MANG THAI VỚI CHA CỦA VAI ÁC

Rất nhanh đã đến giữa trưa, tất cả mọi người đi đến khách sạn Lục gia đã đặt trước để ăn tiệc mừng đầy tháng của Ca Cao.

Đứa thứ nhất của Lục Vân Thâm là nam, đứa thứ hai là nữ, có thể nói là nếp tẻ đều đủ nên anh vô cùng vui mừng. Vì thế tiệc đầy tháng lần này được chuẩn bị vô cùng long trọng, mời hết bạn bè thân thích tới. Nếu không biết còn tưởng đây là tiệc cưới.

Bàn đã được sắp xếp xong từ trước, Cố Yến Khanh là họ hàng gần của Lục gia, hơn nữa địa vị của anh cũng rất cao. Vì thế anh được xếp ngồi ở bàn chủ vị. Trên bàn chủ vị này, ngoại trừ họ hàng của Lục gia thì còn lại đều là các nhân vật tai to mặt lớn.

Kiều Vãn Tình ngồi cùng với Cố Yến Khanh. Cũng may trước đó Cố Yến Khanh đã làm công tác tư tưởng cho cô xong rồi nên cô cũng không còn quá sợ hãi.

Người ngồi cùng bàn thỉnh thoảng cũng hỏi chuyện cô, nếu trả lời được thì cô trả lời, còn không trả lời được thì cười trừ để Cố Yến Khanh ngồi cạnh giải vây.

Hơn nữa do có Cố Yến Khanh ngồi cạnh nên cô cũng không quá căng thẳng.

Lúc này Kiều Vãn Tình không thể không cảm thấy may mắn vì mình đọc nhiều tiểu thuyết, trong trường hợp này cô cũng có chút tư thế của nữ chủ trong mấy bộ tiểu thuyết.

Cố Yến Khanh bế Khẩu Khẩu, ngồi cùng với Kiều Vãn Tình. Tất cả mọi người đều khách sáo chào hỏi với bọn họ. Cố Yến Khanh cũng là một người có tiếng trong vòng này, hơn nữa Kiều Vãn Tình lại xinh đẹp nên họ đều khen hai người là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.

Khẩu Khẩu đáng yêu nên được khen rất nhiều làm cho Kiều Vãn Tình nghi ngờ rằng đứa nhỏ nhà mình không phải là vai ác mà là hoàng tử của một vương quốc.

Có lẽ là sợ khách bị đói nên người phục vụ mang cho mỗi người một bát canh hải sản trước để lót dạ, sau đó mới bắt đầu mở tiệc đầy tháng.

Ăn được một nửa bát canh thì Cố Yến Khanh nhỏ giọng nói với Kiều Vãn Tình, “Hình như Khẩu Khẩu chuẩn bị đi nặng, anh đi thay cho nó.”

“…… Không phải sáng vừa đi rồi sao,” Kiều Vãn Tình không ngờ lúc này Khẩu Khẩu lại đi nặng, nhỏ giọng nói, “Để em đi cùng đi.”

“Không cần đâu, em cứ ngồi yên đây. Yên tâm, không ai dám bắt nạt em đâu.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mấy người trên bàn này Cố Yến Khanh đều quen, hơn nữa bọn họ cũng là người biết cách nhìn người mà đối xử. Với cả những người ngồi đây đều có quan hệ lợi ích với nhau nên sẽ không có ai đẩy Kiều Vãn Tình vào thế bí.

Kiều Vãn Tình không hiểu sao mình bị anh đuổi không cho đi cùng. Nhưng nếu Cố Yến Khanh nói vậy rồi thì cô cứ ngồi đây thôi.

Một lát sau, tiệc đầy tháng bắt đầu. Hai người Cố Yến Khanh còn chưa về, có lẽ là đang ở nhà vệ sinh rửa sạch mông rồi. Lúc Khẩu Khẩu đi nặng thường vung vãi lung tung, vì thế có lẽ bị dính lên mông rồi.

Trước đài, MC dẫn chương trình vui vẻ cười tươi đi trên mặt đất, làm nóng bầu không khí lên chúc mừng Ca Cao đầy tháng, nói những lời hay ý đẹp như mau ăn chóng lớn, ngoan ngoãn nghe lời sau đó lại mời ba mẹ của bé bế Ca Cao lên phát biểu.

Ca Cao mặc một cái váy công chúa màu hồng nhạt. Mặt mũi của ba mẹ cô bé đẹp nên cô bé cũng rất xinh xắn, lại còn trắng trẻo. Mặc đẹp một chút trông vô cùng đáng yêu.

Sau khi xong việc, nhân viên đẩy một cái bánh kem ba tầng to đùng vào. Cái bánh kem này được làm vô cùng đẹp, có màu hồng nhạt như một tòa lâu đài nhỏ. Bên trên còn có tượng bé Ca Cao thu nhỏ đặt trên đó, thoạt nhìn như công chúa ở trong lâu đài nhỏ của mình.

Trên đỉnh bánh kem còn đặt một chiếc vương miện lộng lẫy.

MC nói: “Tiếp theo chúng ta sẽ mời một vị khách quý đáng yêu lên, trao vương miện cho bé Ca Cao nha!”

Vì Kiều Vãn Tình ngồi ở bàn chủ vị nên liếc mắt một cái thấy được bạn nhỏ đang lung la lung lay chạy lên đài. Đây không phải là con cô, Khẩu Khẩu sao?

Khẩu Khẩu mặc một cái áo sơ mi nhỏ màu trắng, mặc quần tây đen, đeo một cái nơ nhỏ. Có lẽ do không mặc tã giấy nên người nó trông cao hẳn lên. Đã thế mặt nó lại còn trông rất đẹp đẽ, mặc nghiêm chỉnh như vậy trông y như một chàng hoàng tử nhỏ vậy.

Khẩu Khẩu đi đến trước bánh kem. Cả quá trình Kiều Vãn Tình đều vô cùng căng thẳng. Con cô như nào cô hiểu rõ, tuy rằng đã hơn một tuổi rồi nhưng đi còn chưa vững, thỉnh thoảng đang đi bình thường nó còn ngã được cơ.

Ngoài nước tiểu ra thì thằng nhóc này chẳng có chỗ nào hơn người hết. Đối với cậu nhóc thì việc lấy vương miện đeo cho người khác là quá khó rồi.

Trước đó còn chưa từng tập thử lần nào mà Cố Yến Khanh lại dám cho nó làm việc này.

May là Khẩu Khẩu cũng không làm cô thất vọng. Thằng bé nhận lấy vương miện từ trong nhân viên phục vụ. Dưới sự giúp đỡ của Dư Sơ thì Khẩu Khẩu đặt vương miệng lên đầu Ca Cao.

Dư Sơ còn nói cái gì đó, sau đó Khẩu Khẩu duỗi tay sờ sờ mặt của Ca Cao, vui vẻ cười.

Kiều Vãn Tình nghe thấy một đám người xung quanh hò hét kêu đáng yêu. Còn có người chụp ảnh nữa. Lúc này cô mới hoàn hồn, lấy điện thoại ra quay video cho Khẩu Khẩu.

MC ngồi xổm xuống bên cạnh Khẩu Khẩu. Tuy rằng Khẩu Khẩu hơi thẹn thùng nhưng cậu nhóc cũng vô cùng dũng cảm không chạy đi tìm ba mẹ mình. MC hỏi Khẩu Khẩu: “Bạn nhỏ Khẩu Khẩu, cháu có lời gì muốn nói với Ca Cao không?”

Kiều Vãn Tình: “……”

Sao lại có câu hỏi khó thế? Cố tổng, anh coi trọng con anh quá rồi đấy!

Sự thật chứng minh Khẩu Khẩu cũng không ngốc như trong tưởng tượng của cô. Cậu nhóc đứng trước microphone, dùng hết sức lực, mềm mại cố gắng nói câu dài nhất từ trước đến giờ: “Ca Cao, chúc em gái Ca Cao đầy tháng…… mau, lớn!”

Khách khứa ngồi đây đều bị Khẩu Khẩu đáng yêu đến hỏng rồi. Mấy người cùng bàn với Kiều Vãn Tình còn sôi nổi khen con cô đáng yêu. Kiều Vãn Tình vốn dĩ đang nắm chặt tay chảy mồ hôi ròng ròng cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có chút tự hào.

Bảo bối thông minh đáng yêu này là con trai của cô đó!

Cũng may là thằng nhóc quê mùa này vào lúc quan trọng cũng chừa cho cô chút mặt mũi nha!

MC khen Khẩu Khẩu một hồi. Khẩu Khẩu thì như hoàn thành xong một nhiệm vụ khó nhằn, lạch bạch chạy xuống sân khấu nhào vào lòng ngực của Cố Yến Khanh đang chờ dưới đài.

“Cậu nhóc đáng yêu giống như một chàng hoàng tử vậy,” MC thấy người ngồi phía dưới đang sôi nổi thì cười nói, “Nghe nói cậu nhóc mới một tuổi lẻ hai tháng nha, thật thông minh đúng không nào? Tin tưởng bảo bối Ca Cao của chúng ta mai sau lớn lên cũng thông minh như Khẩu Khẩu.”

Mấy đứa nhỏ một tuổi hai tháng đa số còn thích nghịch bùn. Mọi người đều thầm cảm thán, quả nhiên mấy đứa trẻ trong mấy gia đình danh môn vọng tộc trưởng thành hơn so với những đứa trẻ đồng trang lứa rất nhiều.

Cố Yến Khanh ôm hoàng tử nhỏ Khẩu Khẩu về bàn. Mọi người ngồi đó đều ngồi thổi phồng khen ngợi Khẩu Khẩu một lát.

Sau khi trở về, Khẩu Khẩu nhào vào trong lòng ngực mẹ mình. Cậu không biết Kiều Vãn Tình cũng thấy màn biểu diễn vừa rồi của mình nên hưng phấn kể lại mình vừa làm gì cho cô nghe. Cậu nhóc khôi phục lại bộ dáng ngốc nghếch ngọt ngào của mình, lắp bắp nói: “Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu đeo, mũ!”

Khẩu Khẩu cũng không biết cái đó gọi là vương miện, cho rằng mình vừa đội mũ cho Ca Cao. Kiều Vãn Tình buồn cười hôn hôn cậu nhóc, nói: “Vừa rồi Khẩu Khẩu đeo vương miện cho em gái đúng không? Mẹ đã thấy rồi.”

“Đầy tháng, đầy tháng…… mau lớn!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Khẩu Khẩu còn chúc em gái Ca Cao đầy tháng mau lớn nữa,” Kiều Vãn Tình khen ngợi cậu, “Khẩu Khẩu thật thông minh!”

Khẩu Khẩu được khen dúi đầu vào trong lòng ngực Kiều Vãn Tình cười ngây ngô, hoàn toàn không giống chàng hoàng tử nhỏ anh tuấn soái khí bức người vừa rồi.

Chờ mọi người lại chú ý tới nghi thức cắt bánh kem trên sân khấu, Cố Yến Khanh nhỏ giọng hỏi Kiều Vãn Tình: “Em có bất ngờ không?”

“Bất ngờ lắm, suýt chút nữa em bị dọa chết luôn rồi.” Vừa rồi cô căng thẳng gần chết thật đó.

Cho dù Khẩu Khẩu có làm sai thì nó vẫn còn nhỏ, mọi người có thể tha thứ. Nhưng đương nhiên là Kiều Vãn Tình hy vọng thằng bé sẽ làm mọi việc thuận lợi để mọi người khích lệ thằng bé.

Cô rất sợ Khẩu Khẩu nói được một nửa thì quên mất, khóc lóc đòi tìm ba mẹ. Nếu như vậy thì phá hỏng tiệc đầy tháng của con nhà người ta rồi!

Nhưng toàn bộ quá trình Khẩu Khẩu đều làm nước chảy mây trôi, vô cùng xuất sắc. Cô vô cùng bất ngờ. Nhưng cũng công nhận là chiêu này của Cố Yến Khanh tuyệt thật!

Vì thế Kiều Vãn Tình lại nói thêm: “Thân ái à, anh giỏi quá!”

Cố Yến Khanh nhẹ giọng cười cười: “Còn có bất ngờ ở phía sau nữa cơ.”

“…… Nói trước cho em một chút đi, tim em không tốt lắm.”

“Đợi tí nữa là em sẽ biết. Lần này không bất ngờ đến vậy nữa đâu, anh bảo đảm.” Cố Yến Khanh xoa xoa tóc cô, nói.

Chờ cắt bánh kem xong thì người phục vụ mang cho mỗi bàn một miếng, sau đó bắt đầu lên món.

Bữa tiệc ngay lập tức náo nhiệt hẳn lên, mọi người ăn uống linh đình, nâng chén chúc mừng.

Ăn được một nửa thì món trứng chiên cũng được bưng lên. Đồ ăn của khách sạn này được trang trí vô cùng tinh xảo, chỉ là một món trứng chiên bình thường thôi mà cũng khác so với bình thường. Mỗi đĩa có 10 miếng trứng, mỗi miếng trứng được vẽ tỉ mỉ bằng các loại màu khác nhau, vô cùng đáng yêu.

Trên đĩa cũng có lâu đài bằng giấy, có thêm cả một tấm ảnh nhỏ của Ca Cao cắm trên đó nữa. Thoạt nhìn rất giống bé Ca Cao tí hon đang vui vẻ chơi đùa ở lâu đài.

Khẩu Khẩu liếc mắt thấy người phục vụ đang bưng trứng lên, vui vẻ kéo áo của Cố Yến Khanh: “Trứng, trứng!”

Người ngồi bên cạnh Cố Yến Khanh duỗi tay cầm lấy một cái cho Khẩu Khẩu. Tuy rằng Khẩu Khẩu rất thích nhưng cậu không dám nhận. Đến khi Cố Yến Khanh bảo cậu cầm lấy đi thì Khẩu Khẩu mới vui vẻ nhận lấy. Cố Yến Khanh nói: “Cảm ơn ông Vương đi.”

“Cảm ơn…… ông!”

Tâm tư của Khẩu Khẩu đặt hết trên miếng trứng, cảm ơn chẳng có chút chân thành nào cả. Nhưng một bạn nhỏ đáng yêu như Khẩu Khẩu tùy tiện làm nũng thôi có thể làm cả già lẫn trẻ đều rung động.

Ông Vương vô cùng vui vẻ, cười tủm tỉm nói: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Khẩu Khẩu thông minh thật, giống như ba ba con lúc còn nhỏ vậy!”

Một câu này khen được cả hai người, đúng là làm người ta thích nghe.

“Đi, chúng ta tới bàn khác ngồi một lúc.” Sau khi nói khách sáo vài câu với ông Vương xong thì Cố Yến Khanh nói với Kiều Vãn Tình.

Hả? Sắp có trò hay rồi sao? Kiều Vãn Tình nói: “Được.”

Nói rồi Cố Yến Khanh nói với những người ngồi cùng bàn: “Tôi cùng Vãn Tình đi qua bên kia một lát, mọi người cứ tiếp tục ăn.”

Kiều Vãn Tình đi theo anh tới một bàn ở phía góc. Vừa vặn bàn kia còn hai chỗ trống, hai người ngồi vào đó luôn.

Người trên bàn thấy bọn họ tới đều cứng đờ cả người.

“Anh họ, chị dâu, cả bạn nhỏ Khẩu Khẩu đáng yêu nữa, mọi người tới rồi!” Lục Vân Phỉ ngồi ở bàn đó thấy bọn họ thì vui vẻ nói, “Mau tới đây ngồi.”

Kiều Vãn Tình nhìn rõ ai đang ngồi ở đây thì suýt cười thành tiếng.

Bàn này, ngoài Lục Vân Phỉ ra thì những người còn lại đều là mấy người ở phòng ở cữ lúc sáng. Tuy không có đủ toàn bộ nhưng mấy người hùa nhau nói cô cùng Khẩu Khẩu đều cơ bản ở chỗ này.

Cố Yến Khanh đúng là mang thù nha!

Càng thú vị hơn là lúc ở trong phòng ở cữ kia, Kiều Vãn Tình không thấy mấy người đó mang con theo. Bây giờ thì mỗi người đều cắp theo một đứa, thoạt nhìn có đứa còn lớn hơn Uyên Uyên, đứa nhỏ nhất thì cũng lớn hơn Khẩu Khẩu.

Mấy bạn nhỏ sợ bị người lớn cướp mất nên sôi nổi nhao nhao lên giành trứng.

Nhưng do Cố Yến Khanh ở đây nên mấy người lớn không dám duỗi tay nhận lấy, chỉ có thể nhỏ giọng dạy con mình.

Nhưng mấy đứa nhỏ làm sao có thể nghe lọt vào tai được? Mấy miếng trứng trong đĩa kia đúng là vô cùng đáng yêu. Vì thế chúng ồn ào đòi ăn. Tiếng nọ to hơn tiếng kia làm mấy người ngồi đó vô cùng xấu hổ.

Mấy người họ cũng chưa quên sáng nay mình làm cái gì. Vừa mới sáng bọn họ còn tận tình khuyên bảo Kiều Vãn Tình phải dạy lại con mình, bây giờ con mình còn hư hơn con người ta.

Người phụ nữ sáng nay nói Kiều Vãn Tình nhiều nhất, đi đầu trong hàng ngũ châm chọc cô, cũng chính là thím của Dư Sơ. Con của người này thoạt nhìn cũng phải tầm sáu, bảy tuổi. Thằng bé này tham lam hơn so với mấy đứa nhỏ khác, thừa dịp mọi người không chú ý thì đứng lên duỗi tay lấy trứng trên đĩa.

Mà bà thím kia thấy vậy thì không nhịn được, tức giận kéo con mình lại đánh vài cái vào tay nó.

Tuy rằng không đau, nhưng mấy bạn nhỏ này rất quan trọng hình thức, rất sĩ diện. Vì thế cậu nhóc kia cảm thấy mất mặt, khóc toáng lên.

“Sao lại đánh thằng bé thế?” Sau khi ổn định chỗ ngồi, Cố Yến Khanh liếc mắt nhìn bà thím kia.

Vẻ mặt bà thím kia xấu hổ cười: “Thằng bé không nghe lời, nghịch ngợm nên tôi dạy dỗ nó một chút.”

Cố Yến Khanh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Lấy miếng trứng thôi mà cũng là không nghe lời. Mấy người đang tới ăn tiệc hay đi tiệc rượu thế?”

*Minh An: Ý của anh ăn tiệc là phải lấy đồ ăn, còn đi tiệc rượu là phải giữ lịch sự, không được lấy đồ ăn ăn linh tinh

“……”

Vẻ mặt mọi người ngồi chỗ này đều ngượng ngùng. Buổi sáng bọn họ còn hùa nhau nói Khẩu Khẩu không lễ phép không được dạy dỗ, bây giờ xem ra con ai cũng đều như vậy, muốn cái gì thì cũng đều sẽ đòi, sẽ không nghe lời ba mẹ nữa. Thậm chí lúc ba mẹ mình không để ý còn nhào lên lấy.

“Dùng đòn roi để dạy dỗ, đúng là một phương pháp giáo dục tốt,” Cố Yến Khanh cười lạnh, nói, “Nghe nói ở phương diện này, các chị, các thím đều vô cùng tâm đắc. Tôi cùng Vãn Tình đều mới làm ba mẹ, chưa có quá nhiều kinh nghiệm nên đặc biệt qua đây xin chỉ bảo một chút.”

“……”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, rõ ràng Cố Yến Khanh tới đây không phải để đuuợc chỉ bảo mà đến đây để trút giận cho vợ mình. Lúc mấy người được sắp xếp cùng nhau ngồi chỗ này đã thấy có gì đó không hợp lý. Bây giờ xem ra là bị bẫy rồi.

Trong chỗ này cũng có người vốn dĩ không mang con tới. Nhưng lúc ấy bà nội của Ca Cao, cũng chính là mợ của Cố Yến Khanh vào trong phòng ở cữ nói vì Ca Cao đầy tháng, muốn tạo phúc cho con bé nên tối nay đứa trẻ nào đi ăn tiệc cũng sẽ được phát bao lì xì lớn.

Mấy chữ “bao lì xì lớn” đúng là làm người ta động tâm. Lục gia có tiền, cái gọi là bao lì xì lớn khẳng định sẽ có số tiền không nhỏ ở bên trong. Vì thế mọi người đều ào ào bảo nhau kéo thêm con cái đến đây dự tiệc.

Mấy đứa nhỏ ăn cơm thì khó tránh khỏi chúng không nghe lời với nghịch ngợm. Nếu như bình thường thì mọi người đều cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ con của bọn họ mang tiếng là những đứa trẻ được “dạy dỗ tốt” lại làm cho bàn tiệc lung tung rối loạn, có đứa cả mặt cả tay dính đầy dầu mỡ.

So với Khẩu Khẩu xinh xắn đáng yêu mặc áo trắng quần tây đang ngoan ngoãn nghịch trứng Cố Yến Khanh cho, nằm im trong lòng ngực anh thì khác một trời một vực. Mọi người đều cảm thấy mặt mình nóng rát, không hẹn mà cùng im lặng.

Khẩu Khẩu không hiểu sự đời rúc trong lòng ngực Cố Yến Khanh chơi trứng, một bên nhìn cô bé lớn hơn cậu một chút đang nhìn cậu chơi, kêu gào đòi mẹ cho cô bé trứng. Khẩu Khẩu do dự một lúc, có chút lưu luyến nhưng vẫn dứt khoát chìa tay, đưa trứng cho cô bé đang khóc kia.

“Đây…… Trứng trứng! Không, không khóc.”

Cô bé kia thấy thế thì không khóc nữa, hai mắt đỏ bừng nhìn trứng trên tay Khẩu Khẩu rồi nhận lấy.

Khẩu Khẩu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghĩ mãi mới ra được một từ, nói với cô bé: “Ngoan ~”

Bộ dáng đáng yêu này của cậu nếu là ngày thường thì đã hạ gục được một đống người. Nhưng bây giờ cậu càng hiểu chuyện bao nhiêu thì mặt mấy người kia lại đau bấy nhiêu.

Mặt của mẹ cô bé kia càng nóng rát, chạy nhanh tới dạy dỗ: “Mau cảm ơn em Khẩu Khẩu.”

“Cảm ơn.” Cô bé rầu rĩ nói.

Khẩu Khẩu có chút thẹn thùng trốn trong lòng ngực của Cố Yến Khanh.

Kiều Vãn Tình thấy rất vui vì Khẩu Khẩu hiểu chuyện, Cố Yến Khanh dùng biện pháp này để dạy dỗ những người kia làm cô cảm thấy vô cùng sảng khoái. Chỉ là mấy đứa nhỏ trong bàn đều đang trông mong nhìn vào đĩa trứng, trông rất đáng thương. Kiều Vãn Tình nói: “Ăn trứng đi các cháu, chờ tí nữa là nguội đó.”

Lục Vân Phỉ cũng nghe qua Cố Yến Khanh kể có chuyện gì xảy ra, thấy Kiều Vãn Tình nói vậy thì cười phụ họa: “Mọi người không cần khách sáo. Nào bạn nhỏ, tới đây, cho cháu trứng nè.”

Nói rồi Lục Vân Phỉ đưa cho mỗi bạn nhỏ một miếng trứng, mấy đứa nhỏ mới không làm loạn nữa.

Cố Yến Khanh chờ Lục Vân Phỉ chia trứng xong lại cười vô cùng “thân thiện”, nói: “Thế các vị, chờ chút nữa chia sẻ cho tôi chút kinh nghiệm dạy con đi.”

Mọi người: “……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi