MANG CON THIÊN TÀI ĐI ĐÁNH TỔNG TÀI



Thời Ngọc Diệp đột nhiên trở nên nhiệt tình, chủ động mời rượu, các ông chủ vô cùng hào hứng.
“Từng người một, tôi trước.

Cô Thời, đây là tôi kính cô.”
Ông chủ béo nhất cướp trước, rót rượu cho Thời Ngọc Diệp, uống một cách đặc biệt vui vẻ.
Những người đàn ông khác cũng sử dụng phương thức tương tự để chuốc rượu.
Ông chủ Thẩm cũng trong số đó.
Vốn dĩ Thạch Nhược Đông có chút lo lắng, mấy lần còn định giúp cô chặn rượu, kết quả bị các ông chủ khác từ chối.
Nhìn dáng vẻ Thời Ngọc Diệp vô cùng tự tin, anh ta chỉ đành bỏ cuộc, trong lòng thầm nghĩ, thật sự không biết nhà thiết kế đó là may mắn hay là đen đủi nữa.
“Cô Thời, các người làm thiết kế, có phải đặc biệt thích những bộ quần áo thiếu vải không?”
Một người đàn ông dáng cao đột nhiên nói.
Bọn họ đã uống rất nhiều rượu, giọng nói và ánh mắt dân dần lộ ra vẻ dâu mỡ khiến người ra không thích.
Thời Ngọc Diệp không hề bị ảnh hưởng bởi một chút rượu đó, vài ly xuống bụng mà mặt vẫn không đổi sắc.
“Ừ, chắc là vậy”
“Tôi thấy dáng người cô rất tốt, không trở thành người mẫu, thật là đáng tiếc “
Một người đàn ông khác bổ sung: “Không, gương mặt này cũng rất đẹp, có thể đến công ty tôi làm ngôi sao.”
“Đúng đúng đúng.

Rất đẹp, dù sao gương mặt và thân hình đẹp như vậy mà không thể hiện ra thì thật là đáng tiếc mà”
Cô cười nhìn các ông chủ khen ngợi.
Mấy người đàn ông không biết xấu hổ, cuối cùng cũng đã hiện nguyên hình rồi sao?
Thạch Nhược Đông ngồi một bên, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Mấy ông trung niên đầy dầu mỡ có ý xấu này, vậy mà cô lại có thể ứng phó được một cách dễ dàng như vậy.

Xem ra những lo lắng lúc trước là thừa rồi.
Lúc này, ông chủ Thẩm đột nhiên lên tiếng.
“Cô Thời, không phải cô nói có mang một số mẫu thiết kế và bản thảo đến cho tôi xem sao?
Hay là bây giờ cô lấy ra đi”
Thời Ngọc Diệp hơi ngạc nhiên.
Vừa rồi không phải nói đang ăn không bàn chuyện công việc sao, sao bây giờ lại đột nhiên trở lên nghiêm túc, cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Cô gật đầu, lấy tài liệu ra, đưa đến trước mặt ông chủ Thẩm.
Các ông chủ cũng có hứng thú nghiêng người qua nhìn.
Chỉ thấy ông chủ Thẩm cầm một mẫu màu be nhỏ, từ từ nhấc lên, đặt trước mặt Thời Ngọc Diệp so sánh.
“Tôi cảm thầy, màu sắc và chất liệu vải này rất hợp với làn da của cô, mặc vào, chắc là giống như không mặt gì vậy.”
Ánh mắt của mọi người đồng thời rơi vào làn da của nụ, nở nụ cười thô tục.
Dù sao cũng còn trẻ, làn da cực kỳ mịn màng, chỉ thổi thôi cũng có thể bị rách vậy, so với mấy bà vợ già ở nhà, thật sự là tốt hơn gấp trăm lần.
Thời Ngọc Diệp cúi đầu, nhìn bàn tay của ông ta cách ngực mình chưa đến mười cm.
Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Tài xế già cuối cùng cũng muốn lái xe rồi?
“Nếu như ông chủ Thẩm thích, ngày mai chúng tôi sẽ tiến hành làm theo yêu cầu của ông”
Khuôn mặt ngây thơ đột nhiên lại biến thành nụ cười quyến rũ, khiến cô các ông chủ đều thất thường.
“Các mẫu mà cô mang đến đều rất tốt, tôi cũng không biết phải chọn thế nào, hay là thế này, cô mặc từng mẫu một lên, để các ông chủ chúng tôi chọn”
Lực chọn?
Tôi thấy ông muốn đến thưởng thức đúng không?
Thời Ngọc Diệp suýt chút nữa trợn trắng mắt.
Những mẫu cô mang đến đều có kích thường còn nhỏ hơn một nửa khổ giấy a4.
Làm sao mà thay từng cái một được chứ?

“Cô Thời, sao cô lại không nói gì vậy? Xấu hổ sao?”
“Không có gì phải xấu hổ cả, không phải nhà thiết kế các cô thường nói cơ thể con người là nghệ thuật sao? Yên tâm, chúng tôi cũng có thể dùng góc độ của nghệ thuật để thưởng thức cô.”
Cuối cùng Thời Ngọc Diệp không muốn nhịn nữa, khóe miệng giật giật.
“Đừng sử dụng nghệ thuật để thực hiện mấy hành vi đồi bại, các người đến sỉ nhục nghệ thuật cũng không xứng đâu.”
Mấy ông chủ ngẩn ra.
Trong lòng Thạch Nhược Đông ầm một cái, nhanh chóng cười đánh lạc hướng.
“Cô Thời đang nói đùa với mọi người thôi.”
Thời Ngọc Diệp: “..


Các ông chủ nhìn dáng vẻ xấu hổ đến tức giận của cô, đột nhiên lại cưới lớn.
“Cô Thời thật sự là quá thú vị rồi, chúng tôi rất thích nói chuyện với cô.”
“Nào nào, cạn một lý với tôi.”
Mọi người nói xong, cầm rượu lên chuốc cô, đồng thời nhân cơ hội vây quanh cô.
Thạch Nhược Đông muốn giúp ngăn rượu, nhưng lại bị đẩy ra.
Ý định của mấy người đàn ông càng ngày càng rõ ràng.
Nhân cơ hội đặt tay lên lưng ghế của Thời Ngọc Diệp, thỉnh thoảng còn đụng chạm vào cánh tay của cô.
“Uống rượu uống rượu”
Cô cầm lấy ly rượu, lần này không rót rượu vào, mà ngược lại giả vờ cầm rượu không chắc, đổ rượu lên người mình.
“Ai da, xin lỗi, ông chủ Thẩm, không đổ rượu lên người ông chứ?”
Ông chủ Thẩm cười lắc đầu: “Tôi không sao, ngược lại là cô, quần áo bị bẩn hết rồi”
Ông ta vừa nói xong, ánh mắt của những người khác cũng nhìn qua, rơi vào chỗ vải ướt đẫm trước ngực cô.

Mắt của mấy người đàn ông đều như sắp rớt ra ngoài.
Cơ thể này, thật sự quá đẹp rồi.
Thời Ngọc Diệp khẽ cười.
“Tôi vào nhà vệ sinh một chút, đợi lát nữa sẽ quay lại”
Nói xong, cô cầm túi rời khỏi phòng bao.
Có được cơ hội tạm thời giải thoát, cô vào phòng vệ sinh tẩy rửa quần áo.

Cô không hề có ý định trở lại phòng bao nhanh như vậy, mà tìm một góc không có người gọi điện thoại cho các cục cưng của cô.
“Alo? Bao giờ mẹ về vậy?”
Người tiếp điện thoại là Bé Lớn Thời Tử Long.
Cô nhìn thời gian, bây giờ đã là chín rưỡi rồi.
“Sắp kết thúc rồi.

Mẹ bị mấy người đó dính lấy, có chút không thoát thân được”
Bé Lớn nghe ra có chút không đúng lắm.
“Người nào? Mẹ cẩn thận một chút, đừng để người ta bắt nạt”
“Ừ, con quên thân thủ của mẹ con rất tốt sao?”
“Bình thường thân thủ tốt là một chuyện, sau khi uống rượu lại là một chuyện khác”
Xong rồi, cô vẫn thật sự quên mất chuyện này.
“Mẹ không uống rượu đấy chứ?”
“Ha ha ha, làm gì có, sao mẹ có thể uống rượu chứ? Bé Lớn con yên tâm, hôm nay mẹ nhất định sẽ về sớm”
Thời Ngọc Diệp hổ thẹn cúp má, đang suy nghĩ có nên nhân cơ hội này để chuồn đi hay không, kết quả khi vừa bước ra khỏi góc, cô lại đụng phải một người không ngờ tới.
“Anh yêu, đừng ở chỗ này chứ, bên kia có camera, người ta xấu hổ lắm”
“Sợ cái gì chứ? Lát nữa anh bảo người xóa camera.

Em mau quay lại cho anh hôn một cái, anh không chịu nổi nữa”
Âm thanh thân mật của một nam một nữ truyền đến.

Thời Ngọc Diệp vừa xuất hiện, khiến hai người đang ôm nhau kia sợ tách nhau ra.
Bầu không khí có chút ngại ngùng.
Người phụ nữ mặc chiếc váy bó sát màu đỏ, trang điệm đậm, mùi nước hoa nồng nặc.
Người đàn ông có vài sợi tóc gảy line màu vàng, ăn mặc giống như tay chơi, chỉ có điều dáng vẻ… Bỏ đi, không muốn nhìn thêm nữa.
Thời Ngọc Diệp cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đi ngay đây”
Nói xong, cô định bỏ đi, ai ngờ người đàn ông lại nắm lấy cánh tay Thời Ngọc Diệp.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đối phương tràn đầy kinh ngạc, mà người phụ nữ bên cạnh cũng tức giận đến mức lớp trang điểm sắp tách ra.
“Là cô? Hoắc Băng Tâm?”
Thời Ngọc Diệp nhíu mày.
“Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi”
“Không thể nào.

Tôi không thể nhận nhầm, dáng vẻ của cô cho dù có biến thành tro tôi cũng nhớ”
Thời Ngọc Diệp cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Anh buông tay ra, tôi không biết anh”
Người đàn ông nắm chặt cánh tay cô, không để cô rời đi.
Người phụ nữ bên cạnh nén giận, kéo tay áo người đàn ông.
“Anh yêu, người phụ nữ này là ai? Đừng nói với em lại là bạn gái cũ của anh đấy, nếu không em sẽ chia tay với anh”
“Còn có thể là ai? Chính là người chị nuôi đã chết năm năm trước của anh, Hoắc Băng Tâm”
Trong hành lang, ba người giữ cánh tay nhau đứng đờ ra tại chỗ.
Bầu không khí đặc biệt ngại ngùng.
Khi Thời Ngọc Diệp nghe thấy cái tên mà đối phương nói ra, tim đột nhiên đập rất nhanh.
Dường như có hình ảnh gì đó vụt qua trong đầu cô.
Thái dương cô giật giật mấy cái.
Cô, Hoắc Băng Tâm?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi