MANG THAI VỚI CHA CỦA VAI ÁC

Edit + Beta: Minh An

Khách mời tới tiệc đầy tháng ở thành phố C của Trăn Trăn chủ yếu là những người rảnh vào thứ bảy. Trước bữa tiệc vài ngày thì Kiều Vãn Tình về thôn Đông Dương một chuyến.

Qua hai năm phát triển và sửa chữa, hiện tại trấn nhỏ dưới quê Kiều Vãn Tình đã trở thành một thị trấn du lịch rồi. Cuối tuần có rất nhiều vị khách tới đây thăm miếu Nguyệt Lão, sau đó đi “cầu thang cao nhất thành phố C” rồi ghé qua quán đồ chay Thoát Đơn nổi tiếng để thưởng thức đồ ăn. Nếu du khách mệt có thể tìm một khu nhà trọ gần đó để nghỉ ngơi một đêm.

Nhất là mùa thu và mùa đông, nơi đây có rất nhiều du khách tới chơi. Mùa thu tới đây có thể mua được quả hồng, mùa đông thì có thể đi ngắm hoa mai được. Vậy nên vừa vào mùa đông thì ở trong trấn có người đi lại tấp nập, các hộ gia đình ở đây đều thi nhau mang đồ nhà làm ra để bán cho du khách. Điều đó cũng giúp cải thiện thu nhập cho không ít gia đình.

Mấy người Kiều Vãn Tình ngồi xe lên trấn trên. Cô phát hiện trấn trên đã hoàn toàn thay đổi diện mạo của mình, đường được mở rộng ra rất nhiều, ven đường treo rất nhiều đèn lồ ng cổ thời xưa. Phòng ốc quanh đây cũng được sửa chữa lại, cửa sổ rỉ sắt đã được đổi sang thành cửa sổ hiện đại, nhìn qua vô cùng đẹp mắt.

Không phải đâu khác, nơi đông người nhất chính là quán đồ chay của Kiều Vãn Tình. Năm nay mùa hè lúc mà ít du khách tới tham quan thì quán của cô đã tranh thủ xây lại quán, diện tích của quán lớn hơn trước rất nhiều. Hơn nữa trước kia do tài chính của Kiều Vãn Tình hạn hẹp nên không xây được quán to, trang trí cũng không quá chỉn chu, Kiều Vãn Tình cũng tranh thủ lần này mà sửa lại diện mạo của quán luôn.

Lần này quán của cô được xây theo hướng cổ phong, bầu không khí trong quán ấm áp, bình yên, bên trong còn có rất nhiều cửa sổ nhìn ra bên ngoài làm khách tới ăn cảm thấy thoải mái.

Lúc mấy người Kiều Vãn Tình về nhà thì Hoàng Đại Tiên cùng Tiểu Hắc đã chờ sẵn ở cửa “chào đón” bọn họ rồi. Thật ra là do chúng biết mấy người có đồ ăn ngon nên mới chạy ra đây.

Khẩu Khẩu rất thích Hoàng Đại Tiên, ban đầu Kiều Vãn Tình định mang theo Hoàng Đại Tiên lên thành phố C để nuôi. Nhưng nghĩ lại thì cô thấy bà nội Kiều ở một mình chỗ này sẽ rất cô đơn nên cô mới để Hoàng Đại Tiên ở lại với bà chơi cùng bà.

Bà nội Kiều không thể thích nghi được với cuộc sống ở thành phố, năm nay Kiều Vãn Tình vừa mua một căn phòng, định cho bà ở nhưng bà không ở quen, lại về dưới thôn Đông Dương. Thỉnh thoảng bà lên trên thành phố thì mới qua đó ở, Kiều Vãn Tình cũng thường xuyên qua đó ở.

May là đường xá cũng khá thông thoáng, đi đến đó không quá mất thời gian.

Dì Lý biết cả nhà Kiều Vãn Tình về thì mang sủi cảo nhà mình mới làm xong mang sang cho cô, thuận tiện qua thăm Trăn Trăn luôn.

Hiếm có lúc Trăn Trăn không ngủ. Dì Lý bế cô bé hai cái, cô bé còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ mở to hai mắt nhìn dì Lý.

“Nặng hơn Khẩu Khẩu lúc mới về đây một chút.” Dì Lý cười nói. Khi còn nhỏ Khẩu Khẩu không ăn nhiều như Trăn Trăn, vì thế khuôn mặt cậu nhóc cũng không tròn vo như Trăn Trăn, hơn nữa còn có xu hướng to thêm.

Kiều Vãn Tình nói: “Khẩu Khẩu còn thỉnh thoảng dậy chơi chơi, chứ còn con bé này chỉ biết ngủ thôi dì ạ.”

Trăn Trăn vô cùng ngoan, ngoài ăn thì là ngủ. Ngày trước khi còn bé, ban ngày Khẩu Khẩu có thể thức được vài tiếng.

“Con bé cũng giống cháu hồi bé lắm,” Dì Lý nói, “Mai sau lớn lên chắc chắn cũng sẽ vô cùng xinh đẹp.”

Như các gia đình bình thường thì con gái giống cha con trai giống mẹ, nhưng ở nhà Kiều Vãn Tình thì Khẩu Khẩu rất giống Cố Yến Khanh, mặt mũi Trăn Trăn lại giống Kiều Vãn Tình hơn.

Mọi người nói chuyện một chút, dì Lý nói: “À dì có chuyện này muốn hỏi cháu một chút. Đi bán sỉ lẻ số lượng lớn hàng kiếm được nhiều tiền không?”

“Dạ? Bán sỉ lẻ số lượng lớn ạ? Dì định bán cái đó ạ?” Kiều Vãn Tình hơi bất ngờ một chút.

Dì Lý cũng làm ở nhà cô, tiền lương Kiều Vãn Tình trả cho bà cũng không phải là thấp. Theo lý mà nói thì bà không cần phải mạo hiểm làm vậy.

“Không phải dì mà là con của dì. Làm công chức nhà nước thì không chịu làm, cứ một hai đòi đi gây dựng sự nghiệp, bán cái gì mà bán sỉ lẻ hàng hóa số lượng lớn. Dì sắp bị nó chọc cho tức chết rồi!”

Người trong thôn có chấp niệm rất sâu với việc làm công chức nhà nước. Với họ, làm công chức nhà nước chính là một việc làm rạng danh gia tộc. Có nhiều người có con cháu trong nhà làm công chức của nhà nước, ra đường thì cảm thấy có mặt mũi hẳn ra, cứ như nhà mình có người làm quan to chức lớn.

Con trai của dì Lý chính là một công chức làm ở trên huyện, đã đỗ công chức được nhiều năm. Trước đó anh ta vẫn luôn chăm chỉ làm ở các xã nhỏ, bây giờ đã thăng chức được lên làm trên huyện rồi.

Đã chịu được thời gian khó khăn nhất, nhưng không hiểu tại sao đột nhiên anh ta lại muốn từ chức.

“Không phải anh ấy đã được điều đến làm trên huyện rồi ạ? Sao đột nhiên anh ấy lại muốn từ chức ạ?”

“Thằng bé bảo làm công chức thì cuộc đời yên ổn quá, nó không muốn cuộc đời mình trôi qua một cách nhàm chán như vậy nên muốn ra ngoài khởi nghiệp. Nó bảo phải làm liều thì mới có cơ hội kiếm được nhiều tiền, dì bảo thằng bé bây giờ cứ tập trung làm công chức của nó đi, sau này có được thăng chức hay không thì nói sau. Muốn khởi nghiệp cũng có dễ như vậy đâu, kiếm được đồng tiền của thiên hạ cũng chẳng dễ gì. Thế mà thằng bé lại giận dì, cháu nói xem cái đứa này… Đúng là tức chết dì rồi!”

Nếu đứng ở góc độ của dì Lý thì đúng là sẽ tức giận thật. Kiều Vãn Tình nhớ rằng con trai của dì Lý là một người khá thông minh và chín chắn, không phải là loại người học đòi người khác. Chắc hẳn anh ta đã suy nghĩ rất kỹ trước khi đưa ra quyết định này.

Nghĩ nghĩ, Kiều Vãn Tình nói: “Cháu cũng không quá am hiểu về việc bán hàng sỉ lẻ số lượng lớn như dì nói. Nhưng nếu anh ấy quyết định bán thì nhất định anh ấy cũng có lý do của mình. Dì xem, năm đó lúc cháu mở quán ăn cũng có ai tin cháu sẽ thành công đâu?”

“Nhưng dì sợ thằng bé mệt, cứ yên ổn làm công chức không phải tốt hay sao?”

Nói thẳng ra là dì Lý tiếc cái vị trí công chức nhà nước này. Kiều Vãn Tình cũng không biết nên an ủi bà như nào, chủ yếu là do người dưới này quá coi trọng cái chức vụ đó, thậm chí trong cảm nhận của bọn họ, làm một ông chủ lớn cũng không bằng làm một nhân viên công chức nho nhỏ.

Kiều Vãn Tình an ủi dì Lý vài câu sau đó tiễn dì về nhà. Cô quay đầu lại thì thấy Khẩu Khẩu đang ngồi xổm định sờ Tiểu Hắc nhưng Hoàng Đại Tiên cứ quấy cậu nhóc không cho Khẩu Khẩu sờ, vì thế Khẩu Khẩu túm lấy đuôi của Hoàng Đại Tiên.

“Khẩu Khẩu, không được nắm đuôi A Hoàng. A Hoàng sẽ đau đó!”

Khẩu Khẩu thu tay lại, nói: “Vâng.”

Kiều Vãn Tình đi vào trong nhà ru Trăn Trăn ngủ. Sau khi cô ra khỏi phòng thì thấy Khẩu Khẩu nhanh chóng chạy qua túm lấy đuôi của Hoàng Đại Tiên, cậu nhóc còn nhìn cô cười khiêu khích nữa!

“Sao càng ngày con càng không nghe lời vậy hả?” Kiều Vãn Tình ngồi xổm xuống, duỗi tay véo má cậu nhóc, “Càng ngày càng không ngoan rồi đó!”

“Bà nội bảo, Khẩu Khẩu lớn rồi,” Khẩu Khẩu nói vô cùng hợp tình hợp lý, “Vì thế không nghe lời cũng là chuyện bình thường.”

Kiều Vãn Tình: “……”

“Thế Khẩu Khẩu lớn rồi, không ngủ cùng ba mẹ cũng là chuyện bình thường. Vì thế từ sau con tự ngủ một mình đi nhé!”

“Không được!” Khẩu Khẩu phản đối ngay lập tức.

“Thế lần sau con còn không nghe lời mẹ nữa không?”

Khẩu Khẩu nhào vào trong ngực Kiều Vãn Tình, làm nũng: “Không ạ ~ Nghe mẹ hết ~”

Kiều Vãn Tình bế cậu nhóc lên, thơm một cái vào má cậu, nói: “Dạo này con lớn nhanh thật đấy, mẹ sắp không bế nổi con nữa rồi!”

Khẩu Khẩu ôm cổ cô, nói: “Chờ Khẩu Khẩu lớn, ôm mẹ.”

Kiều Vãn Tình bị cậu nhóc chọc cười: “Thế mẹ chờ Khẩu Khẩu lớn rồi tới bế mẹ nhé!”

“Ngày nào con cũng uống sữa bò!” Khẩu Khẩu tự hào nói.

Từ sau khi cai sữa bột, buổi sáng nào Kiều Vãn Tình cũng lấy một cốc sữa bò cho Khẩu Khẩu uống. Khẩu Khẩu không quá thích uống sữa bò, lúc nào cũng ngúng nguẩy không chịu uống. Vì thế Kiều Vãn Tình mới nói với cậu rằng chỉ có uống sữa bò mới có thể cao được như ba. Do đó Khẩu Khẩu mới miễn cưỡng chấp nhận uống sữa bò.

Tuy rằng không thích nhưng mỗi lần uống sữa bò xong thì Khẩu Khẩu cứ như hoàn thành được một nhiệm vụ khó nhằn vậy, vô cùng vui vẻ.

Lần này Kiều Vãn Tình về cũng không có việc gì lớn cần cô phải giải quyết. Chỉ là lâu chưa về, cô muốn trở về xem “giang sơn” mà mình đã một tay gây dựng. Tính qua qua thì cũng phải 4 tháng rồi cô chưa tới xem nó rồi.

Trùng hợp đợt này cô mới sinh Trăn Trăn, cô định dịp này mời mấy người họ hàng gần tới uống rượu mừng đầy tháng Trăn Trăn ở trên thành phố C luôn, như vậy mới hợp lễ nghĩa.

Nhân lúc Trăn Trăn ngủ, Kiều Vãn Tình tranh thủ mang Khẩu Khẩu đến quán đồ chay một chuyến.

Hôm nay ở quán đồ chay có không ít khách. Lúc Kiều Vãn Tình đến thì cũng gần tới giờ cơm, trước cửa quán tấp nập người đi lại.

Năm ngoái, vì Trà Sữa Vị Bưởi tới quán đồ chay Thoát Đơn để quay một vlog làm quán đồ chay của Kiều Vãn Tình đông khách suốt một thời gian dài. Hơn nữa, do quán có bà chủ Kiều Vãn Tình vô cùng xinh đẹp cùng Khẩu Khẩu đáng yêu nên đã nhận được nhiều sự quan tâm từ khách hàng. Nhưng hiện tại đã gần một năm trôi qua rồi nên không còn quá nhiều người nhớ tới việc này nữa.

Kiều Vãn Tình cùng Khẩu Khẩu đã là những “người nổi tiếng trong quá khứ”, vì thế hai người hiên ngang tới quán đồ chay mà chẳng sợ ai nhận ra mình.

“Ô chị ơi, ở gần đây mới mở một quán thịt dê ạ?” Kiều Vãn Tình hỏi trưởng quán.

Vừa rồi lúc cô đi vào đây, thấy một cái biển báo chỉ về phía trước, hình như là “Quán thịt dê của nhà”, xem chừng cũng khá thú vị.

“Đúng rồi, ở chỗ quán Hỉ Kết Lương Duyên lần trước ấy em. Bọn họ không kinh doanh nổi nữa nên cho người khác thuê lại, đổi thành quán thịt dê.”

Hóa ra là bọn họ.

Mấy năm nay chắc bọn họ cũng chẳng kinh doanh được bao nhiêu. Đầu tiên là các món ăn nhà bọn họ không ngon, hơn nữa sau khi quán đồ chay của Kiều Vãn Tình sửa chữa và nâng cấp thì chất lượng của quán được cải thiện hơn rất nhiều, dẫn đến càng nhiều khách tới quán của Kiều Vãn Tình hơn.

Hơn nữa quán Hỉ Kết Lương Duyên kia đã bị bà chủ Thái ghim trong lòng, sau lưng bà cũng không ngừng bôi đen bọn họ.

Có thể thấy bọn họ đã rơi vào tình trạng “bốn phía là địch”.

“Thế bây giờ chủ quán thịt dê là ai ạ?”

“Là một người ở trấn trên. Ông chủ bên đó cũng khá tốt, lúc quán khai trương còn tặng cho bên mình một cái chân dê to đùng nữa cơ.”

Kiều Vãn Tình gật gật đầu, vậy là tốt rồi. Nếu mà lại có thêm một đối thủ cạnh tranh xấu tính nào đó, làm chuyện xấu sau lưng mình thì mệt đầu lắm.

Lúc này, có một người phục vụ vội vàng chạy vào, nói với trưởng quán: “Chị ơi, ở bên ngoài có một bàn nói rằng chả cuốn của quán mình có vấn đề, con của người ấy ăn một miếng rồi nôn ra, bắt chúng ta phải cho họ một lời giải thích.”

“Chị ra ngoài một chút nhé!” Trưởng quán nói với Kiều Vãn Tình.

Kiều Vãn Tình nói: “Chị giúp em trông Khẩu Khẩu đi, em ra ngoài cho.”

Nghe người phục vụ kia kể lại, hình như người kia đến đây để gây sự. Kiều Vãn Tình đi theo người phục vụ ra ngoài thì thấy người khiếu nại chính là một nhà ba người. Người đàn ông trong nhà kia thấy Kiều Vãn Tình ra thì hơi nhíu mày: “Cô chính là trưởng quán?”

“Đúng ạ, tôi là bà chủ của quán cơm này. Xin hỏi nhà mình có chỗ nào chưa hài lòng với món ăn của quán chúng tôi ạ?” Kiều Vãn Tình khách sáo nói.

“Chính là món chả cuốn này của quán các cô đấy. Chẳng hiểu sao con tôi ăn một miếng là nôn ra, còn nói là không thích ăn. Bình thường nó thích ăn chả cuốn nhất, hôm nay chúng tôi cũng gọi món này là để cho nó ăn, có phải món ăn ở quán các cô có vấn đề gì không?”

Thái độ của đối phương cũng được coi là khách sáo, không giống như tới gây chuyện.

Kiều Vãn Tình nhìn qua, quả nhiên là bạn nhỏ vừa nôn một ít chả cuốn ra. Cô dời tầm mắt đi, nói: “Thế để tôi bảo phòng bếp làm lại món cho nhà mình.”

“Cháu muốn chả cuốn ngọt.” Bạn nhỏ kia nói.

Kiều Vãn Tình: “……”

Người phục vụ đứng bên cạnh Kiều Vãn Tình còn định nói gì đó, nhưng Kiều Vãn Tình dùng ánh mắt ngăn cô ấy lại, hỏi nhà ba người kia: “Nhà mình không phải là người ở đây đúng không ạ?”

“Đúng rồi, chúng tôi là người ở thành phố A tới đây du lịch.” Mẹ của bạn nhỏ nói.

Khó trách. Kiều Vãn Tình nghe nói tào phớ, bánh chưng cũng có nơi làm ngọt, không ngờ đến chả cuốn cũng vậy.

Trong quán cũng có sẵn bánh để gói chả cuốn, nhân trong chả cuốn cũng có sẵn. Kiều Vãn Tình nghĩ nghĩ một chút rồi bảo đầu bếp thay nhân chả cuốn bình thường bằng nhân đậu phộng, hạt mè, cho thêm một chút phô mai cùng đường trắng. Vì thế, chả cuốn bình thường đã trở thành chả cuốn ngọt.

Khẩu Khẩu vẫn còn đang ở tuổi nghiện ăn đồ ngọt, cậu nhóc nghe nói có chả cuốn ngọt thì, thèm nhỏ cả nước miếng, cứ đứng khư khư ở cửa phòng bếp chờ đầu bếp làm xong.

Đến khi chả cuốn được chế biến xong thì Khẩu Khẩu sắp thèm chết luôn rồi.

Kiều Vãn Tình lấy một miếng để vào đ ĩa cho Khẩu Khẩu. Cái này vừa được vớt từ trong chảo dầu ra nên rất nóng, hơn nữa ăn cái này cũng rất dễ bị nóng trong, vì thế cô không cho Khẩu Khẩu ăn nhiều.

“Con chờ một lát, đợi nó nguội rồi ăn.” Kiều Vãn Tình dặn Khẩu Khẩu sau đó nhận lấy đ ĩa thức ăn từ trong tay đầu bếp, tự tay mang ra cho khách.

“Vâng.”

Khẩu Khẩu đồng ý lấy lệ. Chờ sau khi Kiều Vãn Tình đi khỏi thì cậu thò tay nhỏ ra, thử độ nóng của chả cuốn một chút. Nóng quá! Vì thế, Khẩu Khẩu trực tiếp lấy đầu thò vào trong đ ĩa, thổi lấy lệ hai cái rồi cắn một miếng thật to!

“Nóng nóng nóng ~” Khẩu Khẩu hà hơi liên tục, hai tay nhỏ quạt quạt vào miệng liên hồi. Chân nhỏ của Khẩu Khẩu cũng khua loạn, có thể thấy là Khẩu Khẩu đã thật sự bị bỏng lưỡi rồi!

Nhưng dù vậy Khẩu Khẩu vẫn quyết tâm nuốt miếng chả cuốn trong miệng xuống.

Vị đầu bếp làm chả cuốn nhìn Khẩu Khẩu thì cười không ngừng, hỏi cậu: “Cháu ăn có ngon không?”

Khẩu Khẩu giơ ngón tay cái cho đối phương: “Tuyệt vời ~”

Đầu bếp biết Kiều Vãn Tình cũng biết nấu ăn nên cố ý trêu Khẩu Khẩu: “Thế giữa bác và mẹ cháu, ai nấu ngon hơn?”

Khẩu Khẩu nhìn một cái chả cuốn còn trong chảo, nói: “Bác cho cháu một cái nữa, vậy thì, bác nấu ngon hơn!!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi