MANG THAI VỚI CHA CỦA VAI ÁC

Bên Cố Yến Khanh không có động tĩnh gì mới, Hứa Hàm còn đổi số điện thoại mới. Có lẽ đối phương cũng có ý muốn liên hệ lại với cô nhưng không thành công.

Hứa Hàm mặc kệ anh ta xử lý như thế nào, tiếp tục bận việc của mình.

Cô mua hạt giống một số cây trái mùa như dưa chuột, cà tím, dùng “Nước tiểu linh” của bạn nhỏ Khẩu Khẩu tưới xem các cây trái mùa ấy có kết quả được hay không.

Được tưới “Nước tiểu linh”, mấy cây kia nảy mầm rồi lớn lên rất nhanh, sau một thời gian liền tươi tốt xanh um, tuy không kết quả nhưng xem như là có hy vọng.

Chỉ là vườn rau nhà cô tuy lớn nhưng không trồng được nhiều loại, Hứa Hàm nhìn miếng đất hoang bên cạnh nhà bọn mình. Chất đất vô cùng tốt, nhưng không biết vì sao lại bị bỏ hoang.

Hứa Hàm tìm bà nội Kiều hỏi một chút xem đó là đất nhà ai để thuê trồng rau, chắc đối phương cũng đồng ý vì làm như vậy thì đất nhà người kia không những không bị bỏ hoang mà còn có tiền thu vào.

Kết quả ngoài dự kiến của Hứa Hàm, miếng đất kia là đất nhà bọn họ.

“Nhà chúng ta còn một người thân nữa, vốn dĩ nhà mình có vài mảnh đất, ông cháu phân cho mỗi người một phần, ai biết được… sau khi cha mẹ cháu đi, chú họ của cháu liền xem bà như một bà già nhát gan mà khinh, một hai nói miếng đất này nhà họ cũng có phần, bà không thể một mình chiếm hữu. Mỗi lần bà trồng cái gì thì họ lại tới đây nhổ, tới tới lui lui nháo loạn vài lần, bà cũng lười không muốn tranh chấp nữa, mảnh đất đó liền hoang phế.”

Từ trí nhớ của Kiều Vãn Tình, Hứa Hàm cũng mơ hồ biết được nhà bọn họ còn một người thân nữa nhưng không hợp, đến cả mặt mũi bên ngoài cũng chẳng để cho nhau.

Hứa Hàm hỏi: “Nhà bọn họ không cho chúng ta dùng, thế sao bản thân họ cũng không dùng?”

“Con nhà bọn họ làm ăn được nên cả nhà họ dọn lên trấn trên ở.”

“Thế cả nhà bọn họ đều dọn đi rồi, chiếm nhiều như vậy để làm gì? Hơn nữa chúng ta dùng đất ấy, bọn họ ở trấn trên cũng không quản được.”

“Trong thôn sẽ có người mật báo cho họ,” bà nội Kiều thở dài nói, “Lòng người là như vậy đấy, dù bản thân không cần cũng muốn tranh, không muốn người khác được sống quá tốt.”

Hứa Hàm như có suy tư gật đầu, quả nhiên ở đây có người thuần phác cũng sẽ có người có tâm địa xấu xa, không thể tránh được.

Nhưng Hứa Hàm lại hỏi: “Chúng ta có giấy chứng nhận quyền sở hữu đất không bà?”

“Có giấy chứng nhận quyền sở hữu đất, nhưng chẳng dùng được, người ta cũng chẳng cùng mình nói đạo lý.”

“Ai cần cùng họ giảng đạo lý,” Hứa Hàm cười lạnh một tiếng, “Bà ạ, ngày mai bà mua một chút thuốc trừ cỏ, chúng ta dọn dẹp miếng đất kia một chút rồi trồng rau.”

Bà nội Kiều còn muốn nói cái gì, nhưng thấy bộ dáng tính sẵn trong lòng của Hứa Hàm lại không nói nhiều.

Tuy rằng trước đó bà với Kiều Vãn Tình cũng luôn trong trạng thái không thân, nhưng những biến hóa của Kiều Vãn Tình bà cũng xem trong lòng, cảm giác như Kiều Vãn Tình đã thay đổi hoàn toàn.

Nhưng thay đổi ra sao thì hiện tại bà ở chung với Kiều Vãn Tình cũng rất tốt, nên chẳng cần gì phải để ý trước kia cô là dạng người như thế nào.

……

Miếng đất kia cũng hoang phế chưa lâu, chất đất cũng không tệ lắm, dùng thuốc trừ cỏ để diệt cỏ dại, sau đó hai người lại gánh phân heo, phân gà rắc lên đó. Chờ một thời gian lại thuê máy cày trong thôn, xới cho phân ngấm vào đất.

Chuẩn bị xong, Hứa Hàm cũng chưa vội vã đi gieo trồng mà dùng nước tưới thấm đất, rồi lại đem chỗ rau xanh đã được đặt đầy trong một rổ đặt trong chỗ đất tương đối thấp kém. Cô cùng bà nội Kiều dùng một chút thời gian đem đặt đầy rau xanh.

Khi nhìn vào đất không thể không chú ý chỗ rau xanh xiêu xiêu vẹo vẹo đó, Hứa Hàm vừa lòng vỗ vỗ cái tay đầy bùn đất, sau đó chờ con cá lớn mắc câu.

Rửa tay sạch sẽ, Hứa Hàm vào phòng xem Khẩu Khẩu. Khẩu Khẩu còn đang ngủ, hai tay nắm chặt thành quyền đặt ở hai bên xương sườn, nhìn cực giống Cố Yến Khanh. Hai môi nó lại dẩu lên, má phồng lên làm người ta không nhịn được muốn chọc chọc.

Bà mẹ vô lương tâm Hứa Hàm liền làm vậy.

Khẩu Khẩu không thoải mái động động.

Hứa Hàm thấy chơi vui nên lại mang theo ý xấu tiếp tục chọc nó.

Trong lúc ngủ mơ, Khẩu Khẩu bị quấy nhiễu mà quay mặt đi.

Hứa Hàm chơi đến nghiện rồi lại cười ra tiếng, duỗi tay chọc thêm hai cái, Khẩu Khẩu bị bà mẹ vô lương tâm chơi đến cái miệng nhỏ mếu mếu, đang có động tác như sắp tỉnh lại thì Hứa Hàm mới cười tủm tỉm kéo chăm buông tha cho nó.

Mà đến lúc cô chuẩn bị ra ngoài thì lại nghe được tiếng truyền đến từ dưới thân Khẩu Khẩu.

Hứa Hàm: “……”

Thanh âm này Hứa Hàm cũng không xa lạ, chính là khi bạn nhỏ Khẩu Khẩu chuẩn bị đi nặng sẽ ngẫu nhiên phát ra.

Minh An: Chị nhà tự làm bậy không thể sống hì hì ^^

Hứa Hàm gặp báo ứng nhận mệnh bế cậu nhóc lên, lau rồi đổi tã giấy cho nó.

Xử lí Khẩu Khẩu xong, Hứa Hàm thấy thời gian còn sớm liền quyết định làm bánh cuốn để ăn.

Mấy ngày trước lúc dọn nhà, bà nội Kiều dọn ra một cái cối xay*, Hứa Hàm tự bộc phát ý tưởng muốn tự mình làm bánh cuốn.

*Cảm ơn bạn pgd_122 giải đáp chỗ này giúp mình nha ^^

Trước kia khi Hứa Hàm học đại học cực kỳ thích ăn bánh cuốn của một cửa hàng ở cổng trường. Bánh cuốn ở quê cô không có, nên lần đầu tiên ăn cô bị kinh diễm, cảm thấy đây thật là mỹ vị của nhân gian.

Khuyết điểm duy nhất là cửa hàng kia có quá đông khách, muốn vào thường xuyên phải xếp hàng.

Hứa Hàm có nghiên cứu qua cách làm bánh cuốn, nhất là cách làm truyền thống của Trung Quốc, gạo yêu cầu cần ngâm trong nước một giờ, xong lại dùng cối xay xay gạo thành bột, xong làm ra vỏ bánh cuốn.

Việc xay gạo này là bà nội Kiều hỗ trợ làm, bởi vì cô… Người nhỏ bé yếu ớt nên căn bản không đẩy được cối xay.

Hứa Hàm đem thịt nạc băm thành thịt băm, xong lại thái hành, điều chế nước chấm bánh cuốn.

Thật ra thứ quyết định để ăn bánh cuốn có ngon hay không chính là vỏ bánh và nước chấm.

Bột làm bánh không thể quá lỏng hay quá đặc, cho nhiều nước thì không tạo thành hình, ít nước quá thì lại cứng.

Mà nước chấm thì mỗi người khẩu vị một khác, Hứa Hàm điều chế dựa trên hương vị nước chấm trong trí nhớ của cửa hàng ở cổng trường kia.

Dầu phộng đun nóng, lại đem tỏi xay nhuyễn thả vào cùng hành tây tạo ra mùi hương nức mũi, sau lại thêm một ít tôm bóc vỏ vào xào, gia nhập sinh trừu, háo du, muối, đường trắng cùng nước điều chế theo tỉ lệ thành nước sốt, đun trên lửa lớn, lại thêm chút bột thêm sốt, làm như vậy tạo ra nước sốt tuyệt ngon.

Đem nước sốt trộn cùng mễ tương, thịt băm, canh gà cùng lá rau xà lách là tạo thành bánh cuốn, nếu thích ăn cay có thể cho thêm một muỗng sa tế, làm món ăn mang thêm hương vị cay cay k ích thích sự thèm ăn.

Đáng tiếc hiện tại Hứa Hàm không thể ăn cay bởi vì cô ăn cái gì cũng đều thông qua sữa mà cho bé con uống, ăn cay bé sẽ nóng hoặc béo lên, nên chỉ có thể bỏ thêm một muỗng hành, nhưng hương vị cũng vô cùng thơm ngon.

“Bà ơi, bà nếm thử đi ạ!” Hứa Hàm gắp cho bà nội Kiều.

Bà nội Kiều gắp lấy, không khỏi nheo mắt lại, hướng ngón cái giơ với cô: “Ăn ngon.”

Hứa Hàm làm cái gì bà nội Kiều cũng sẽ nói ăn ngon, lần trước cô không cẩn thận đem đồ ăn nấu đến cháy đen, bà còn ăn mặt không đổi sắc. Từ lúc ấy Hứa Hàm không còn tin vị giác của bà, nên quyết định tự mình nếm thử, vừa lúc ấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Có khách tới.

Hứa Hàm tưởng hàng xóm, không để ý lắm, bưng bát vừa ăn vừa ra ngoài xem là ai.

Sân nhà bọn họ không có cửa nên đi ra khỏi phòng bếp Hứa Hàm liền thấy được người đứng ở cửa.

Hai lần Cố Yến Khanh tới Hứa Hàm đều từ trong phòng bếp đi ra, lần trước mang theo dao, lần này bưng bát…

Mấu chốt là người đẹp chính là người đẹp, mặc dù bưng bát, cầm đũa ra gặp khách nhưng cũng không thấy bất nhã. Trái lại khi Cố Yến Khanh nhìn cô bưng bát ăn bánh cuốn thì lại cảm thấy hơi đói.

Thiên phú nấu cơm của Hứa Hàm rất cao, tuy trước đó cô chưa từng làm bánh cuốn nhưng làm bánh cuốn chấm tương một chút đều không thua với trên thị trường bán, thậm chí nhìn còn ngon hơn.

Cố Yến Khanh hơi nuốt nước miếng, dịch dịch tầm mắt, hỏi: “Đang ăn cơm?”

Đại khái do lần trước Vương Kiêu chọc giận cô, sợ cô nhìn thấy Vương Kiêu tâm tình lại không thoải mái nên lần này Cố Yến Khanh đi một mình tới.

Nghiêm túc mà nói Hứa Hàm cùng anh không có thù hận gì, nếu như thái độ ngày đó của Vương Kiêu không như vậy thì cô cũng sẽ khách khí tiếp đãi anh ta. Mọi người đều là người trưởng thành, nếu có thể bình tĩnh giải quyết sự việc thì cần gì phải đối chọi gay gắt.

Hứa Hàm cũng không muốn họ tiếp tục quấy rầy cuộc sống hiện tại của cô nữa, muốn đem sự việc nói xong xuôi ngay lúc này, nên thái độ rất tốt gật đầu, không chút thành ý hỏi: “Muốn cùng nhau ăn sao?”

Ai ngờ Cố Yến Khanh lại gật đầu, nói: “Vừa vặn hơi đói bụng.”

Hứa Hàm:???

Cốt truyện này như thế nào cũng không giống trong tưởng tượng.

Cố Yến Khanh không chỉ nên có vẻ mặt chán ghét tỏ vẻ không ăn, mà còn nên cảm thấy nhà mấy người đều bẩn sao?

Cái này không phải cô nói oan cho Cố Yến Khanh, mà trong sách viết như vậy!

Sau khi Kiều Vãn Tình nhiễm bệnh rốt cuộc cũng gặp lại Cố Yến Khanh. Cố Yến Khanh đến liếc còn không muốn liếc cô ấy một cái, chỉ cảm thấy người phụ nữ đó làm anh chán ghét vô cùng, không muốn nói nhiều thêm một câu vì cảm thấy ô uế miệng mình.

Mà hiện tại, anh lại muốn ăn cơm với cô.

Nhưng lời đã nói ra không thể thu hồi, Hứa Hàm đành phải mời Cố Yến Khanh vào phòng khách, còn mình xoay người đi vào phòng bếp.

Khi cô đem bánh cuốn mang đến phòng khách thì thấy Cố Yến Khanh đang đứng trước giường Khẩu Khẩu, nhìn chằm chằm bộ dáng Khẩu Khẩu ngủ.

Kỳ thật là Hứa Hàm cố ý để Cố Yến Khanh một mình ở phòng khách để anh bình tĩnh xem đứa con từ trên trời giáng xuống của mình.

Khi đột nhiên nhiều ra một đứa con, nội tâm của cô cũng thật không bình tĩnh.

Khẩu Khẩu được nuôi rất tốt, lớn lên trắng trẻo mập mạp như cục bột nếp, lúc ngủ lại thích chu cái miệng nhỏ, rất đáng yêu. Hứa Hàm mỗi khi nhìn nó ngủ đều không nhịn được yêu nó.

Cũng không biết khi Cố Yến Khanh nhìn đứa con đáng yêu của mình sẽ có cảm giác gì.

Nhưng Hứa Hàm nhìn không ra biểu tình gì trên mặt Cố Yến Khanh, nên không biết đối phương có cảm xúc gì.

“Nó tên là gì?”

Chú ý tới động tĩnh Hứa Hàm vào, Cố Yến Khanh bình đạm hỏi.

Đây là lần đầu tiên Cố Yến Khanh nhìn đến đứa con mình chưa từng gặp, nhưng cơ hồ anh liếc mắt một cái lại khẳng định đó là con mình. Vì Khẩu Khẩu rất giống anh, đặc biệt là cái mũi cùng môi, có thể nói đó là cùng một khuôn làm ra.

Hứa Hàm sắc mặt thản nhiên nói: “Cố Tư Kiều, cùng họ Cố với anh, Tư trong tương tư, Kiều trong Kiều Vãn Tình.”

Cố Yến Khanh: “…..”

Hứa Hàm thấy sắc mặt bình thản của anh rõ ràng có thay đổi một chút, trong lòng cười thầm không thôi.

Tên này là nguyên chủ đặt, lại không tiết tháo cảm thấy thẹn thùng. Mỗi chữ đều thể hiện nữ nhân si tình đầy (dâm) tâm ý với người đàn ông mình không chiếm được.

Cô kỳ thật muốn thấy phản ứng của Cố Yến Khanh khi thấy cái tên này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi