MANG THAI HÀI TỬ CỦA HÀO MÔN LÃO NAM NHÂN

Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

- -------------------------------------------------

Tổ Kỳ còn tưởng rằng Đường Mạc Ninh muốn đi phòng vệ sinh hoặc là có việc rời đi, kết quả thấy hắn đứng tại chỗ bất động, sau đó nâng nâng tay, há mồm chính là một chuỗi tiếng Anh lưu loát.

Giọng của Đường Mạc Ninh lanh lảnh, thuộc về chất giọng thiếu niên điển hình, xen lẫn chút thiếu niên ngây ngô và chút trầm ổn của người trưởng thành, còn kèm theo mấy phần ngượng ngùng rõ ràng.

"Kỳ ca, anh nghe hiểu hắn nói gì không?" Tiểu Đặng Tử gãi đầu một cái, lại gần hỏi.

Tổ Kỳ thân là nhân viên lập trình, tiếng anh miễn cưỡng qua cấp sáu, chỉ có thể nghe đại khái nội dung Đường Mạc Ninh vừa nãy biểu đạt.

"Cậu ta nói rất yêu thích phim của đạo diễn Ôn, nếu có cơ hội cũng hy vọng có thể là một nhân vật trong phim của ông ấy, còn nói một chút về cảm nhận cá nhân và lý giải của cậu ta về phim điện ảnh."

Nói tóm lại, chính là muốn tạo cảm giác tồn tại với đạo diễn Ôn.

Tuy rằng phương pháp này có thể sẽ khơi ra bất mãn của rất nhiều người, dù sao cũng là đạp trên mặt người khác mà tranh thủ thời gian, thế nhưng nếu như vị trên đài kia thích kiểu này, e rằng Đường Mạc Ninh có thể dựa vào cơ hội này mà vươn mình.

Hiển nhiên Đường Mạc Ninh lúc trước làm đủ chuẩn bị, không chỉ có thể dưới con mắt mọi người chậm rãi mà nói, còn có thể khiến đạo diễn Ôn thần sắc từ ban đầu kinh ngạc đến phẫn nộ đến hiện tại là thưởng thức, ngắn ngủi mấy phút đã hoàn toàn thay đổi hình tượng.

Không thể phủ nhận, đạo diễn Ôn rất thích kiểu này.

Tiểu Đặng Tử nghe lời đoán ý, liền lặng lẽ meo meo mà đối với Tổ Kỳ nói: "Có vẻ như đạo diễn Ôn đối với hắn có ấn tượng rất tốt, mới vừa rồi còn nghiêm túc, hiện tại liền cười thành một đóa hoa."

Cuối cùng, Tiểu Đặng Tử nhìn chung quanh một vòng người quanh mình, lại bổ sung, "Chỉ là loại hành vi của hắn này e sợ sẽ chọc cho đến tất cả mọi người không vui, phía trước chúng ta còn ngồi mấy ảnh đế ảnh hậu, đại nhân vật lớn như vậy đều không lên tiếng, hắn lại tự động nhảy nhót trước tiên."

Có câu nói kẻ nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét, hành động của Đường Mạc Ninh có lẽ sẽ làm cho hắn sau này ở công ty chịu xa lánh.

Bất quá từ một phương diện khác, Đường Mạc Ninh vẫn là có thu hoạch, ít nhất đã được đạo diễn Ôn để ý.

Tổ Kỳ cùng Tiểu Đặng Tử một nói một lặng lẽ, phía trước Đường Mạc Ninh cũng hoàn thành diễn thuyết của bản thân, đạo diễn Ôn thuận theo Đường Mạc Ninh nói vài câu, mới tiếp tiếp tục diễn thuyết.

Sau bốn mươi phút, vừa vặn đến buổi trưa mười hai giờ, buổi diễn thuyết kết thúc, khán giả dồn dập ra về.

Đương nhiên cũng có không ít người chạy đến trên đài đi đến gần đạo diễn Ôn, phần lớn là diễn viên tuyến một có tác phẩm nổi danh hoặc tuyến hai, đã như thế, Đường Mạc Ninh kẹp ở giữa liền hiện ra thật không có độ tồn tại.

Nhưng mà Đường Mạc Ninh bản thân rất không chịu thua kém, mở màn liền ở trước mặt đạo diễn Ôn múa may như vậy, lúc này lại lung lay qua lại mấy lần trước mặt ông, liền được đạo diễn Ôn mắt sắc phát hiện.

Lúc Tổ Kỳ rời khỏi phòng hội nghị, quay đầu lại liếc mắt nhìn, liền nhìn thấy Đường Mạc Ninh cười tươi như hoa mà đứng ở trước mặt đạo diễn Ôn, hắn miệng đóng đóng mở mở mà nói gì đó, Ôn đạo diễn nghe rất nghiêm túc.

Một đống diễn viên tuyến 1 tuyến 2 chỉ có thể đứng bên cạnh giương mắt nhìn.

"Ai..." Tiểu Đặng Tử thở dài, "Đường Mạc Ninh thật sự rất có thủ đoạn."

Tổ Kỳ gật gật đầu, không tỏ rõ ý kiến, trước đây Đường Mạc Ninh thường hành động đỗ mãng, cho nên cậu vẫn cho là cậu ta không hiểuu sự đời.

Bây giờ nhìn lại, Đường Mạc Ninh có thể đạp Thạch Hạo cùng Trần Mỹ Hinh thành công thượng vị, nhất định có chút thực lực.

...

Tổ Kỳ cùng Tiểu Đặng Tử trở lại phòng làm việc của Đoạn Khải.

Bọn họ đợi ước chừng nửa giờ, vẫn chưa thấy Đoạn Khải trở về, liền đi đến nhà ăn trên lầu ăn cơm, buổi chiều có hẹn với đạo diễn về chuyện kịch bản.

Đoạn Khải thay Tổ Kỳ nhận một bộ phim truyền hình, cậu vẫn đóng vain am phụ yêu nữ chính tha thiết mà không có được.

Nguyên nhân chủ yếu kịch bản này được Đoạn Khải chọn lựa là hình tượng được bố trí mới mẻ độc đáo, nội dung kịch bản chặt chẽ mà cao trào thay nhau nổi lên, rất đáng xem, đồng thời tính cách nam phụ mà Tổ Kỳ diễn lại phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của các chị em —— thời khắc bạn trai bạo phát,có thể vì nữ chính mà không tiếc cùng mọi người đối nghịch.(cái tình tiết Mary Sue này vẫn chưa lỗi thời luôn hả các mẹ)

Đem ra so sánh,nam chính đôi khi vì bận công tác mà vắng vẻ nữ chính còn hiểu lầm nên hiện ra có chút cặn bã, hơn nữa nam chính do một minh tinh tuyến 1 diễn, thời điểm đó Tổ Kỳ có lẽ có thể cùng cọ nhiệt độ.

Đoạn Khải suy tính về lâu dài, Tổ Kỳ nghe xong lời hắn nói, lại là một trận trầm mặc dài.

... Chỉ sợ vào lúc ấy cậu cũng bị mắng cho bay lắc luôn.

Thời gian khởi quay xác định vào trung tuần tháng 7, vừa vặn sau lễ cưới của Tổ Kỳ và Tiết Giác, mà khoảng thời gian này cậu lại có thời gian yên tâm kinh doanh vườn trái cây và chuẩn bị lễ cưới.

Vào lúc này trong đầu là một bảng kế hoạch dài đang chạy, cậu hoàn toàn không biết cũng không ngờ rằng, đồn đại về cậu đã lan truyền khắp công ty.

Mãi đến tận hai ngày sau, Tổ Kỳ lần thứ hai đi công ty tìm Đoạn Khải, mới mơ hồ phát hiện người chung quanh nhìn cậu có chút không đúng.

Tổ Kỳ lập tức nghĩ đến hồi trước Vương tổng lấy 50 ngàn đồng tiền mua lại những bức hình kia đoạn ghi âm, sẽ không phải là Vương tổng tỏ thái độ nói cái gì đi...

Nghĩ tới những thứ này, nội tâm Tổ Kỳ càng nổi lên thấp thỏm, cậu vội vã nhấn thang máy đi đến phòng làm việc của Đoạn Khải, lại ở trên đường đụng tới mấy sư huynh có quen biết trong công ty.

Những sư huynh này so với Tổ Kỳ đã vào công ty hai ba năm, đi theo con đường ca hát và diễn xuất song song, kiểu tóc cùng quần áo trang phục đều thập phần thiên hướng phong cách hoa mỹ nam, cùng Tổ Kỳ đang mặc áo ấm dày cộm, có loại cảm giác hoàn toàn không hợp.

Tổ Kỳ nhìn bọn họ, lại cuối đầu nhìn bản thân.

Lập tức im lặng mặc niệm cho bản thân...

Không thể phủ nhận, cậu trong đám tiểu thịt tươi được cư dân mạng thừa nhận, là đối tượng rất không chú ý bề ngoài.

Nhưng mà các sư huynh chẳng hề đặt trọng điểm trên quần áo, bọn họ vô cùng thần bí mà đem Tổ Kỳ mang tới góc, đem cậu vây làm một đoàn, đầy mặt bát quái hỏi: "Nghe nói cậu là thân thích của Vương tổng hả?"

Tổ Kỳ bối rối: "Cái gì?"

Những người khác thấy phản ứng này của Tổ Kỳ, chỉ coi là cậu đang giả ngu, một đám người hi hi ha ha vỗ vai Tổ Kỳ, giống như oán giận nói: "Cậu cũng quá không biết suy nghĩ, chuyện quan trọng như vậy đều không nói cho chúng tôi, còn để tụi tui từ người khác mà biết."

"Không phải..." Tổ Kỳ thật vất vả bắt được cơ hội nói chuyện, cực kỳ mờ mịt mở miệng, "Các anh từ đâu biết được tôi là thân thích của Vương tổng? Tôi còn không biết..."

"Này, việc đã đến nước này, cậu cũng chớ giả bộ." Có người nói, "Hiện tại toàn bộ công ty trên dưới đều biết, buổi sáng hôm đó cậu và Vương tổng không phải cùng đến công ty hay sao? Không nghĩ tới cậu trước đây giấu kỹ như vậy nha."

"Chính là." Một người lại nói tiếp, "Cậu còn cùng Vương tổng tiến vào thang máy chuyên dụng, phải biết Vương tổng đối với cái thang máy chuyên dụng kia xem như là bảo bối, nếu không phải tiếp khách quý, ai cũng không cho phép đi vào."

Những người khác cợt nhả mà nhạo báng: "Đây chính là tượng trưng cho thân phận cao quý của Vương tổng, sao có thể chia sẻ cùng người khác?"

Tổ Kỳ: "..."

Lần này cậu cuối cùng cũng coi như nghe rõ, thì ra là mọi người thấy cậu đi cùng Vương tổng, liền cho là hai người có quan hệ họ hàng.

Trí tưởng tượng của những người này thật là làm cho Tổ Kỳ dở khóc dở cười.

Tổ Kỳ giải thích một phút chốc, nhưng đáng tiếc các sư huynh căn bản không nghe lọt lời cậu nói, còn liên tiếp nói Tổ Kỳ là an hem không nghĩa khí, có thân thích với Vương tổng liền quên mấy huynh đệ họ.

Trăm miệng cũng không thể bào chữa Tổ Kỳ thẳng thắn lựa chọn im lặng.

Sau khi oán trách gần mười phút,các sư huynh liền từ từ tiến vào đề tài chính, một người trong đó do do dự dự mà nói: "Thực không dám giấu giếm, thứ sáu tuần này là sinh nhật tiểu Vũ, chúng tôi dự định thay tiểu Vũ tổ chức một bữa tiệc, mời đồng nghiệp và bạn bè đến náo nhiệt một chút..."

Nói đến một nửa, người kia thoáng dừng lại, người bên cạnh nói tiếp: "Vương tổng cũng nằm trong danh sách khách mời, chỉ là chúng tôi không biết nên làm sao hướng Vương tổng mở miệng, cũng không biết Vương tổng có thể đáp ứng hay không."

Nguyên lai là vì Vương tổng mà tới.

Tổ Kỳ dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được Vương tổng sẽ không đáp ứng, trong công ty nhiều nghệ nhân như vậy, ảnh đế ảnh hậu nổi tiếng hai năm gần đây, còn không có mấy người có thể mời được Vương tổng.

"Các anh trực tiếp cùng Vương tổng nói đi, có thể ngài ấy có thời gian đi đấy." Tổ Kỳ rất uyển chuyển nói.

Người kia ngây cả người, quay đầu liếc nhìn đồng bạn, sau đó liếm môi có chút làm khó dễ mà nói: "Tôi cảm thấy chúng tôi đi nói không quá thích hợp, chúng tôi lúc thường cùng Vương tổng nói không được mấy câu, nhưng nếu là thân thích của Vương tổng đi nói sẽ không giống như vậy..."

Đối mặt ánh mắt tha thiết của một đám người, Tổ Kỳ mặt lộ vẻ vẻ lúng túng,muốn giả ngu cũng không được, suy nghĩ chốc lát, vẫn là quyết định trực tiếp nói: "Tôi và Vương tổng không có bất kỳ quan hệ thân thích nào, nếu như các muốn tìm người trung gian chuyển lời, vậy thì tìm lộn người rồi."

Tổ Kỳ lúc nói chuyện mặt không hề cảm xúc, ngữ điệu khách khí lại lạnh nhạt, liền đem những người này nói đến ngây dại.

Nửa ngày, bọn họ mới trì độn phản ứng lại, nhất thời trên mặt của mỗi người đều có chút không nhịn được.

"Coi như là cậu giúp chúng tôi một chuyện có được hay không? Chúng tôi nợ ân tình của cậu, sau này cậu có việc gì cần hỗ trợ, chúng tôi nhất định sẽ việc nghĩa chẳng từ tay." Bọn họ dồn dập bảo đảm nói.

Tổ Kỳ nói: "Không phải tôi không giúp đỡ, là tôi căn bản không giúp được."

Bọn họ vẫn là chưa tin, khóc lóc van nài mà cọ cọ một hồi, thấy Tổ Kỳ từ đầu tới đuôi đều là một bộ không hề bị lay động, lập tức cũng dâng lên hỏa khí.

"Cậu không giúp thì thôi, tôi thực sự là mắt bị mù, bây giờ mới nhìn ra cậu là người thế nào." Người dẫn đầu sắc mặt tái xanh, muốn nổi giận lại không dám thật sự đắc tội Tổ Kỳ, vì vậy âm dương quái khí mở miệng, "Sớm biết sẽ không tìm cậu nói những thứ này, thật tốn sức."

Tổ Kỳ mặt lạnh nhìn từng cái từng cái khuôn mặt oán giận trước mặt, đột nhiên không còn cùng bọn họ kiên trì, không nói tiếng nào quay người, sau đó cũng không quay đầu lại.

Nào có biết mới vừa trở lại hành lang, liền trước gặp phải Đoạn Khải và Vương Tổng.

"Tiểu Kỳ." Vương tổng nhiệt tình bắt chuyện một tiếng, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, hắn tăng nhanh bước chân đi tới trước mặt Tổ Kỳ, "Tôi vừa mới tìm cậu nhưng không thấy, cậu chạy đi đâu vậy?"

Tổ Kỳ hàm hồ nói: "Đi phòng vệ sinh một chuyến, Vương tổng tìm tôi có việc sao?"

"Bây giờ lịch trình của cậu đã kín, rất nhiều chuyện không thể tự thân làm, tôi dự định cấp cho cậu thêm hai trợ lý, một trợ lý công tác, một trợ lý sinh hoạt, cậu theo tôi xem xem?" Vương tổng dò hỏi.

Nguyên bản Tổ Kỳ làm xong chuẩn bị vì vụ ảnh chụp và ghi âm mà bị Vương tổng quở trách,đột ngột lại xoy chuyển bất ngờ như vậy.

Lúc này, Vương tổng chỉ vào phía sau Tổ Kỳ, lớn tiếng hô: "Mấy người bên kia, tới đây một chút."

Không đợi Tổ Kỳ kịp phản ứng, mấy người được gọi vui vẻ chạy tới, chính là mấy tiểu thịt tươi vừa nãy nhờ vả Tổ Kỳ không được mà thẹn quá hóa giận, bọn họ còn tưởng rằng Vương tổng có chuyện quan trọng gì, mỗi người trong mắt đều lập loè vui sướng cùng hi vọng.

"Vương tổng, ngài tìm chúng tôi?"

"Các ngươi đi phòng nhân sự đem mấy trợ lý mới nhận vào mời đến văn phòng của Đoạn Khải, nhớ chọn người nhìn lanh lợi chút, chất phác trì độn thì đừng kêu." Vương tổng phân phó nói.

"A?" Những người kia hơi giật mình.

"A cái gì a?" Vương tổng cau mày, khóe miệng căng thẳng, hoàn toàn không có thân thiết hòa ái như lúc nãy đối mặt Tổ Kỳ, "Là tôi nói đến không đủ rõ ràng hay là các cậu nghe không hiểu tiếng người?"

Mắt nhìn Vương tổng liền muốn bạo phát, những người kia không dám trì hoãn, vội vội vã vã đáp một tiếng sau đó chạy đi.

...

"Cái kia Tổ Kỳ cũng hơi quá đáng đi, chúng ta chỉ nhờ cậu ta đến chỗ Vương tổng nói một đôi lời lời hay mà thôi, cũng không phải muốn ăn cậu ta, cần phải làm như vậy sao?"

"Ngược lại tôi không tin cậu ta và Vương tổng không có bất cứ quan hệ gì, coi như không phải thân thích, cũng có quan hệ khác."

"Các ngươi nói..." Tiểu thịt tươi tên là Đào Hách cố ý kéo dài âm điệu, nhếch miệng lên lộ ra nụ cười không có ý tốt, "Tổ Kỳ cùng Vương tổng có phải là loại quan hệ đó? Nếu không Vương tổng tại sao lại đối với Tổ Kỳ để ý như vậy?"

Những người khác suy nghĩ một chút, nhất thời cảm thấy phương diện kia rất có khả năng.

Mấy người một bên tán gẫu một bên đi đến phòng nhân sự, bọn họ đem lời Vương tổng nói chuyển lại cho nữ nhân viên phòng nhân sự, chỉ thấy nhân viên kia gọi giám đốc, tiếp theo giám đốc cực kỳ thận trọng mà từ trong những ứng viên trẻ tuổi chọn ra bốn người, sau đó dẫn họ lên lầu.

Đào Hách cảm thấy kỳ quái, liền hỏi nữ nhân viên: "Đã tìm được trợ lý cho San tỷ rồi?"

Lưu Tuệ San công nhận là người xui xẻo nhất toàn bộ công ty, quanh năm suốt tháng luôn trong trạng thái thiếu trợ lý, lần trước thật vất vả gặp được Tiểu Đặng Tử là thích hợp, lại là người của Tổ Kỳ.

"San tỷ mấy trăm năm trước đã có trợ lý." Nữ sinh cười nói, "Là Tổ Kỳ bên kia trợ lý quá ít, Vương tổng chuẩn bị cho cậu ấy thêm hai người."

Đào Hách ngẩn ra, ghen tỵ và không cam lòng như hai con rắn độc liên tục quấn quýt, trong nháy mắt bò lên trên trong lòng hắn: "Dựa vào cái gì a? Chúng ta nhiều người như vậy đều chỉ có một trợ lý, tại sao cậu ta có thể hưỡng đãi ngộ như vậy? Chế độ công ty không phải là bình đẳng sao?"

Nữ nhân viên ôn nhu cười rộ lên: "Cậu muốn thì đi hỏi Vương tổng, mới có thể biết đáp án của vấn đề này."

"..." Đào Hách bị nói đến á khẩu không trả lời được.

Những người khác cũng là càng nghĩ càng giận, không nhịn được tại chỗ oán giận.

Người trong phòng làm việc không nhiều, chỉ có một nữ nhân viên ở đó, cô ta hiển nhiên hay thường thấy chuyện như vậy, mặt không biến sắc tiếp tục đánh máy, phảng phất không nghe thấy thanh âm của bọn họ.

Đào Hách cùng mấy người kia thấy đứng nói vậy cũng không được gì, sau khi chào hỏi thì định rời khỏi phòng nhân sự, còn chưa đi ra cửa kính liền nhìn thấy bên ngoài đi đến một người có mái đầu màu tím.

Đường Mạc Ninh.

Đào Hách liếc mắt nhìn Đường Mạc Ninh, không hé răng, từ khi Đường Mạc Ninh cùng Thạch Hạo xảy ra chuyện kia, trong công ty không có mấy người dám cùng hắn thân cận, ngoại trừ vấn đề thanh danh, chỉ sợ bị loại tâm cơ này sau lưng đâm lén mình.

Nghe nói Đường Mạc Ninh gần đây thay đổi phong cách, không con đường bé ngoann nữa, mà là thay đổi hình tượng đi theo con đường phái thực lực, ngay cả mái tóc màu tím khoa trương này cũng vì vai diễn mới mà nhuộm.

Không thể phủ nhận, Đường Mạc Ninh có sắc đẹp, đem đầu tóc nhuộm thành cái màu chói lóa này vẫn dễ nhìn, chẳng trách có một số fan vẫn khăng khăng một mực theo sát hắn.

Đào Hách trong đầu tâm tư xoay chuyển mấy cua quẹo, sau đó trở về bình tĩnh, hắn dự định làm như không thấy gì, trực tiếp lướt qua Đường Mạc Ninh.

Kết quả bọn họ gặp thoáng qua thời điểm, Đường Mạc Ninh đột nhiên dừng lại bước chân.

"Đào Hách." Đường Mạc Ninh thả âm thanh rất thấp, tựa hồ chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, "Cậu đến phòng vệ sinh tầng này đợi tôi một chút."

Củ Cải lảm nhảm: Hầy!!!!! Mọi người biết gì chưa, lại được nghỉ thêm 1 tuần.Huhu tui hết muốn nghỉ rồi, tui muốn đi học lại, tui muốn đi dạy lại quý vị ạ. Nằm nhà vừa bị ngu người mà còn không thể kiếm cơm......tui sắp mọc nấm mốc trên người rồi.....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi