MANG THAI TRƯỚC KHI LY HÔN

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Xe đã chạy vào trong dòng xe mà Lâm Ngộ An vẫn còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng Hàn Dục Hào nằm sấp trên bệ cửa hô to: "Dương Dương, em quay về cho anh, Dương Dương."

Giọng nói kia rất bi ai thảm thương, còn thảm thương hơn gấp mầy lần so với khi Nhĩ Khang giơ tay ra nói Tử Vi đừng đi.

Lâm Ngộ An đang tính mở miệng nói gì đó, lúc này điện thoại Hàn Đông Dương vang lên, dùng chân nghĩ cũng biết là ai gọi đến.

Một tay Hàn Đông Dương nhấn nghe, chọn rảnh tay: "Anh."

"Dương Dương, em chạy làm gì?" Giọng nói Hàn Dục Hào truyền tới từ đối diện, Lâm Ngộ An cũng có thể cảm giác được cơn tức của Hàn Dục Hào thông qua điện thoại.

Hàn Đông Dương vừa lái xe vừa ngoan ngoãn nói: "Anh, cục cưng và cục cưng nhỏ đều khó chịu, em chở mọi người về nhà nghỉ ngơi một chút."

Bên kia điện thoại giật mình vài giây, Lâm Ngộ An cảm thấy lấy IQ kia của Hàn Dục Hào chắc là sẽ phản ứng kịp, cho nên giọng điệu lúc sau của hắn cũng có chút không dám tin tưởng: "? Em gọi ai là cục cưng?"

Hàn Đông Dương: "Đương nhiên là Ngộ An đó. Còn nữa, hôm nay không phải em cố ý đâu, là bởi vì hôm trước anh cá cược thua cục cưng, anh còn nhớ không. Nếu như anh rất tức giận thì em sẽ nói xin lỗi anh trước, xin lỗi."

Giọng nói của Hàn Dục Hào ở đầu bên kia rõ ràng bị nghẹn: "... Anh không hề trách em về chuyện đó, nhưng em quay về đây ngay bây giờ đi, giải thích hết mọi chuyện, không phải hai đứa sắp ly hôn rồi à?"

Hàn Đông Dương từ chối: "Không quay về được, cục cưng mang thai, phải nghỉ ngơi thật tốt, anh ấy không thích bệnh viện, em phải chở anh ấy về nhà, em không nói chuyện với anh được nữa rồi."

Hàn Dục Hào: "..."

Lâm Ngộ An ở bên cạnh nhìn Hàn Đông Dương không chút do dự cúp điện thoại, phảng phất có thể tưởng tượng được tim Hàn Dục Hào giờ đây đã vỡ thành mấy mảnh.

Nghĩ tới đó, khoé miệng lại nhịn không được nhếch lên, đồng thời cũng không nhịn được tức giận đập mình ở trong lòng: Lâm Ngộ An, mày đúng là một người đàn ông xấu xa mà!

Mày làm cho anh em ruột thịt rạn nứt!

Sao mày có thể hư hỏng như thế được chứ!

Mày thế là không đúng đâu!

Nhưng mà thật sự là sướng quá! Vì sao lại có một loại cảm giác muốn tiếp tục thế này, sống thọ trăm tuổi cũng chẳng phải là vấn đề hóc búa gì cả, quả nhiên tục ngữ nói đúng: Người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm.

Suy nghĩ một chút xong, Lâm Ngộ An lại len lén liếc Hàn Đông Dương vài lần, chỉ thấy Hàn Đông Dương không để ý đến chuyện bên ngoài toàn tâm toàn ý lái xe. Lâm Ngộ An hài lòng ôm trái tim đập bình bịch về đến nhà, cậu còn chưa tháo dây an toàn ra, Hàn Đông Dương đã đi xuống xe, vòng qua gấp rút mở cửa xe kéo cậu tới thẳng phòng ngủ, xoay tay đóng cửa lại, hai tay ôm vai cậu, bị động được sắp xếp ngồi trên ghế.

Hàn Đông Dương ngồi xổm dưới đất, giống như một con Husky đang vẫy đuôi bức thiết mong chủ nhân khen ngợi: "Cục cưng, biểu hiện hôm nay của em thế nào?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chồng mình, Lâm Ngộ An cười, giơ hai tay ôm khuôn mặt trơn bóng của Hàn Đông Dương, bốn mắt nhìn nhau, không chút keo kiệt khen: "Hôm nay Dương Dương nhà chúng ta biểu hiện giỏi quá trời!"

Hai mắt Hàn Đông Dương sáng lên, lông mi thật dài vừa chớp chớp vừa kích lửa, sóng mắt mềm mại: "Vậy phần thưởng của em đâu?"

Lâm Ngộ An hiểu ý cười, thầm nghĩ, thì ra vượt ba cái đèn đỏ trên đường về, chạy không không dừng vó gấp rút về nhà là vì cái này sao!

Mắt Lâm Ngộ An híp lại, nhìn bờ môi mềm mại đo đỏ kia, hơi thở dài trong lòng, quả nhiên là lâu rồi không nghiêm túc yêu đương, bây giờ lại cảm thấy mình như người rừng chưa trải việc đời mới từ trên trển xuống, lại thấy hơi chờ mong.

Lâm Ngộ An hơi nghiêng người về phía trước, liếm liếm môi, ra hiệu: "Đây."

Hàn Đông Dương nhìn thấy động tác này của cậu, cũng mím môi cười, sau đó ——

Giơ hai ngón tay trắng nõn ra khép lại, đầu tiên là ịn một cái trên môi mình, sau đó lại ịn một cái trên môi cậu như đóng dấu, rồi lại đặt trên môi mình, hung hăn hôn một cái, cuối cùng ngượng ngùng thỏa mãn: "Em lấy được rồi."

Lâm Ngộ An hoàn toàn không phản ứng kịp, câm nín một hồi: "..."

Rồi lại nháy mắt mấy cái: "?"

Sau đó nghi hoặc: "Em đây là?"

Nhìn vẻ mặt vui sướng đến khó có thể kiềm chế của Hàn Đông Dương, cuối cùng cũng bừng tỉnh hiểu ra: "Đây là phần thưởng mà em nói à?"

Phần thưởng đơn giản như thế, làm hại cậu mong đợi hồi lâu, thuỷ triều trồi lên dưới đáy lòng nhanh chóng hạ xuống, chỉ còn lại một bãi cát khô không khốc và một con cá chết khát vì quá chờ mong, con cá kia tên là Lâm Ngộ An.

Cười không nổi, một chút cũng cười không nổi.

Người trước mặt cậu đúng là nói chuyện thì như người khổng lồ, hành động lại như người lùn tí hon.

Bầu không khí trong phòng rất vi diệu.

"... Phần thưởng thế này đúng là khiến anh vừa kinh ngạc vui mừng lại vừa ngoài ý muốn!" Lâm Ngộ An trợn trắng mắt trong lòng.

Hàn Đông Dương, đống sách em đọc đâu rồi? Bây giờ không lấy ra để thực tập đi, em còn tính đợi đến khi nào nữa? Có thể khen thưởng dùng cách của người trưởng thành không?

Có cần nhắc nhở một chút hay không, có cần không, cực kỳ cần, Lâm Ngộ An đang muốn mở miệng, điện thoại trong túi lại vang lên, là mẹ cậu gọi đến, vẫn còn chưa bắt.

Lại cũng nghe thấy điện thoại Hàn Đông Dương vang lên.

Sau đó điện thoại trong nhà cũng vang lên.

Lâm Ngộ An cầm điện thoại, đối diện với Hàn Đông Dương, nhướng mày, ý thức được chuyện này không đơn giản!

...

Đúng như là bọn họ suy nghĩ, chuyện này không đơn giản chút nào, sau khi bọn họ rời khỏi bệnh viện, Hàn Dục Hào tức giận đến suýt tý nữa đã bất tỉnh nhân sự ở trong bệnh viện.

Lập tức gọi điện cho chị cả Hàn Tiệp, Hàn Tiệp biết hai người không ly hôn, còn biết Lâm Ngộ An mang thai, liền vội vàng gọi cho Diệp Thù Lệ, Diệp Thù Lệ lại báo cho cha Hàn, cha Hàn lại lập tức gọi cho cha Lâm và mẹ Lâm.

Tin tức truyền đi nhanh như lưu lượng 5G, một vòng trái đất ai cũng biết hết.

Vì vậy xế chiều hôm đó, Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương không đi đâu cả, hai người quy củ đàng hoàng ngồi trên sô pha nhìn bàn trà, trên bàn trà có một cái Ipad, trong đó đang mở video trò chuyện của cha mẹ hai bên.

Mặt mày Diệp Thù Lệ rạng rỡ ở trong video: "Bà thông gia, chúc mừng chúc mừng! Làm bà nội rồi!"

Mẹ Lâm vui mừng khôn xiết ở trong video: "Cùng vui cùng vui!"

Cha Hàn vui vẻ ra mặt ở trong video: "Ông thông gia, cũng chúc mừng ông nhé! Thăng cấp làm ông nội rồi!"

Cha Lâm cũng vui vẻ tràn đầy trên mặt ở trong video: "Cùng vui cùng vui!"

Lâm Ngộ An nhìn bộ dáng quan hệ thân thiết trong màn hình, cha mẹ bọn họ chỉ thiếu điều nâng chén chúc mừng nhau nữa thôi, người nói người trả lời, người chúc người chúc lại, y như nghe tấu nói vậy, không hề có chỗ cho cậu và Hàn Đông Dương có thể chen miệng vào.

Bọn họ chỉ có thể nghe, gọi video liền gọi một tiếng. Đương nhiên, ngoại trừ cha mẹ hai bên vui sướng, còn có cả dì Ngô, nếu như khu vực thành thị không cấm đốt pháo thì suýt nữa dì Ngô đã đi mua ba ngàn cái pháo về.

Nói chung, chỉ một câu thôi, đó chính là chuyện mang thai này, người biết bọn họ đều biết, trong tin nhắn trên WeChat, mỗi người mỗi miệng, câu nói đầu tiên khi gặp mặt chính là, chúc mừng chúc mừng chúc mừng cậu nha chúc mừng chúc mừng chúc mừng anh nha...

Lâm Ngộ An nằm ở trên giường nói xong cuộc điện thoại cuối cùng, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi.

Đây đã là ngày thứ ba rồi, từ lúc tin tức cậu mang thai truyền đi, bảy cô tám dì của cậu và bảy cô tám dì của Hàn Đông Dương đều gọi đến, chúc mừng y như lễ mừng năm mới vậy.

Mệt, mệt tâm quá.

Về phần có phải là chúc mừng thật không, hay là tò mò xem một người đàn ông như cậu sao lại mang thai được thì Lâm Ngộ An không biết, cậu cũng chẳng để ý nhiều như thế, trả lời đối phương thì toàn là những câu trả lời đã thuộc nằm lòng, cậu cũng nghiễm nhiên cảm giác được mình đã trở thành dịch vụ khách hàng 10086, nhưng tốt ở chỗ là không cần đối phương cho năm sao để nhận xét phục vụ của cậu.

Lâm Ngộ An thở dài, vừa thở được một nửa ——

"Cục cưng ——" Có tiếng kêu to từ lầu dưới truyền đến, con ngươi Lâm Ngộ An giật giật, sau đó bật dậy, mở cửa: "Sao vậy ——"

Đang nói thì dừng lại, lúc Lâm Ngộ An nhìn thấy phòng khách, suy nghĩ đầu tiên là: Trời ơi, cậu đã đến một chỗ quay chụp ngoài đồng cỏ xanh rì rồi sao?

Cái thứ hai là: Xanh quá trời xanh luôn!

Mà khi chồng cậu đứng ở trong đống cây thường xanh (1) đó thì lại càng phát sáng xanh hơn, xanh lè chói mắt.

(1) Cây thường xanh: là thuật ngữ khoa học dùng để chỉ cây rừng có lá tồn tại liên tục trong thời gian ít nhất là 12 tháng trên thân chính (Wiki). Cám ơn bạn firephoenix2412 đã góp ý từ này cho mình ♥

Hàn Đông Dương đứng trong phòng khách, có chút uất ức: "Có phải là anh đặt cây xanh giao tới nhà không?"

Lâm Ngộ An dừng một chút, nhìn đám cây xanh rì trong phòng khách, có chút không hiểu được: "Không!"

Cho dù cậu có mua cây xanh thì cũng sẽ không mua cây thường xanh!

Hàn Đông Dương nhăn mặt: "Vậy là ai tặng đống cây thường xanh này để gây hấn với em vậy?"

/Hết chương 34/

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi