chu Khang hiểu, Mông tướng quân đây là muốn hỏi cậu rượu đi!

Nhất thời đầu Chu Khang muốn lớn. Rượu nho cậu chỉ nhìn chị râu ngâm, chưa cẩn thận học được, bắt chước làm một lần, lại ngâm rượu biến thành ngâm giấm. Còn muốn thử tiếp sao?

Chu Khang lấy ra mấy hạt giống nho, chọn một chỗ bắt đầu thúc giục trồng xuống, sau khi mọc lên cành thì suy nghĩ chút, để Mông tướng quân hỗ trợ dựng cái giá. Nho là cây trồng lâu năm, vậy dứt khoát trồng luôn một cây nho đi, giống mấy ngày trước trồng táo trồng lê thôi, mỗi ngày dùng dị năng Mộc hệ bón một lần, cũng đỡ phiền toái ngày sau muốn ăn còn phải làm lại từ đầu.

Tám gốc cây nho rất nhanh quấn quanh giá đỡ, từng chuỗi chùm nho cũng treo đầy giá. Chu Khang rửa tay bóp nát nho, Mông Khác ngồi xổm bên cạnh cầm chùm nho ăn đồng thời nhìn người bóp nho.

Chu Khang rất không vừa lòng. Rõ ràng Tướng quân rất chịu khó, nhiều chuyện đều không nỡ để cậu động vào, nhưng sao hôm nay lại làm như không thấy? Không biết làm sao? Nhưng bóp nho là một việc không cần kỹ thuật a!

Chu Khang tức giận bóp nát quả nho. Mông Khác vẫn ngồi im quan sát, nhìn một chút, tầm mắt lại dịch chuyển từ đôi tay lên khuôn mặt chủ nhân của nó.

Bóp một nửa bình nho, Chu Khang giơ ngón tay lên cho người ta xem: "Sưng!"

Ánh mắt Mông Khác nghiêm nghị, ném đi chùm nho trong tay nắm mấy đầu ngón tay qua quan sát cẩn thận tỉ mỉ, há miệng ngậm vào, còn gặm mấy cái.

Chu Khang mặt không hề cảm xúc rụt tay lại bắt đầu cấp tốc điều trị, lại lau đi nước miếng lên váy da báo của Mông tướng quân, khỏi nói có nhiều ít phiền muộn. Tướng quân tận dụng mọi lúc mọi nơi chiếm tiện nghi cậu, phỏng chừng cũng không nhịn được bao lâu nữa. Bị ăn sạch là kết quả đã định, nhưng, không có bôi trơn làm sao bây giờ? Dị năng chữa trị không phải để dùng như vậy! Đậu má!

Chu Khang bãi công, Mông Khác bắt đầu tự mình bóp nho, đựng đầy bốn cái bình, ngừng tay.

Nhìn trên giá còn rất nhiều nho, Chu Khang không muốn lãng phí, nhớ tới nho khô trước kia ăn, đôi mắt liền sáng lên. Hái một chùm một chùm xuống, ngắt riêng từng quả ra, nhìn bốn phía, không nỡ dùng cái nệm ngủ, liền mang sang chỗ cối xay phơi nắng.

"Tướng quân, anh nói tôi phơi quả nho như vậy nó sẽ trước tiên nát toét hay là biến thành nho khô đây? Tôi nói với anh nè, nho khô Tân Cương ăn ngon lắm, chua chua ngọt ngọt, nếu như lần này có thể phơi khô thành công, lần sau tôi sẽ trồng nho sữa móng tay* thử xem." Chu Khang hưng phấn lôi kéo Mông Khác nói liên tục, nhớ tới nho khô mà anh họ đã từng mang về cho cậu từ Tân Cương, nước dãi đều nhanh chảy dài xuống đất.

(*Nho sữa móng tay = nho sữa + nho móng tay, nó kiểu kết hợp của hai loại đó, thực ra vì không tìm được tên tiếng việt lẫn tiếng anh của loại nho này nên mình đặt bừa là thế, nguyên gốc phải là: 马奶子葡萄, đi tìm gg thì ra khá giống kiểu nho móng tay)

Đôi mắt Mông Khác không thể dời đi khuôn mặt Chu Khang, cuối cùng giơ tay lên xoa xoa mặt cậu, cúi đầu hôn xuống.

Đang nói hết sức hưng phấn, kết quả bị người chặn miệng lại, Chu Khang suýt nữa nghẹn một hơi tắc thở, vất vả thuận khí xong, vươn tay ôm trở về, thuận tiện xoa hết nước nho dính trên tay lên lưng đối phương.

Nói đến hai người mặt đối mặt hôn môi cũng không dễ dàng, chiều cao không cân xứng, một thì khom lưng cúi đầu rất tình nguyện, một rướn người lên ngửa đầu có chút không tình nguyện rồi. Vì thế, không bao lâu, hai cái chân của người không muốn phối hợp kia dần dần rời xa mặt đất.

Trong chốc lát hòa hoãn tỉnh táo lại, Chu Khang duỗi chân đạp đạp, hoàn toàn không với tới mặt đất. Loại cảm giác tức giận khi bị người ôm lên hôn tới không thở được thực sự quá tệ – anh đây cũng là đàn ông! Thời đại này, cường cường mới là vương đạo, như couple hoàn toàn không ăn khớp giống bọn cậu sẽ bị độc giả vứt bỏ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi