MANG THAI HÀI TỬ CỦA HÀO MÔN LÃO NAM NHÂN

Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

----------------------------------------------

Tổ Kỳ cùng Ông Ngọc Hương hàn huyên vài câu sau, Ông Ngọc Hương liền đem đề tài chuyển đến trên người Tiết Thiên Vạn.

Nhắc đến Tiết Thiên Vạn, Ông Ngọc Hương giống như là nói mãi cũng không hết, có thể nói từ lúc Tiết Thiên Vạn thức giấc đến lúc nhóc đi ngủ, nói ba ngày ba đêm cũng được.

Qua rất lâu, Ông Ngọc Hương mới phát hiện mình nói quá nhiều, vì vậy bà ngượng ngùng cười một cái nói: "Vậy con bận việc của con đi, ta không quấy rầy con nữa."

"Dạ." Tổ Kỳ đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhân tiện nói, "Đúng rồi, có thể Tết này con không trở về, đạo diễn muốn quay cho xong."

Ông Ngọc Hương đáp một tiếng: "Chú ý an toàn."

Sau khi tạm biệt, Tổ Kỳ cúp điện thoại, ngẩng đầu liền thấy trong gương trước mặt chiếu ra hai cái thân ảnh lén lén lút lút, hai người kia mắt nhìn Tổ Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vội vã quay người đưa lưng về phía cậu, làm bộ thấp giọng nói chuyện.

Tổ Kỳ: "..."

Rõ ràng Kiều Y Dương cùng Chu Hải có thể là đi theo vào, Tổ Kỳ vẫn là giả bộ cái gì cũng không biết, đi tới giơ tay vỗ vai hai người.

"Các anh đến đây lúc nào? Một chút âm thanh đều không có." Tổ Kỳ cố ý lộ ra biểu tình kinh ngạc.

"Vừa tới không lâu." Kiều Y Dương chột dạ nhỏ giọng nói, chớ nhìn hắn đóng phim lợi hại như vậy, thế nhưng trong cuộc sống là không giấu được tâm tình.

Ngược lại là kẻ già đời Chu Hải sắc mặt như thường, giống như thân thiết mà nói: "Chúng tôi thấy cậu vẫn chưa trở về,mới đi ra tìm cậu."

Nói rồi, dừng một chút, Chu Hải liền nhẹ giọng hỏi, "Cậu không sao chứ? Sắc mặt của cậu khá là khó coi."

"Tôi không sao." Tổ Kỳ theo bản năng sờ sờ mặt của mình, cậu cũng không cảm thấy được bộ dáng chính mình thoạt nhìn như có chuyện, chỉ là hai gò má nóng lên cực kì, nóng muốn bốc cháy.

Vừa nghĩ tới Tiết Giác đang trên đường tới, cậu liền cảm thấy cả trái tim đều bị nhéo lên, khẩn trương đến có chút không thể hô hấp.

Lập tức sẽ được gặp mặt Tiết Giác...

Tổ Kỳ hận không thể lập tức biến thành con chim nhỏ bay khỏi phòng ăn, hết thảy tâm tư của cậu đều bay ra ngoài, lúc cùng Kiều Y Dương và Chu Hải nói chuyện cũng có chút mất tập trung.

Ba người đứng tại chỗ nói vài câu, liền cùng nhau đi trở về.

Tổ Kỳ trở lại lô ghế riêng nắm lấy áo khoác cùng khẩu trang, nói tiếng chào hỏi với Vương Lục và Đoạn Khải xong rồi vội vã chạy mất.

Rượu quá ba tuần, trong phòng ăn rất náo nhiệt, mọi người cười đùa tụ lại thành một đoàn, không có mấy người chú ý tới Tổ Kỳ từ cửa chạy ra ngoài—— ngoại trừ Kiều Y Dương cùng Chu Hải liên tục nhìn chằm chằm vào Tổ Kỳ.

"Cậu ấy đi ra ngoài." Kiều Y Dương nói.

"Tôi nhìn thấy." Chu Hải biểu tình phức tạp trả lời, nhẫn liền nhẫn, hắn cuối cùng nhịn không được mở miệng oán giận, "Nếu tôi nói, lần này Tiết Giác xác thực có chút quá đáng, không phải là chỉ không bắt máy thôi sao, còn tính toán chi li như thế?"

Kiều Y Dương phát ra một tiếng thở dài: "Cho nên Tổ Kỳ mới khổ sở đến ngay cả cơm đều ăn không vô đi..."

Trầm mặc chốc lát, Chu Hải hỏi: "Vậy chúng ta có đuổi theo không?"

Còn không đợi Kiều Y Dương lên tiếng, thì bỗng có một nữa sinh tiến đên nói với họ, ngữ khí thương cảm: "Tôi cảm thấy chúng ta vẫn là cùng đạo diễn Vương nói một tiếng đi, hiện tại mọi người đều biết những chuyện kia của Tổ Kỳ, cũng không thể ở tiệc tất niên lại để cho cậu ấy lẻ loi ở khách sạn."

Kiều Y Dương quay đầu, không giải thích được nhìn nữ sinh liếc mắt một cái.

Bên cạnh Chu Hải mới vừa muốn nói chuyện, liền bị nữ sinh giành trước, cô ta nói: "Tôi vừa nãy đi ra ngoài nhận điện thoại, liền thấy Tổ Kỳ một mình đón xe trở về."

Vì vậy Kiều Y Dương cùng Chu Hải đồng thời trở nên trầm mặc.

Bọn họ nhất thời não bổ ra hình ảnh Tổ Kỳ lén lút trốn trong khách sạn ngồi khóc một mình, nhất thời không đành lòng.

Sau khi thương lượng, bọn họ quyết định Kiều Y Dương tự mình đứng ra, đi thuyết phục đạo diễn Vương đạo đem địa điểm liên hoan từ club kế bên chuyển đến ktv ở khách sạn.

...

Một bên khác.

Tổ Kỳ đi ra khỏi phòng ăn, liền phát hiện trong bầu trời đêm chẳng biết lúc nào đã đổ tuyết, hoa tuyết nhỏ vụn tràn ngập trong bóng đêm sền sệt, nhìn không rõ lắm, bất quá trên mặt đất đã là tích một tầng mỏng tuyết.

Ngày mai là giao thừa, khí trời càng ngày càng lạnh giá.

Vừa nãy Tổ Kỳ ở trong phòng ăn đã sưởi ấm nhiều hơn, lúc này đón gió đêm lạnh lẽo đi về phía trước, chỉ cảm thấy các bộ phận lộ ra trên mặt từng trận đau đớn.

Tổ Kỳ chỉ biết là Tiết Giác mang theo Tiết Thiên Vạn tới tìm cậu, lại không biết Tiết Giác đi chỗ nào tìm cậu, cậu nhớ có nói với Tiết Giác địa điểm trường quay và khách sạn.

Vào lúc này, nhân viên công tác trường quay phim đã sớm nghỉ làm rồi, chỉ còn dư lại hai, ba nhân viên trực ở nơi đó trong coi, hơn nữa bên trong thành phố điện ảnh nơi quay chụp không có giới hạn cụ thể, người chưa quen thuộc đường rất dễ dàng tìm không ra phương hướng.

Mà Tiết Giác là một người thông minh, hẳn là đi khách sạn chờ cậu đi.

Tổ Kỳ đứng ở ven đường đợi hơn mười phút, mới rốt cục đặt được một chiếc xe, trên đường trở về khách sạn, cậu tiếp tục gọi Tiết Giác.

Đáng tiếc đối phương như trước vẫn là không bắt máy.

"Kỳ quái..."

Tổ Kỳ đè xuống bất an trong lòng, trở lại khách sạn, cậu cố ý chạy đến trước bàn tiếp tân hỏi một chút, kết quả được báo rằng Tiết Giác căn bản không có đến khách sạn tìm cậu.

Sau khi nói cảm ơn, Tổ Kỳ lo sợ bất an đi thang máy trở lại gian phòng của mình, mở cửa, trong phòng đen kịt một màu, cậu đem thẻ phòng ấn vào, bật hai lần công tắc đèn.

Cảnh tượng trước mắt nhưng vẫn bị bóng tối bao trùm.

Cái đèn bình thường nhấn một cái liền sáng vào lúc này không có phản ứng chút nào.

Tổ Kỳ vốn định đi xuống quầy tiếp tân nói rõ một chút tình huống, nhưng là một giây sau cậu bất thình lình ý thức được cái gì, trong khoảnh khắc biểu tình đều trở nên cẩn thận.

Cậu đi về phía trước một bước, lập tức động tác chậm rãi đóng lại cửa phòng.

"Xoạt xoạt" một tiếng.

Trong căn phòng yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi càng rõ ràng.

Tổ Kỳ lục lọi đi vào bên trong đi, cách đó không xa trước mặt cậu, chính là một cái cửa sổ sát đất to, rèm cửa xuyên thấu được kéo gọn gàng hai bên góc, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong.

Sau đó, chân Tổ Kỳ khựng lại, cậu tựa hồ đụng phải thứ gì.

Tổ Kỳ cẩn thận dùng mũi chân thăm dò, sau một khắc, cậu bỗng nhiên nghe thấy "Phốc la rầy" một tiếng, bốn phía bao trùm trong bóng tối dĩ nhiên cấp tốc sáng lên hai đạo ánh sáng huỳnh quang màu vàng óng.Như cây đũa phép của tiên nữ vậy.

Hai đạo ánh sáng huỳnh quang vây quanh Tổ Kỳ cấp tốc chuyển một vòng, tiếp theo lan đến cửa sổ sát đất, cùng lúc đó, từng tia sáng lung linh màu vàng xuất hiện, rất nhanh lắp kín cả căn phòng.

Tổ Kỳ kinh ngạc không thôi, còn tưởng rằng những đóm sáng đó là từng cây pháo hoa nhỏ, nhưng khi cậu đến gần, mới phát hiện ánh đèn như đũa phép là bằng nhựa, bên trong là đèn điện.

Tổ Kỳ: "..."

Thật sự là...

Bảo vệ môi trường...

Ngay lúc cậu đang ngạc nhiên, một bóng người cao lớn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu, không biết Tiết Giác từ nơi nào xông tới, lặng yên không một tiếng động mà đứng cạnh một chiếc bánh ngọt tầng.

Tổ Kỳ nhìn về phía Tiết Giác, lúc này Tiết Giác vừa vặn thu hồi bật lửa, cụp mắt nhìn thẳng cậu.

"Anh đã đến rồi." Tổ Kỳ nhếch lên khóe miệng, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Đã lâu không thấy, Tiết Giác vẫn là như trong ký ức, lạnh nhạt trầm ổn mà hỉ nộ không hiện rõ, mặc dù là đang trong bầu không khí lãng mạn, Tiết Giác vẫn như cũ nhìn nghiêm nghị như một giáo viên

Trong ấn tượng của Tổ Kỳ, Tiết Giác thường xuyên mặc âu phục màu tối, hiếm khi như ngày hôm nay mặc áo lông trắng phối với quần dài đen, cả người đắm chìm trong màu sắc ấm áp của đèn, nét cương nghị liền trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

Tuy rằng Tiết Giác theo thói quen vẫn duy trì biểu tình lạnh lùng, thế nhưng khi ánh mắt của hắn cùng Tổ Kỳ chạm nhau, liền kìm lòng không đặng mà ôn hòa lại.

"Làm sao em biết anh ở đây?" Tiết Giác tò mò hỏi.

Tổ Kỳ trừng mắt nhìn: "Em đoán."

Tiết Giác không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mặt Tổ Kỳ, quan sát chốc lát, sau đó chỉ ra đáp án, "Em gọi điện thoại cho mẹ?"

"Đúng rồi." Tổ Kỳ cười híp mắt thừa nhận.

Dứt lời, cậu đi về phía Tiết Giác, duỗi ra hai cái tay nhẹ nhàng ôm cổ Tiết Giác, đem mặt chôn ở trong lồng ngực của Tiết Giác, hít sâu một cái, trong lỗ mũi tràn đầy khí tức thuộc về Tiết Giác.

Kỳ thực coi như Ông Ngọc Hương không có nói cho Tổ Kỳ chuyện này, lúc Tổ Kỳ đẩy cửa phòng ra, cũng biết Tiết Giác đang ở bên trong.

Bởi vì Tiết Giác luôn thích dùng một loại nước hoa, Tổ Kỳ nghe quen mùi nước hoa này rồi, đối với mùi hương này đặc biệt mẫn cảm.

Tiết Giác không nhúc nhích, một hồi lâu mới chậm rãi dùng tay ôm lấy eo Tổ Kỳ.

Hai người liền như vậy thân thể chặt chẽ dán vào nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trước mắt, mãi đến tận khi hai tay Tổ Kỳ có chút ê ẩm, cậu mới đưa hai tay buông xuống, thân thể vẫn cứ dựa vào trong lồng ngực Tiết Giác.

Quay đầu, Tổ Kỳ chú ý tới bánh ngọt trên xe đẩy xa hoa.

Vì thế cậu xẹt một chút đứng thẳng lên: "Hôm nay là sinh nhật của anh?"

"Không phải." Tiết Giác mím mím môi, thấy Tổ Kỳ đang mang cái vẻ ù ù cạc cạc, trong lúc nhất thời vừa bất đắc dĩ lại có chút nghiến răng nghiến lợi, trầm mặt nói, "Em nghĩ xem hôm nay là ngày gì."

Tổ Kỳ rất chột dạ.

Cậu vô duyên vô cớ xuyên đến trên người nguyên chủ, lại hoàn toàn không có được bất kỳ trí nhớ gì thuộc về nguyên chủ, ngay cả một ít thông tin cơ bản đều là cậu lâm thời nước tới chân mới nhảy mà suy ra.

Bởi vậy cậu căn bản không biết hôm nay là ngày gì.

Bất quá thấy Tiết Giác vẻ mặt nghiêm túc, Tổ Kỳ âm thầm suy đoán ngày hôm nay phải là một ngày rất quan trọng.

" Ngày kỷ niệm chúng ta đính hôn?"

"... Không phải."

"Ngày kỷ niệm lần đầu chúng ta gặp mặt?"

"... Không phải."

"Sinh nhật mẹ anh?"

"..." Tiết Giác sắc mặt trực tiếp xệ xuống, đồng thời còn bị câu trả lời của Tổ Kỳ chọc cho muốn cười, khóe miệng giật một cái, đầu hàng mà thở dài nói, "Hôm nay là sinh nhật của em."

Tổ Kỳ kinh ngạc: "Sinh nhật em không phải mùa hè sao?" Lúc cậu vừa xuyên đến, chuyên môn ngồi lên mạng tra thông tin của nguyên chủ.

"Đó là ngày công bố với mọi người, thật ra sinh nhật của em là mùa đông."

Tiết Giác nói xong kéo tay Tổ Kỳ, dẫn cậu đến trước bánh ngọt, hắn thấy Tổ Kỳ như hươu con ánh mắt mờ mịt, có chút đau lòng, không nhịn được nâng tay sờ sờ đầu Tổ Kỳ.

"Đây là do chính miệng em nói với anh, em không nhớ?"

Tổ Kỳ thật sự không nhớ rõ, cậu theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng là lại nghĩ đến có lẽ là nguyên chủ nói cho Tiết Giác, lại gật đầu một cái nói: "Hình như có nói."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi