MANG THEO ĐÀO BẢO HỖN DỊ THẾ

Lục Vinh vừa đi vào lớp, liền thấy vẻ vui mừng không thể che giấu của Đinh Chiêm Hạo: "Đinh thiếu gia, ngươi gặp phải chuyện gì tốt à?".
Đinh Chiêm Hạo gật đầu: "Chính xác! Là chuyện tốt a, ngươi biết không, Lam Thiên Thành hôm nay không có tới học viện.".
Lục Vinh cười cười: "Vậy sao?".
Đinh Chiêm Hạo: "Đúng vậy! Cái tên đó bây giờ mất mặt muốn chết rồi, người Huống Ly đại sư vừa ý chính là lão bà của ngươi chứ không phải hắn, hiện tại chắc là xấu hổ không dám gặp người.".
Lục Vinh: "Đáng đời tên tiểu bạch kiểm!".
Lam Thiên Thành trước đây vì muốn bôi đen Thẩm Hiên, cố ý làm lớn sự tình đến mức toàn trường đều biết, kết quả hiện tại, mất mặt cũng chính là Lam Thiên Thành.
Đinh Chiêm Hạo khoanh tay: "Bây giờ trong học viện, lời đồn đãi liên quan đến hắn cũng không ít. Lam Thiên Thành không phải là lần đầu hại người, nếu cố tình tìm hiểu đều sẽ lòi ra cả đống chuyện, tiếng xấu của Lam Thiên Thành lập tức được đồn xa rồi."
"Sao sự việc lại được truyền đi nhanh như vậy?" Lục Vinh có chút không rõ hỏi.
"Bởi vì có tiểu gia ta a!" Đinh Chiêm Hạo dương dương đắc ý: "Tên kia dám khinh bỉ ta, quân tử báo thù, mười năm không muộn.".
Lục Vinh: "...".
"Ngươi thật là lợi hại." Lục Vinh không nhịn được thấp giọng nói.
Đinh Chiêm Hạo nhún nhún vai: "Cũng không hoàn toàn là do ta, Lam Thiên Thành tên kia cả ngày ra vẻ, chính là nhiều người nhìn hắn không vừa mắt, ta chỉ thả ra một chút tiếng gió, liền tường đổ mọi người đẩy.".
Lục Vinh lên xe lái tới trung tâm Phi Vân, đón Thẩm Hiên người đầy mệt mỏi.
"Ngươi vẫn ổn chứ?".
Thẩm Hiên nhíu mày: "Hoàn hảo.".
"Bộ dáng của ngươi rõ ràng là làm việc quá sức." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên gãi đầu: "Hôm nay là ngày đầu tiên mà, có rất nhiều thứ ta không hiểu, có lẽ ta cần một khoảng thời gian để thích ứng.".
Lục Vinh cười cười: "Từ từ rồi mọi việc cũng sẽ tốt thôi, hộp cơm hôm nay mùi vị thế nào? Ngươi thích ăn cái gì đều có thể nói với ta, ta làm cho ngươi.".
Thẩm Hiên quay đầu nhìn Lục Vinh: "Hộp cơm, ừm... bị Đại sư ăn hết rồi.".
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Sao Đại sư lại đi ăn hết hộp cơm của ngươi?".
Thẩm Hiên hít sâu một hơi: "Ta cũng không biết a! Chờ lúc ta phục hồi lại tinh thần, hộp cơm đã bị đại sư ăn hết luôn rồi.".
"Đại sư có nói gì không?" Lục Vinh thuận miệng hỏi.
"Có, nói là phân lượng không đủ, hương vị không tồi a!" Thẩm Hiên trả lời.
"Vị Đại sư này ăn uống thật không nhỏ a!" Lục Vinh không nhịn được nói. Hắn sợ Thẩm Hiên ăn không đủ, đã cố ý làm thêm một chút cơm nước rồi đó.
"Hộp cơm bị đại sư ăn hết, vậy ngươi ăn cái gì?"
"Ta ăn đồ của nhà ăn, Đại sư cho ta thẻ ăn cơm của ổng." Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh: "...".
"Nhà ăn làm đồ ăn ngon không?".
Thẩm Hiên bẹp bẹp miệng: "So với ngươi làm thì kém xa.".
Lục Vinh: "Sắc mặt ngươi không tốt lắm, bị cấp trên làm khó dễ sao?".
Thẩm Hiên lắc lắc đầu: "Không phải vấn đề công việc, là Thẩm Hương Vân truyền tin cho ta.".
Lục Vinh kinh ngạc nhìn Thẩm Hiên: "Thẩm Hương Vân? Nàng truyền tin cho ngươi làm cái gì a?". Lục Vinh vốn cho là một nhà họ Thẩm đã chuyển đi nội thành, Thẩm Hiên liền có thể triệt để cắt đứt quan hệ cùng những người đó .
Thẩm Hiên liếc qua Lục Vinh: "Không biết nàng làm sao mà nghe được tin tức ngươi đổ thạch kiếm tiền, nói đại ca muốn mua xe mới, hỏi ta có tiền trong tay hay không, muốn mượn trước một chút.".
Lục Vinh không dám tin vào tai mình: "Thẩm Hương Vân nói như vậy?".
Thẩm Hiên gật đầu: "Thật đó".
Lục Vinh trợn trắng mắt, khó chịu nói: "Cô ta thật là có mặt mũi a!". Lục Vinh bị Thẩm Hương Vân làm cho tức đến mức bật cười.
Thẩm Hiên hít sâu một hơi: "Ta cũng không nghĩ tới chuyện này a!" Trước kia bỏ rơi hắn, khiến hắn phải dùng thân phận phụ thuộc để trở thành bạn lữ của Lục Vinh, hiện tại còn có mặt mũi đến mượn tiền?
"Chẳng lẽ nàng biết được chuyện gì rồi sao?" Lục Vinh hỏi.
Thẩm Hiên lắc đầu: "Không hẳn là vậy, ta hiểu được tính cách của nàng, nếu nàng biết được bây giờ ta đang sống sung sướng, chỉ sợ đã sớm tìm tới tận cửa, nàng nói như vậy hẳn là vẫn chưa tìm hiểu rõ sự tình, e rằng là đang thăm dò ta.".
Lục Vinh híp mắt: "Cho ta xem truyền tin của nàng một chút.".
Lục Vinh liếc qua một lần, nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta đoán, nàng nghe từ người quen trong xóm nghèo chuyện ta đổ ra ngọc thạch, nên mới cố ý dò hỏi.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Cũng có khả năng này.".
"Thực sự là kỳ quái, không phải là nàng gả cho phú thương sao? Làm sao phải nhớ thương chút tiền đó của ngươi?"
Thẩm Hiên: "Ta sẽ không hồi âm cho nàng.".
Lục Vinh bĩu môi: "Đừng để ý tới nàng làm gì.".
Cha mẹ Thẩm thích nhất là đi khoe khoang, nghe đâu, trước khi họ rời đi, còn đi khắp nơi khoe khoang, con rể là người đặc biệt có tiền, làm ăn lớn trong nội thành.
"Cuộc sống của nàng cũng không phải quá dễ chịu." Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh kinh ngạc nhìn Thẩm Hiên: "Làm sao ngươi biết?".
Thẩm Hiên: "Trước đây ta có điều tra qua.".
Biết mình có khả năng dùng qua dược tề nguỵ trang, Thẩm Hiên không khỏi có thêm mấy phần hoài nghi về thân thế của chính mình: "Nàng gả cho một tên phú thương, phía trên có một người vợ cả, rất hung dữ, mặc dù tên đó rất giàu, nhưng tài chính trong nhà đều do lão bà của hắn nắm trong tay.".
Lục Vinh nhếch miệng: "Thì ra là vậy. Có một ông chồng keo kiệt như thế, bao nhiêu tiền cũng đều vô dụng.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Ừm.".
"Không nói đến nha đầu kia nữa, ngươi cứ lơ nàng đi là được." Lục Vinh nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi