MANG CON THIÊN TÀI ĐI ĐÁNH TỔNG TÀI



Ngay khi Thời Ngọc Diệp xem xong Facebook, cô lập tức nhận được tin nhắn từ Phó Uyến Hân.
Phó Uyển Hân: [Chà, chỉ một bài đăng Facebook duy nhất đã làm sai lệch hướng đi của dư luận trên mạng xã hội.

Quả thật là một chị Nguyệt thảo mai! Ấn tượng của em về cô ta đã ngay lập tức giảm xuống con số âm.]
Thời Ngọc Diệp: [Có gì nói nãy, thực sự là cô ta đã làm rất tốt trong vở kịch đầy cay đắng này, ít nhất là bây giờ số người mắng cô ấy đã giảm đi rất nhiều.

Thay vào đó, nhiều người đang thảo luận rằng chị là người thứ ba xen vào chuyện tình này]
Phó Uyển Hân: [Chị rõ ràng mới là vợ cả chứ! Cô ta thì là cái quái gì!]
Thời Ngọc Diệp cười khổ trước điện thoại, thậm chí đến bản thân cô còn không dám khẳng định mình không phải là người thứ ba chen chân vào mối quan hệ của Phong Thần Nam và Tô Cẩm Tú.
“Mẹ ơi, loạt thuốc đầu tiên của mẹ đã chế xong rồi!”
Giọng nói hào hứng của Thời Tử Long vọng ra từ phòng làm việc.

Thời Ngọc Diệp quay đầu lại và thấy mấy đứa trẻ đang cùng nhau vây xung quanh Thời Tử Long và bước ra khỏi phòng.
Bé Lớn Thời Tử Long trên tay cầm một ống nghiệm chứa một loại thuốc màu đen, nhưng còn chưa đến gần, Thời Ngọc Diệp đã ngửi thấy một mùi thuốc rất kinh khủng.
“Mẹ, mau đến thử xem”
“Chờ đã, con không thể luyện chế thành một viên rôi đưa cho mẹ hay sao? Mùi này thực sự khiến mẹ khó chịu!”
Khi Thời Tử Long thấy mẹ mình không muốn uống thuốc, giống như một đứa trẻ hay làm nũng thì vừa tức giận lại vừa buồn cười.
“Mẹ hãy ngoan ngoãn uống thuốc đi.

Thuốc có thể cải thiện chứng đau nửa đầu của mẹ đó.”
“Ưm… đắng! Đắng quá!”
Cuối cùng, Thời Tử Long khó khăn lắm mới đút cho Thời Ngọc Diệp được một ống thuốc, sau đó Thời Trạch Minh liền dùng đôi chân ngắn của mình chạy.
Sau khi uống cạn cốc nước, vị thuốc đẳng trong miệng cô cuối cùng cũng vơi bớt đi, cô đau lòng nhìn con trai lớn: “Thời Tử Long, làm ơn, lần sau hãy thêm chút đường tinh vào thuốc cho mẹ”
“..” Làm sao mẹ có thể ngày càng giống như một đứa trẻ vậy chứ.

“Được rồi, được rồi, nhất định lần sau con sẽ nhớ”
Thời Tử Long dịu dàng vỗ nhẹ vào đầu mẹ mình, và trước khi để cô kịp chất vấn, cậu bé vội vàng ra hiệu cho các em trai của mình đến giúp để vừa thúc giục vừa dỗ dành Thời Ngọc Diệp đi ngủ.
“Uống thuốc xong rồi đi ngủ.

Ngủ một giấc thật ngon, tác dụng của thuốc sẽ phát huy tối đa!”
“Nhưng mẹ còn chưa…
“Chúc mẹ ngủ ngon!”
Mặt trời vẫn còn treo lửng lơ trên bầu trời cao thì Thời Ngọc Diệp đã được sáu người con trai của mình đưa vào phòng.

Thôi miên, chìm vào giấc ngủ, hoàn thành công việc.
Nhìn thấy Thời Ngọc Diệp ôm gối ngủ thiếp đi, Thời Bảo Thiên thì thào hỏi: “Thời Tử Long, bệnh đau đầu của mẹ có đỡ không?”
“Theo liệu trình, ba ngày uống một liều, cuối cùng là ăn viên thuốc làm từ tâm sen của hoa sen hàn băng ngàn năm.

Chắc hẳn sẽ không còn đau đầu nữa và trí nhớ sẽ trở lại bình thường.

Trừ khi…’ “Trừ khi cái gì?”
“Trừ khi mẹ đã bị tẩy não, thì anh không thể đảm bảo rằng trí nhớ của mẹ có thể được khôi phục một trăm phần trăm”
Những lời nói của Thời Tử Long đã khiến các em trai bị sốc, và ngay cả Thời Ngôn Việt hàng ngày ít nói cũng không thể không đặt câu hỏi.
“Thật sự có thuật tẩy não trên thế giới?”
“Đúng là có, nhưng đây là một kỹ thuật bí mật của tổ tiên của một dòng họ nào đó và không thể được truyền lại cho người ngoài.

Mặc dù vậy, kỹ thuật tẩy não này đã được cộng đồng y học quốc tế công nhận”
Thời Bảo Thiên cũng hỏi: “Sau khi tẩy não, có còn cơ hội khôi phục trí nhớ không?”
“Theo lý thuyết, chắc hẳn là có thể.


Anh biết em đang nghĩ cái gì.

Anh đã nghĩ tới chuyện này từ lâu và cũng đã phái người liên hệ với chuyên gia tẩy não, nhưng người kia xuất quỷ nhập thần, không dễ dàng tìm được tung tích, và càng khó hơn để hẹn gặp được anh ta”
“Dù sao thì cứ thử thuốc trước đi.

Nếu mẹ vẫn không nhớ được, vậy chúng ta sẽ dùng hết khả năng của mình để tìm ra chuyên gia”
Trong lúc các anh em bàn bạc và đi đến quyết định cuối cùng thì mẹ của chúng đã ngủ mất.

Đó là một giấc mơ rất thực, như thể cô có thể chạm vào mọi thứ trong cảnh.
Trong một ngôi nhà gỗ nhỏ trông giống như một vùng quê, không khí tràn ngập mùi ẩm thấp, có thể nghe thấy tiếng trẻ nhỏ ở ngoài nhà đang chơi đùa và cười nói.

Đồ nội thất được bằng gỗ vừa tầm với, chỉ cần đưa tay ra là có thể lấy được †ạo ra cảm giác vô cùng quen thuộc.

Cô vẫn đang cố nhớ lại, nhưng đúng lúc này lại có giọng nói của một ông già, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Bé con, anh trai của cô đến gặp cô này!”
Nhìn lại, cô chỉ thấy một bà cụ tóc bạc trắng còng lưng đi về phía mình.

Sau đó, Thời Ngọc.
Diệp mới nhận ra rằng cô rất thấp so với bà lão tóc bạc kia.

Góc nhìn của cô rất kỳ lạ, bản thân cô cũng không thể kiểm soát lời nói, hành động và phản ứng bằng ý thức của mình, cô chỉ có thể nhìn cơ thể mình nhún nhảy và nhảy múa, trong khi chạy ra khỏi căn nhà gỗ, nói với một giọng vô cùng non nớt.
“Anh ơi! Anh ơi! Bé con ở đây này!”

Một cậu bé hơn cô vài tuổi bước vào từ ngoài cửa, ngũ quan sắc sảo, nước da trắng ngần, thoạt nhìn giống hệt sáu đứa trẻ sơ sinh của cô.
Đây là Thời Tử Long? Không, vẻ ngoài lãnh đạm này lại hơi giống Thời Ngôn Việt.

Không, không, dường như Thời Đằng Kỳ cũng có biểu hiện này khi nấu ăn.Trong khi Thời Ngọc Diệp còn đang suy nghĩ về điều đó, thì nhìn cô lại thấy thấy cậu bé kia đang từ từ đến gần đút cho cô một miếng hồng khô.
Sau đó cô nghe thấy chính mình hỏi: “Đây là cái gì?”
“Quả hồng, anh đã làm khô chúng với ông nội của mình.

Chúng rất ngọt.

Em chắc chắn sẽ rất thích nó”
“Bé con yêu thích nhất là đồ ngọt!”
Gô vui vẻ nhận lấy quả hồng từ tay cậu bé kia.
Hai đứa trẻ đang ngồi trên ghế đẩu trước ngôi nhà gỗ, vừa ăn vừa trò chuyện, nhưng đa phần đều là Thời Ngọc Diệp hỏi.
“Anh ơi, khi nào thì thì anh phải đi?”
“Ngày mai.”
“Vậy anh tương lai sẽ trở lại gặp bé con chứ?”
“Không chắc nữa”
“Nhưng bé con rất thích anh.

Đợi khi nào lớn, anh có thể cưới em được không?”
Cậu bé kia liền không nói mà trầm ngâm nhìn “Anh ơi, sao anh không trả lời em?”
“Tùy vào tình huống đi, những chuyện này anh không thế tự mình quyết định”
“Nếu như anh có thế quyết định thì anh sẽ cưới em chứ?”
Cô nhìn vào góc mặt nghiêng của cậu bé trong khi cậu đang ngắm nhìn những cánh chim bay tự do trên bầu trời, anh mắt có chút ghen tị.
“Nếu một ngày nào đó anh có thể tự mình quyết định, anh sẽ quay lại và cưới em về”
“Được rồi, một lời đã định! Mau mau ngoäc tay không được thất hứa!”
Thời Ngọc Diệp còn không biết đây là người con trai nào của cô thì giấc mơ của cô đột nhiên chuyển hướng.
Giờ đây, cô đã cao lớn hơn, khi nhìn xuống cô không còn là đôi bàn tay trăng trẻo, mềm mại và mập mạp nữa, hai cánh tay thon gọn và nuột nà Ngước mắt nhìn lên, cô ở trong gương trồng giống hệt bây giờ và đang mặc một chiếc váy cưới màu trăng đơn giản.


Thời Ngọc Diệp có vóc dáng thon thả và làn da đẹp, chuyên gia trang điểm bên cạnh thường xuyên khen ngợi cô ấy.
Nhưng cô có vẻ không được vui.
“Chú rể không có ở đây?”
“Chủ tịch Phong nhờ chúng tôi chụp ảnh cho.
cô trước, anh ấy sẽ đến muộn một chút.”
“Vậy chúng ta sẽ chờ anh đến trước đi vậy: Tuy nhiên, người đàn ông mà cô chờ đợi suốt bao lâu lại không xuất hiện.

Sau khi cởi bỏ chiếc váy cưới nặng nề, cô không vì thế mà có thể thả lỏng mà ngược lại, tâm tình càng lúc càng buồn bã hơn.
Cô đã gọi một cuộc điện thoại.

Sau khi được kết nối, nhưng anh lại không nói, cô biết anh đang nghe ở đó.
“Nếu trong lòng anh không có em, tại sao anh lại đồng ý kết hôn với em?”
“Anh đã nói rằng sẽ không có tình yêu trong cuộc hôn nhân này.

Anh có thể cho em bất cứ thứ gì mà em muốn, và anh cũng sẽ làm tất cả những trách nhiệm mà một người chồng nên làm.

Ngoại trừ tình cảm ra, vì anh có cách nào làm được điều đó”
Giọng nói trên điện thoại rất lạnh lùng, từng chữ từng chữ như những mũi dao sắc nhọn đâm vào tim cô.
“Tại sao?”
Đầu dây bên ki lặng ngắt như tờ.

Không có câu trả lời nào cả, cô biết mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc, và tự làm nhục mình.

Hóa ra cô không mạnh mẽ như cô vẫn nghĩ.
“Nếu không có việc gì khác thì anh sẽ tắt máy trước, ở đây còn đang có một cuộc họp.”
Cuối cùng thì chỉ còn mình cô ngồi trong phòng thay đồ ôm điện thoại khóc thảm thiết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi