MANG CON THIÊN TÀI ĐI ĐÁNH TỔNG TÀI



Tập đoàn Phong thị.
Trong phòng làm việc, sau khi nghe Đằng Dạ Hiên báo cáo xong, Phong Thân Nam không khỏi nhíu mày, ánh mắt anh lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Cậu nói rằng Trịnh Nhạc Huân cũng đang cho người điều tra cô ấy sao?”
“Vâng.
“Xem ra, Trịnh Nhạc Huân cũng không biết rõ về cô ấy”
“Anh ta còn muốn điều tra xem rốt cuộc là ai đám động tay với tập đoàn Phương thị, tuy nhiên tôi đã cho người hủy mọi manh mối rồi, người bình thường sẽ không tra được đến đây đâu.

Về phần bên kia tôi cũng không hiểu được”
Phong Thần Nam mẫn cảm nghe ra được nội tình bên trong.
“Còn có người khác âm thầm ra tay sao?”
Đẳng Dạ Hiên gật đầu, đồng thời đưa tài liệu cho Phong Thần Nam xem.
“Bà Thẩm có nhận được một lá thư nặc danh.
Trong đó có đầy những bức ảnh ông Thẩm đi ăn vụng ở bên ngoài mấy năm qua.

Nhà họ Phương vì những hành động này của ông ta mà cũng nổi giận đùng đùng, có ý đồ thông qua quan hệ mà đền bù tổn thất công ty, nhưng mà cho dù có xoay chuyển được, vị trí tổng giám đốc cũng sẽ thay người khác.”
Phải nói rằng, Đằng Dạ Hiên cảm thấy người âm thầm gửi thư tín này có thủ đoạn vô cùng cao minh.
Tối hôm đó, Phong Thần Nam phân phó Đằng Dạ Hiên đi sắp xếp một số việc, bởi vì muốn dạy cho giám đốc Thẩm một bài học, nhưng nhắm vào cổ giá của công ty thì không phải là độc ác nhất, chỉ cần tìm biện pháp cứu vãn công ty, thì tất cả vẫn còn cơ hội.
Tuy nhiên, chính vì bức thư nặc danh kia đã khiến nhà họ Phương tức giận.


Lúc đầu ông ta chỉ là một người ở rể, vì để có được quyền thừa kế công ty mà bỏ công xây dựng hình ảnh một con rể hiên, một người chồng tốt, nhưng giờ đây, tất cả đã bị phá nát.
Một khi con người đã đánh mất niềm tin vào ai đó thì sẽ rất khó lấy lại, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà đã xảy ra biết bao sóng gió.
Tuyệt, thực sự rất tuyệt.
Không cần Đằng Dạ Hiên giải thích, Phong Thần Nam cũng có thể nghĩ đến điều này, nhưng Phong Thân Nam lại không ngờ rằng, lại có một người vì Thời Ngọc Diệp mà gây ra sóng gió lớn như thế này.
“Vậy cậu đã điều tra ra được người giúp Thời Ngọc Diệp báo thù chưa?”
“Chưa”
Đăng Dạ Hiên lúng túng đáp, vừa dứt lời, anh liền cảm nhận đực ánh mắt ghét bỏ của tổng giám đốc của mình.
“Hiệu suất làm việc của cậu càng ngày càng kém”
“Tôi sai rồi.

Tống giám đốc, xin anh đừng phái tôi đến châu Phi đào khoai tây: Phong Thần Nam không thèm liếc nhìn anh một cái, quay đầu nhìn về màn hình máy tính, ngón tay thon dài của anh bắt đầu lướt nhẹ trên bàn phím, âm thanh cạch cạch’ từ bán phím liên phát ra.
Đăng Dạ Hiên không cần nhìn cũng biết, Phong Thần Nam muốn tự mình điều tra.
Không còn cách nào khác, nhân viên bất tài, anh chỉ đành đích thân ra tay thôi.
Sau khi Phong Thần Nam nhập một loạt mật mã, anh liên tìm thấy được một loạt bức ảnh chụp giám đốc Thẩm ăn vụng ở bên ngoài, đồng thời còn phát hiện được có người cũng xâm nhập hệ thống camera của khách sạn giống anh.
Đăng Dạ Hiên liếc nhìn một chút, không nhịn được liền thở dài.
“Quả nhiên gừng càng già càng cay, tổng giám đốc Phong thật lợi hại, chỉ chớp mắt đã tìm ra được sơ hở.
“Điều này không thể thay đổi sự thực là hiệu suất làm việc của cậu rất kém”
Lần trước anh bị hacker đánh bại là do lâu anh không ra tay nên mới có chút cảm giác không quen.

Nhưng lần này Phong Thần Nam vô cùng tự tin, không chút do dự đã tìm được manh mối, thuận lợi đi tìm cái gốc,mưu đồ đi truy tìm địa chỉ ip của đối phương.
Tuy nhiên, không lâu sau, khuôn mặt còn tràn đầy vẻ tự tin của Phong Thần Nam liền trở nên u ám.
Đằng Dạ Hiên đứng ở bên cạnh anh cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Xảy, xảy ra chuyện gì vậy?”
Vừa rồi không phải vấn rất thuận lợi sao?
Tại sao bỗng nhiên màn hình máy tính lại biến thành màu đen vậy, lại còn xuất hiện một đàn lợn con hoạt hình giống hệt với lần trước nữa chứ?
“Kẻ ra tay lần này với tên hacker lần trước là cùng một người.”
Đằng Dạ Hiên ngạc nhiên đến ngẩn cả người.
Lúc nãy anh vẫn còn thầm ngưỡng mộ Phong Thần Nam, kết quả chưa đến vài phút sau, tổng giám đốc Phong liền bị đánh cho một trận tơi bời rồi.
Lẽ nào… tổng giám đốc Phong vừa nhận được lời khen liền làm không tốt sao?
“Vậy, chúng ta có tiếp tục truy đuổi không?”
Phong Thần Nam liền lườm một cái, lúc này Đằng Dạ Hiên mới ý thức được bản thân đã hỏi câu hỏi không nên hỏi.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy anh ta ‘A’ một tiếng, dường như nhớ ra được bản thân còn có chuyện quan trọng nhưng quên chưa thông báo.
“Đúng rồi, mặc dù bên dười không tra ra được kẻ đứng sau là ai, nhưng họ đã tìm thấy một điều vô cùng bất ngờ.

Tổng giám đốc Phong, anh xem, Thời Ngọc Diệp có một số bất động sản ở thành phố này”
Phong Thần Nam nghe vậy liền cau mày, nhận lại tài liệu Đằng Dạ Hiên đưa đến.
“Vì vậy?”
“Tôi đã tính sơ qua ngạch số của số bất động sản, chắc chắn hơn ba tỷ, điều quan trọng là, cô ấy cũng có một số bất động sản ở ngoại tỉnh”

Đăng Dạ Hiên vừa nói, tâm trạng vừa có chút kích động.
Nhưng anh ta chỉ có thể ở trong lòng trộm ghen ty.
“Tổng giám đốc Phong, với chức vụ và mức lương của cô ấy ở Bảo Thắng mà nói, đừng nói đến ba tỷ, đến một căn phòng một ba tỷ cô ấy cũng không mua nổi.

Ngoài ra những tài liệu của cô ấy khi ở Pháp cũng bị tiêu hủy một cách có chủ đích, có thể nói mọi chuyện không hề đơn giản”
Sau khi Phong Thần Nam xem xong những tài liệu Đăng Dạ Hiên đưa, liền không khỏi rơi vào trầm tư.
Qủa nhiên, trên người cô ấy cón quá nhiều bí mật.
Ở một nơi khác.
Đến giờ tan làm, Phó Uyển Hân nhiệt tình lôi kéo Thời Ngọc Diệp.
“Chị Thời, em mới biết được ở gần đây có một nhà hàng cá nướng, hay là chúng ta đi ăn cá nướng nhé?”
“Lần sau đi, tối nay chị còn có hẹn”
“Chị có hẹn với giám đốc Trịnh sạo?”
Thời Ngọc Diệp tức giận giải thích: “Hẹn hò với chị em tốt của chị.”
Nói xong cô liền lấy một thỏi son môi và gương ở trong túi xách ra trang điểm.
Trời xinh cô xinh đẹp rạng rỡ, bình thường cô ít khi trang điểm, chỉ bôi kem chống nắng rồi ra ngoài, chỉ có những dịp đặc biệt cô mới thoa thêm son môi.
Vốn dĩ mặt mộc của cô đã vô cùng xinh đẹp, sau khi đánh thêm son môi xong, lại càng thêm quyến rũ.
Phó Uyển Hân nhìn thấy vậy không khỏi chớp chớp mắt đầy ngưỡng mộ.
Nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần, cất tiếng hỏi Thời Ngọc Diệp: “Đi gặp chị em thì việc gì phải trang điểm chứ? Chị đừng có mà lừa em”
“Phụ nữ gặp mặt nhau không phải đều đặc biệt trang điểm thật đẹp sao?”
“Ừm, chị nói cũng có lý đó.”
Trang điểm xong, Thời Ngọc Diệp nở một nụ cười thần bí, sau khi cất son môi vào túi xong, cô liền tạm biệt Phó Uyển Hân.

“Chị đi trước đây, mai gặp nha.”
Phó Uyển Hân khóc hu hu, từ khi Thời Ngọc Diệp đến công ty cho đến giờ, các đồng nghiệp trong công ty đều không nói chuyện, ăn cơm với cô ấy nữa, vì vậy cô cảm thấy vô cùng cô đơn, hu hu hu.
Quay đầu nhìn các đồng nghiệp khác, mọi người đều ra vẻ không quan tâm đến cô ấy, nhưng bọn nhọ vừa thu dọn đồ đạc, vừa ríu rít bàn luận về cuộc hội thoại giữa Thời Ngọc Diệp và Phó Uyển Hân.
“Cái gì mà có hẹn với chị em tốt chứ, đánh son đỏ như vậy, chắc chắn là đi gặp đàn ông rồi”
“Phó Uyển Hân như con chó của Thời Ngọc Diệp, lúc nào cũng đi theo liếm chân”
“Cứ để mặc cô ta đi liếm chân chủ đi, dù sao chúng ta cũng không cùng một đẳng cấp với chúng ta”
“Tan làm rồi, đi uống rượu đi.”
“0k”
Khi Thời Ngọc Diệp đến nhà hàng Tây Minh, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ngồi ở góc nhà hàng.
Cô gái ấy có cơ thể mảnh dẻ, sắc mặt cao ngạo, biểu cảm lạnh lùng, cô ăn mặc vô cùng thời thượng, khắp người tỏa ra khí chất của một người phụ nữ cá tính.
Chỉ có điều vị trí ngồi của cô ấy ở bên cửa sổ đã tạo nên một bức tranh đẹp đẽ, thu hút không ít ánh mắt của những người trong nhà hàng.
Thời Ngọc Diệp vui vẻ đi đến bên chỗ ngồi của Mãn Tuyết Nguyệt.
“Mẫn Tuyết Nguyệt, xin lỗi nhé, tớ đến muộn TÔI.
“Ha ha, cuối cùng cậu cũng đến rồi, cậu có biết tớ nhớ cậu nhiều lắm không hả?”
Vừa ngồi xuống, người phụ nữ ở đối diện Thời Ngọc Diệp từ một cô gái lạnh lùng, cao ngạo nháy mắt đã trở nên vui vẻ, hoạt bát.
Sự thay đổi nhanh chóng này thật khiến người khác phải kinh ngạc.
“Không phải tớ đến rồi sao, nói như thể mình vứt bỏ cậu vậy, trong khi rõ ràng mấy tháng trước cậu nói ở Pháp quá nhàm chán, muốn về nước du ngoạn còn gì.”
“Thế tại sao cậu đến Hải Phòng lâu như vậy rồi mà lại không chịu liên lạc với tớ?”
Thời Ngọc Diệp lè lưỡi: ‘Dạo gần đây nhiều việc quá, tớ quên mất”
“Hừm, không được, tớ nhất định phải phạt cậu, bữa cơm tối nay cậu trả tiền”
Nghe thấy Mãn Tuyết Nguyệt nói vậy, bàn tay đang lạt menu của Thời Ngọc Diệp liền ngừng lại, giây tiếp theo liền phun ra một ngụm nước, khuôn mặt nhăn nhó, hỏi Mãn Tuyết Nguyệt: “Mình có thể mời cậu bữa cơm này, nhưng mà… hay là chúng ta đổi nhà hàng khác đi?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi