MANG THEO BẢO BẢO BỎ TRỐN. VỢ! EM ĐỪNG HÒNG!



"Cậu muốn trở về một chuyến?"
Giang Tấn giống như không thể tin được mà nhìn cậu, ý tứ trong mắt chính là nói cậu điên rồi.
"Chỉ về nhìn một chuyến thôi, nhìn một cái rồi quay lại, nhanh lắm."
Hạ Mễ Chúc lời thề son sắt đảm bảo.
"Cậu nhìn mình là cái dạng gì đi rồi hẳn nói.

Dù có nhìn một cái thì cậu có sức chạy về không?"
Giang Tấn thật muốn biết cậu vì ai mà khổ như vậy.

Nếu không phải nhìn thấy ánh mắt khát vọng của cậu thì hắn còn tưởng cậu bị ép buộc đó.
"Tôi có thể mà, thật đó!"
"Tôi đi nhé!"
Hạ Mễ Chúc gấp không chờ được mà quay đầu bỏ chạy.
Giang Tấn mắt trợn trắng nhìn Hạ Mễ Chúc lảo đảo chạy đi, mấy lần còn thấy cậu như muốn ngã mà sợ hết hồn.


Cuối cùng hắn dứt khoát theo chân cậu đến sân huấn luyện, nhìn cậu từ từ băng qua sân an toàn mới nhẹ thở ra, trong lòng thầm mắng cậu trâu bò.
Sau ngày hôm nay hiểu biết của Giang Tấn về Hạ Mễ Chúc phải đổi thêm lần nữa.
Không thể trách hắn, Hạ Mễ Chúc nhìn chính là cái dạng cần được người chăm sóc nếu không sơ sẩy một cái gió cũng có thể cuốn cậu đi.

Nhưng không thể không hâm mộ cậu, Hạ Mễ Chúc có một trái tim không chịu khuất phục, ngoan cường muốn tiến về phía trước, mặc kệ trước mặt là bễ khổ vô biên.
Giang Tấn thở dài, hắn cảm thấy mình nên xốc lại ý nghĩ của chính mình, nếu không sẽ có ngày bị người bạn Beta này vượt mặt.

Hắn cảm thấy Hạ Mễ Chúc người này có chuyện xưa, còn không phải tốt đẹp.

Nhưng nếu cậu không muốn nói thì hắn sẽ không chủ động bốc nó ra.

Ai cũng có quá khứ đúng không...
...
Hạ Mễ Chúc như chiếc lá trước cơn giông tố chạy vào ký túc xá quân đội, nhìn thấy Mạc Thanh đang bế Hạ Mễ Thụy đi ra thì mệt mỏi gì cũng bị thổi bay đi hết.
"A Thụy!"
Giọng của cậu thật lớn, dọa cho hai người một già một trẻ kia giật mình.
"A ba ba! A nha!"
Hạ Mễ Thụy thấy cậu rồi thì kích động vùng vẫy trong lòng Mạc Thanh, một bộ như muốn bay về phía ba ba nó, miệng còn bi bô gọi ba ba, mặt nhỏ cũng đỏ bừng lên, dưới ánh mặt trời buổi sáng lung linh như một thiên thần nhỏ ngọt ngào.
Hạ Mễ Chúc nghe nó gọi mà toàn thân như có sức lực dùng không hết, đón lấy nó từ trong lòng sư phụ mình, kích động mà ôm nó xoay tròn một vòng.

Nhưng bởi vì không biết lượng sức mình lúc này mà lảo đảo một cái, dọa Mạc Thanh sợ rớt tim.
"Ngươi cái thằng nhóc này!"
Ông đập một phát vào đầu cậu, trừng mắt trách mắng.
"Hì hì sư phụ."
Hạ Mễ Chúc cười ngu với ông.
"Chân đã đứng không vững sao còn trở về làm gì?"
Ông mắng cũng không mắng nổi, nữa lôi nữa kéo cậu đi đến vòng xanh hóa bên cạnh cho cậu ngồi xuống, cũng không sợ mình đi trễ mà bắt đầu mát-xa bắp chân cho cậu.
"Sư phụ, cảm ơn người."
Hạ Mễ Chúc ôm đứa nhỏ trong lòng, chỉ có cảm động chứ không làm bộ không cho ông làm.
"Nói lời thừa."
Mạc Thanh cười mắng, động tác trên tay lại rất thành thạo xoa nắn, giúp cậu giãn cơ, thoải mái đến mức rên hừ hừ.
"Không đứng đắn!"

Ông đập một phát vào bắp chân hại Hạ Mễ Chúc mém chút thét lên.

Hạ Mễ Chúc lè lưỡi với ông, lúc quay đầu nhìn thấy Hạ Mễ Thụy đang nhìn sư phụ bốp bốp nắn nắn cho cậu thì vẻ mặt đăm chiêu làm sao.
Phụt! Đừng hỏi cậu làm sao nhìn ra được vẻ đăm chiêu trên khuôn mặt nhỏ nộn nộn của nó, nhưng chính là đứa nhỏ này có nhiều biểu cảm không tin được như vậy đó.
"Sao vậy bảo bối? Con cũng muốn mát-xa cho ba ba à?"
Hạ Mễ Chúc nổi cơn chọc ghẹo nó, ngón tay chọt chọt nhẹ mặt nhỏ phúng phính của nó.

Đứa nhỏ quay đầu qua nhìn cậu, đôi mắt đen to tròn linh động cực kỳ.
"Con hôn ba ba một cái ba ba sẽ sống lại liền!"
Cậu bị nó chọc cười, vừa nói vừa đưa tay chỉ vào một bên má mình nói với nó, cũng không nghĩ nó có hiểu hay không.
Bẹp!
Tới lúc trên mặt có cảm xúc mềm mại ướt át chạm đến trái tim cậu mới phản ứng lại, kinh hỷ cực kỳ ôm đứa nhỏ vào lòng hôn lấy hôn để cho đã thèm.
"Ai nha bảo bối! Ba ba yêu con chết mất!"
Cậu vừa nói vừa dụi đầu vào cổ nó, nghe nó cười khanh khách mà tâm như bị một dòng nước ấm rửa qua, sướng đến run rẩy.
Mạc Thanh nhìn hai người hỗ động mà cười nhẹ.
Lúc này trong ký túc xá có rất nhiều người đi lại, bị bên này thu hút đều đứng lại một chút, thân thiệt mà chào hỏi hai lớn một nhỏ, ánh mắt ấm áp thật tình khiến Hạ Mễ Chúc lại không nhịn được mà thấy may mắn vì đã đến đây.
"Được rồi, nếu con không đi thì sẽ trễ đó."
Mạc Thanh lấy khăn chùi tay đứng dậy vỗ vai cậu nhắc nhở.
"Con biết sư phụ.

A Thụy giao cho người."
Có lẽ đã trải qua mấy lần chia tay nên cậu cũng không có bịn rịn như vậy nữa.

Cũng không phải không gặp lại nữa.
Cậu đưa đứa nhỏ cho ông, hôn lên má nó một cái rồi chạy đi.
Mạc Thanh bật cười, cũng không nhịn được mà hôn đứa nhỏ một cái: "Chúng ta cũng đi thôi."
Ông ẵm đứa bé đi về hướng bệnh viện, không hề hay biết Hạ Mễ Chúc vì vội chạy về mà mém bị xe đụng.
Két!
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đất nghe đặc biệt rợn người, dọa cho Hạ Mễ Chúc sợ ngây ra, đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
Binh sĩ lái xe cũng bị cậu dọa cho linh hồn bay đi mất một nữa, vội vàng bước xuống xe nhìn xem người phía trước đầu xe có bị đụng vào không.
Lộ Nguyên Hầu ngồi trong xe nhìn thiếu niên không biết là do bị dọa nên mặt mày trắng như tờ giấy, nhưng ánh mắt dại ra thì đúng là bị dọa không nhẹ thì nhíu mày.


Lại nhìn bộ đồng phục quen thuộc trên người cậu, nhận ra cậu là sinh viên của học viện quân đội thì ánh mắt không dời đi nữa.
Binh sĩ lái xe ân cần hỏi han Hạ Mễ Chúc một lúc cậu mới tỉnh lại.
"A...!Thật xin lỗi, là tại tôi không nhìn đường.

Tôi không sao."
Cậu thấy người này bận tâm về cậu như vậy thì ngại ngùng, chuyện này cậu nghĩ cậu cũng có sai, chạy không nhìn đường thì trách ai được.
"Ầy...!Không sao là tốt rồi, lần sau cẩn thận một chút.

Cậu là muốn đến sân huấn luyện đi, dù nó gần thật nhưng không thể băng loạn được đâu, đây vẫn là đường cái cho xe chạy."
Bính sĩ lái xe cười nhắc nhở.
Hạ Mễ Chúc xấu hổ gãi đầu, cậu đúng là quên.
"Xin lỗi, tôi đã nhớ.

Vậy...!Tôi đi trước."
Cậu cúi đầu xin lỗi lần nữa, được cái gật đầu đáp lại của binh sĩ lái xe thì quay đầu muốn chạy đi.

Nhưng nghĩ nghĩ gì đó, cậu lại hướng về người trong xe mà cúi đầu chào hỏi một cái, lúc này mới thật sự chạy đi.
Dù không nhìn thấy người trong xe nhưng cậu giống như cảm nhận được ánh mắt rất mãnh liệt, không thể bỏ qua trong xe nên mới lịch sự chào hỏi một cái, nói gì cũng là cậu mém chút gây ra chuyện, có khi còn lỡ công việc của đối phương.
Lộ trung tướng dõi mắt nhìn thiếu niên chạy đi, thân hình nhỏ gầy như một con khỉ lao về phía trước mà có chút thất thần.
Giọng nói...!Có chút quen thuộc, giống như đã nghe được ở đâu đó...
Ý nghĩ này xẹt qua đầu óc hắn rồi lập tức biến mất, còn không kịp đợi cho hắn suy nghĩ cẩn thận bởi vì lời cảm thán của binh sĩ lái xe cho anh.
"Là sinh viên của học viện quân đội a.

Sao lại từ ký túc xá quân đội chạy ra nhỉ?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi