MANG THEO ĐÀO BẢO HỖN DỊ THẾ

"Lão đại, ngươi muốn đến hội chợ giao dịch sao?" Tạp Liệt hỏi.
Lục Vinh gật đầu: "Đương nhiên rồi." Hội chợ giao dịch rất có thể sẽ có sừng của Kiếm Xỉ Long a! Chuyện này sao hắn có thể bỏ qua được chứ!.
"Phi Vũ, ngươi biết đường đến chỗ hội chợ không?.".
Phi Vũ gật đầu: "Biết, năm nay hội chợ sẽ được cử hành ở bộ lạc Thiên Nhất, bộ lạc đó có rất nhiều thú nhân, còn tạo ra được một loại vải khá giống quần áo của lão đại lúc vừa đến đây nữa".
"Thật vậy sao?" Lục Vinh lẩm bẩm.
Tạp Liệt khổ sở nói: "Lão đại, nếu ngươi muốn đi hội chợ, vậy thì ta không thể bồi các ngươi được rồi.".
Thú nhân mắt đỏ ở thế giới này bị người người xem là quái vật mà đánh đuổi, nếu Tạp Liệt dám chạy đến hội chợ, không chừng sẽ bị người khác đánh chết.
"Ta đang nghĩ, biết đâu các ngươi cũng có thể tham gia." Lục Vinh trầm ngâm.
Tạp Liệt trợn to mắt nhìn Lục Vinh: "Lão đại, ngươi nói cái gì vậy?".
Lục Vinh cười cười: "Không có gì, ta nói hưu nói vượn thôi.".
Tạp Liệt cầm lấy tay Lục Vinh: "Lão đại, có phải là ngươi có biện pháp để ta trà trộn vào hội chợ hay không? Nếu lão đại có biện pháp nhất định phải nói cho ta biết nha.".
Lục Vinh khó hiểu nhìn Tạp Liệt: "Ngươi rất muốn đi hội chợ sao?".
Tạp Liệt gật đầu: "Rất muốn rất muốn, hội chợ là một sự kiện lớn của thú nhân, nếu đi có thể học được rất nhiều thứ.".
Lục Vinh cười cười: "Được, ta biết rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp.".
Phi Vũ nghĩ nghĩ: "Lần này bộ lạc Thiên Nhất tổ chức hội chợ, rất có thể sẽ xuất hiện Hải nhân, có Hải nhân thì nhất định sẽ có trân châu.".
"Trân châu?" Lục Vinh hỏi.
Phi Vũ gật đầu: "Đúng vậy".
Không chờ Phi Vũ mở miệng, Tạp Liệt đã chớp chớp mắt đáp: "Giống cái đều rất thích trân châu đấy! Thú nhân nào lấy một chuỗi dây chuyền trân châu làm tín vật định tình đều sẽ lừa được giống cái tới tay.".
Lục Vinh liếc mắt nhìn Tạp Liệt: "Làm sao? Ngươi muốn tìm giống cái à? Chẳng lẽ muốn kết hôn rồi sao?".
Tạp Liệt vội vã lắc lắc tay: "Không có, không có, ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi, ta như vậy thì làm gì có giống cái nào coi trọng chứ?".
Lục Vinh nghiêng đầu, trong lòng có chút bất ngờ, Lục Vinh luôn thấy Tạp Liệt là kiểu người sống rất vui vẻ, nhưng không ngờ tới Tạp Liệt cũng có lúc tự ti như thế này.
..................
Trong lúc Lục Vinh khí thế ngất trời chuẩn bị đồ vật mang tới hội chợ, trong doanh địa lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến, làm cho bầu không khí có chút quỷ dị.
"Barron sao lại đến đây? Ổng đang có ý định gì vậy?" Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên cười cười: "Lão bà và hài tử đều ở đây, ông ta ở lại bộ lạc thì có ý nghĩa gì".
Lục Vinh sờ cằm, nói nhỏ: "Ngươi nói vậy cũng có lý, nếu ta là ổng, ta đã sớm không quản đến bộ lạc rồi, bộ lạc gì đó chỉ là chuyện vớ vẩn, lão bà với hài tử mới là quan trọng! A Hiên, ngươi nói có đúng hay không?".
Thẩm Hiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Ngươi á, suốt ngày chỉ biết nói linh tinh.".
Kyle với Casey đều là những thú nhân vô cùng cường hãn, Barron là phụ thân của hai người bọn họ, đương nhiên thực lực cũng không hề kém cạnh. Tuy rằng Lục Vinh âm thầm cảm thấy người này sống thực sự quá uất ức, cổ hủ, mê tín, nhưng đối với thực lực của Barron vẫn phải gật gù tán thưởng.
Kyle tìm tới Lục Vinh: "Lão đại, phụ thân ta muốn ở lại đây.".
Lục Vinh kinh ngạc nhìn Kyle, có chút ngờ vực hỏi: "Ngươi chắc chắn chứ?".
Kyle gật đầu, nghiêm túc nói: "Phụ thân ta nói như vậy.".
"Phụ thân ngươi nguyện ý từ bỏ vị trí tộc trưởng sao?" Lục Vinh hoài nghi.
Kyle gật đầu: "Đúng vậy, phụ thân nói, làm tộc trưởng không có ý nghĩa.".
Lục Vinh nghe Kyle nói, không khỏi có mấy phần bất ngờ, tuy ở thế giới thú nhân này tư tế được tôn sùng hơn cả tộc trưởng, nhưng tộc trưởng vẫn có những uy quyền nhất định.
Sau khi bộ lạc Phi Hổ thiết lập quan hệ giao dịch với bộ lạc Thỏ thần, người của tộc Phi Hổ rất tò mò về tộc Thỏ thần, bởi vì nơi này tập trung tận mấy thú nhân mắt đỏ, nhưng sau khi chân chính tiếp xúc với đám Kyle, bọn họ mới phát hiện thật ra cũng không có gì đáng sợ.
Có vài thú nhân mua bình phun dược từ chỗ Thi Lâm Nguyên, cảm thấy hiệu quả rất tốt, thậm chứ có những bệnh mà tư tế không trị được, Thi Lâm Nguyên lại có thể giải quyết dễ như ăn cháo.
Từ từ, trong bộ lạc bắt đầu có những người nảy sinh nghi vấn đối với tư tế.
Qua một khoảng thời gian, tư tế rốt cục cũng không thể ngồi yên được, dùng lí do tiếp xúc với thú nhân bị nguyền rủa sẽ gặp phải tai ương để cấm chỉ giao dịch của hai bên.
Trong cuộc giao dịch với bộ lạc Thỏ thần, bộ lạc Phi Hổ chiếm được không ít thứ tốt, rất nhiều người đều hi vọng có thể giao dịch lâu dài, bởi vì có nhiều ý kiến trái chiều, dẫn đến một trận tranh luận không nhỏ trong bộ lạc, Barron đứng về phía bộ lạc Thỏ thần, phát sinh mâu thuẫn với tư tế, nhưng sau cùng thì người trong bộ lạc vẫn quyết định nghe theo lời tư tế.
"Phi Vũ, lời của tư tế còn quan trọng hơn cả tộc trưởng à?" Viên Uy ngạc nhiên hỏi Phi Vũ.
Phi Vũ gật đầu: "Đó là lẽ dĩ nhiên, lúc tuyển chọn tộc trưởng, ý kiến của tư tế là cực kì trọng yếu, nếu tư tế nói ai không đảm đương nổi vị trí tộc trưởng, vậy thì người đó liền không thể làm tộc trưởng..".
Lục Vinh nghe hai người nói chuyện, ánh mắt đầy hứng thú nhìn qua.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh, cười cười hỏi: "Suy nghĩ cái gì thế?".
Lục Vinh nhún vai: "Không có gì, ta chỉ là đang cảm thán, địa vị của thần côn* thật là cao nha!".
Thẩm Hiên: "...".
(Edt: *thần côn: chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng để lừa bịp người khác.
Không liên quan nhưng Diệp Ức Lạc (aka tác giả bộ này) có bộ "Ghi chép xuống núi của thần côn" đang được Trại cừu edit đó. Mấy bạn có thể qua đó xem thử nha ❤️. Bên đó hiệu suất cao lắm chứ hổng có lầy như mình đâu ?)
...............
Barron mang theo toàn bộ gia sản đến đây, vừa đến liền đem gia sản của mình giao cho Lục Vinh, trước đây Casey có đến mượn Lục Vinh một nhóm vật tư, hiện tại hai bên đoạn giao, đám vật tư liền không trả được, Barron vô cùng áy náy, cảm thấy rất có lỗi với Lục Vinh, dù Lục Vinh cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Sau khi dọn đến đây, Barron trầm mặc ít nói vô cùng, cả ngày chỉ biết săn thú, rất có thể là do chịu đả kích quá lớn.
Lục Vinh tuy rằng không thích Barron, nhưng người của bộ lạc Đại Thạch lại rất hợp với Baron.
"Kyle, ngươi tới đây một chút." Lục Vinh nói.
Kyle cùng Lục Vinh đi tới phòng dược của Thi Lâm Nguyên, trong phòng ngoại trừ Lục Vinh thì chỉ có Thi Lâm Nguyên.
"Hóa thành hình thú đi." Thi Lâm Nguyên nói.
Kyle rất nghe lời mà hóa thành hình thú, lông thú của Kyle là màu đỏ sậm,.
"Bắt đầu đi.".
Thi Lâm Nguyên gật đầu, lấy bình phun ra.
Thi Lâm Nguyên để Kyle nằm xuống đất, sau đó phun màu vàng lên khắp bộ lông của Kyle.
Thi Lâm Nguyên dùng tay vuốt vuốt lông hổ của Kyle, đảm bảo mỗi một cọng lông đều được phun dược, không biết có phải là do được Thi Lâm Nguyên sờ đến thoải mái hay không, Kyle đột ngột đứng lên, trố mắt đầy vô tội mà nhìn Thi Lâm Nguyên.
Lục Vinh xoa xoa mũi, có chút lúng túng: "Ta đi ra ngoài trước, chút nữa hãy gọi ta." Nói xong Lục Vinh cấp tốc phóng ra cửa.
Thi Lâm Nguyên nhìn theo bóng lưng của Lục Vinh, tức giận dậm chân: "Sao lại hất tay bỏ đi như thế chứ, chuyện gì cũng sai ta làm là sao?.".
Thi Lâm Nguyên tức giận nhìn Kyle: "Ngươi làm sao vậy? Đang yên đang lành đứng dậy làm gì?.".
"Bởi vì mùa xuân đến." Kyle lúng túng đáp. (Edt: mùa động d*c đó á hí hí (≧∀≦) )
Thi Lâm Nguyên mém tí là hộc ra một ngụm máu, dù thú nhân có thể hoá thân thành người, nhưng căn bản vẫn có một nửa là dã thú.
Thi Lâm Nguyên đổ mồ hôi đầy đầu, nhẫn nhịn cơn tức mà phun đều lông thú của Kyle thành màu vàng.
Đợi đến khi Thi Lâm Nguyên làm xong, Kyle phát hiện mình biến thành một lão hổ màu vàng, nhất thời cực kì vui sướng.
"Ta biến thành màu vàng rồi?".
Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Đúng vậy! Chính xác! Nhưng đây chỉ là tạm thời thôi, nếu bị nước mưa xối hai lần sẽ biến lại thành màu đỏ, nhưng nếu không có chuyện gì thì sẽ duy trì được tầm nửa năm.".
Kyle trừng mắt nhìn Thi Lâm Nguyên: "Bởi vì muốn mang ta theo đến hội chợ nên mới biến ta thành bộ dáng này sao?".
Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Không sai.".
Kyle có chút khó xử: "Còn đôi mắt.".
Thi Lâm Nguyên không thèm để ý: "Đến lúc đó mang kính sát tròng là được, không sao cả.".
"Kính sát tròng là cái gì?".
Thi Lâm Nguyên ngại Kyle phiền, không thèm giải thích: "Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?".
Kyle thấy Thi Lâm Nguyên có vẻ thiếu kiên nhẫn, nhất thời có chút ngượng ngùng.
..................
Kyle một thân lông vàng đi ra, làm cho đám người Tạp Liệt hết sức tò mò.
Tạp Liệt nhất định phải đi sờ thử Kyle, lông của thú nhân sao có thể dễ dàng cho người khác sờ, Tạp Liệt muốn sờ, Kyle đương nhiên không cho, Tạp Liệt càng nhất định phải sờ cho bằng được, chọc cho Kyle vô cùng tức giận, hai người gần như sắp đánh nhau.
Tạp Liệt vây quanh Lục Vinh: "Lão đại, ngươi có thể thay đổi thú nhân bị nguyền rủa sao?.".
Lục Vinh lắc đầu: "Đương nhiên là không, chẳng qua là ngụy trang mà thôi.".
Tạp Liệt trợn to mắt: "Vậy cũng rất lợi hại rồi. Lão đại, có phải là ta cũng có thể nguỵ trang được hay không?".
Lục Vinh gật đầu: "Có thể.".
Tạp Liệt tràn đầy hưng phấn: "Lão đại, ngươi thật sự là một người tốt.".
Có vết xe đổ của Kyle, Lục Vinh đương nhiên sẽ không tự mình phun cho Tạp Liệt, vì vậy trọng trách này liền giao cho Tân Đạt.
Chuyện thay đổi màu sắc này khiến Tạp Liệt thập phần hưng phấn, cả ngày biến thành hình thú chạy tới chạy lui trong bộ lạc.
Ngày tổ chức hội chợ đã đến gần, đám Lục Vinh bắt đầu lên lịch trình cho chuyến đi.
Đi đến hội chợ phải lặn lội đường xa, trên đường sợ là có nguy hiểm, Lục Vinh trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng quyết định để Thẩm Hiên ở lại chăm sóc Lục Thiên, chỉ có hắn và Thi Lâm Nguyên đi đến hội chợ.
Việc lập danh sách những người đi hội chợ làm cho Lục Vinh có hơi lúng túng.
Phi Vũ nhất định là phải đi rồi, Phi Vũ có thực lực mạnh, hơn nữa hình thú cũng bình thường, Casey cũng có thể đi, Casey thân thể đã triệt để khôi phục, lại vốn được dự định là tộc trưởng kế nhiệm của tộc Phi Hổ, thực lực vượt xa những thú nhân phổ thông khác.
Kyle cũng có thể đi, còn Tạp Liệt, Lục Vinh không cho đi thì nhất định sẽ đòi theo, nhưng mấy thú nhân bị nguyền rủa đi nhiều quá sẽ không tốt, nếu Kyle và Tạp Liệt đều đi, vậy thì Tân Đạt sẽ phải ở lại bộ lạc.
Kéo theo một đống đồ vật, đoàn người Lục Vinh bước vào hành trình.
.....................
Ba chiếc xe bò không ngừng lao nhanh trên đường.
"Dừng lại đi, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút." Lục Vinh nhìn sắc trời nói.
Tạp Liệt gật gật đầu, đi xuống xe bò.
"Lão đại, có phải là có thể ăn cơm rồi không?" Tạp Liệt hỏi.
Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy".
Tạp Liệt hưng phấn: "Có xe bò thật là tiện lợi, vừa có thể mang theo nhiều hàng hoá, vừa không cần phải đi bộ, ta cũng không sợ phải đi nhiều, nhưng nhìn bộ dáng của lão đại hẳn là đi không được xa lắm đâu.".
Lục Vinh: "..." Cái tên Tạp Liệt này thật là quá coi thường người khác mà! Tuy hắn nói chuyện rất gợi đòn, nhưng thật sự là không hề nói sai một chút nào mới tức a!.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi