MANG THEO ĐÀO BẢO HỖN DỊ THẾ

Lục Vinh ngồi trong nhà ăn của công ty Phi Vân nói chuyện với Thẩm Hiên, tuy hắn không phải là nhân viên chính thức của công ty, nhưng nhờ phúc của mỹ thực, nhân duyên của Lục Vinh trong trung tâm nghiên cứu cực kì không tồi.
"Thẩm Quân với Triệu Như đến rồi." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên gật đầu: "Ta biết.".
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Ngươi có muốn gặp bọn họ không?".
"Trước mắt cứ để như vậy đi." Thẩm Hiên nói.
"Được, nghe ngươi".
Thẩm Quân cùng Triệu Như nhìn toà nhà trung tâm nghiên cứu cao vút, hỏi Thẩm Hương Vân: "Thẩm Hiên làm việc ở đây sao?".
Thẩm Hương Vân gật đầu: "Chính xác!'.
"Cái tên này thật biết cách lăn lộn, đúng là thằng nhãi chết tiệt mà, sống tốt như vậy cũng không chiếu cố đến chúng ta một chút, chỉ biết phát tài một mình a!". Triệu Như nghĩ tới bản thân sống cự kì khốn khổ, Thẩm Hiên lại ở nơi đất lạ thăng tiến cực nhanh, giận không chỗ phát tiết.
Thẩm Hương Vân có chút khó xử nói: "Mẫu thân, chỗ này không cho người ngoài vào a.".
"Hoang đường, Thẩm Hiên ở bên trong làm việc, sao lại có thể tính chúng ta là người ngoài chứ?" Triệu Như cho là đúng.
Sau khi Triệu Như đến đây, đã gửi truyền tin cho Thẩm Hiên mấy lần, nhưng đều như đá chìm biển lớn, phản ứng này của Thẩm Hiên làm Triệu Như tức giận vô cùng.
Triệu Như ngoài miệng tuy nói năng hùng hồn, trên thực tế trong lòng cũng có điểm chột dạ.
Triệu Như khí thế hùng hổ đi vào đại sảnh công ty Phi Vân, lễ tân vừa nhìn thấy Thẩm Hương Vân, nhất thời giận đến sôi máu.
"Ngươi sao lại đến nữa? Vị tiểu thư này, da mặt sao lại có thể dày như vậy a? Đã nói nơi này không cho phép người ngoài tiến vào, ngươi lại còn dẫn theo hai người khác đến đây?.".
Thẩm Hương Vân đỏ mặt, thấp giọng giải thích: "Là cha mẹ ta muốn tới tìm con trai.".
"Tìm con trai sao không về nhà mà tìm ấy? Đến công ty chúng ta làm gì?". Nhân viên lễ tân lười nói nhiều với Thẩm Hương Vân, trực tiếp gọi bảo an, đem mấy người Thẩm Quân cưỡng ép lôi ra ngoài. Vốn muốn đến làm một trận lớn, Triệu Như bị nắm lấy tay ném ra ngoài, không khỏi vừa tức lại vừa gấp.
Triệu Như tuy ngang ngược nhưng lại thiển cận, ở thôn quê khóc lóc om sòm còn có thể có tác dụng, nhưng đến nơi này bán thảm thì căn bản là vô dụng.
"Mau cút đi, đây không phải là nơi mà các ngươi có thể đến gây sự, chúng ta trực tiếp đem bọn ngươi đến đồn cảnh sát bây giờ." Mấy bảo an lạnh lùng nói.
Triệu Như ăn phải thiệt thòi lớn, sắc mặt rất khó coi.
"Đây là cái công ty khốn kiếp gì a! Sao lại có thể ngang ngược như vậy?".
Thẩm Hương Vân thở dài: "Thế lực của công ty Phi Vân chính là lớn như vậy đấy.".
Triệu Như cắn răng: "Được lắm, nếu đã vậy, chúng ta chặn ở cửa, Thẩm Hiên sớm muộn cũng phải đi ra.".
"Sợ là không được đâu." Thẩm Hương Vân nói.
Triệu Như khó hiểu nhìn Thẩm Hương Vân: "Tại sao lại không được?".
Thẩm Hương Vân chỉ vào bãi đậu xe trên sân thượng của công ty Phi Vân (Edt: How??? Toà nhà cao chót vót sao chỉ được cái bãi đậu xe trên sân thượng???): "Tinh xe của bọn họ đều đậu ở trên đó, nếu Thẩm Hiên muốn rời khỏi công ty, chỉ cần leo lên tinh xe chạy thẳng ra là được, sau đó thì họ lại trực tiếp đến biệt thự, khu vực đó phòng vệ cũng rất nghiêm ngặt, nếu như Thẩm Hiên muốn tránh mặt chúng ta, chúng ta cũng không thể vào được biệt thự đâu.".
Triệu Như giận đỏ mặt: "Lẽ nào chúng ta không thể làm gì được hắn ?".
Thẩm Hương Vân lắc đầu: "Ta cũng không biết.".
Thẩm Quân nhìn Thẩm Hương Vân, suy tư nói: "Thẩm Hiên mua xe mới rồi?".
Thẩm Hương Vân sắc mặt hơi đổi: "Nghe đâu không phải là hắn mua, mà là Đại sư cho hắn, chiếc xe đó có giá hơn một ngàn vạn lận đấy.".
Triệu Như nghe Thẩm Hương Vân nói, càng ngày càng đố kị: "Thẩm Hiên cho Đại sư uống bùa mê thuốc lú gì sao!".
Nàng muốn mua cho Thẩm Diệu Huy một chiếc xe tám mươi vạn cũng không gom được đủ tiền, Thẩm Hiên vậy mà lái cái xe hơn một ngàn vạn a!.
Thẩm Hương Vân lắc đầu: "Không biết a!".
"Ngươi nói, Lục Vinh mua một mỏ quặng, mở một cửa hàng khoáng sản?" Triệu Như hỏi.
Thẩm Hương Vân gật đầu: "Đúng vậy.".
Triệu Như nghĩ nghĩ: "Bằng không chúng ta đi tìm Lục Vinh trước đi.". Lục Vinh đã cưới Thẩm Hiên, vậy chính là con rể của bọn họ, Lục Vinh chắc là không đến nỗi keo kiệt như Quý Hải Anh đi.
..................
Cửa hàng khoáng sản Hoa Hạ của Lục Vinh đã bắt đầu đi vào hoạt động, ngoại trừ bán các loại khoáng thạch, còn bán thêm một ít sản phẩm từ kim loại.
Kim loại mỹ nghệ trong cửa hàng bán rất chạy, mới khai trương mấy ngày đã hấp dẫn được một lượng khách hàng lớn.
Triệu Như đi tới bên ngoài cửa hàng, nhìn dòng người ra ra vào vào, tâm tình phức tạp.
"Lục Vinh kinh doanh lớn thật a!". Triệu Như thở dài nhìn chằm chằm cửa hàng.
"Ân, vừa mới khai trương đấy." Mấy ngày trước nàng đến, cửa hàng vẫn còn đang chuẩn bị mở cửa.
Mấy ngày nay sinh ý rất khá, cửa hàng này Lục Vinh mua lại, tuy không nằm trên đoạn đường tốt, nhưng mặt bằng kéo rất dài, nhìn rất có thanh thế.
"Cái cửa hàng này thật sự là do tiểu tử Lục Vinh mở?" Triệu Như hỏi.
Thẩm Hương Vân gật đầu: "Không sai.".
"Thẩm Hiên mệnh thật là tốt a!." Triệu Như khó chịu nói.
Trương Hòa chiêu mộ không ít công nhân, các hạng mục đều được vận hành một cách ngay ngắn trật tự.
"Trương quản sự, có người tìm đến lão bản." Một công nhân đi tới báo cho Trương Hoà.
"Tìm lão bản? Ai vậy?".
"Họ nói là nhạc phụ, nhạc mẫu của lão bản, nhưng mặc quần áo rất quê mùa, có thể nào là lừa đảo không?" Nữ tiếp tân nói.
"Nói với họ, lão bản không có ở đây, họ nên đi chỗ khác đi." Trương Hòa nói.
Nữ tiếp tân chớp chớp mắt, gật đầu: "Vậy được, ta đi liền đây.".
...............
Triệu Như ngồi trên ghế dài, nhìn cửa hàng lớn trước mặt, thầm nghĩ: Nếu như Lục Vinh là lão bản, vậy nàng chính là nhạc mẫu của lão bản a, biết đâu nàng còn có thể đòi Lục Vinh một vị trí quản sự, Thẩm Hiên còn phải đi làm, Lục Vinh chắc chắn không thể một mình quản lí hết được.
Nữ tiếp tân đi tới trước mặt Triệu Như: "Mấy vị, lão bản không có ở đây, phiền mấy vị rời đi đi.".
Triệu Như bất mãn: "Ngươi là có ý gì a! Chúng ta chính là nhạc phụ nhạc mẫu của Lục Vinh, ngươi dám đối xử với chúng ta như vậy sao?".
"Nếu thực sự là nhạc phụ nhạc mẫu của lão bản, thế thì dễ nói chuyện rồi.". Nữ nhân viên có chút trào phúng.
"Ngươi có ý gì? Ngươi nghĩ chúng ta là lừa đảo sao?". Triệu Như giương nanh múa vuốt.
Nữ nhân viên bất mãn: "Lão bản xác thực không có ở đây, mấy vị đi nhanh đi, nếu không đi, ta sẽ gọi người đến.".
Triệu Như nhìn sắc mặt của nữ nhân viên, nhớ lại việc đã diễn ra ở công ty Phi Vân, không nhịn được xuống giọng: "Nếu hắn không có ở đây, vậy ngươi giúp chúng ta liên hệ với hắn đi.".
Nữ nhân viên nhíu nhíu mày, khẽ nâng cằm, không kiên nhẫn nói: "Lão bản là người bận bịu, chúng ta nào dám tùy tiện liên hệ hắn a!".
Triệu Như căm giận nhìn nữ nhân viên: "Ngươi nên suy nghĩ kĩ một chút, con trai của ta là Thẩm Hiên, một câu nói liền có thể khai trừ ngươi, ngươi không muốn làm việc ở đây nữa à?".
Nữ nhân viên nghiêm mặt: "Phu nhân, nếu ngươi thật sự là thân thích của lão bản, vậy ngươi tự mình liên hệ với lão bản đi, lẽ nào nhạc phụ nhạc mẫu lại không có cách truyền tin được cho lão bản sao?.".
Triệu Như bất mãn: "Đồ nha đầu thúi.".
"Bảo an, có người đến gây sự." Nữ tiếp tân bấm truyền tin, mấy tráng hán lập tức đi đến.
Triệu Như và Thẩm Quân tức giận bất bình rời khỏi cửa hàng.
Nữ nhân viên xoay người, nhìn thấy Trương Hoà, nàng liền tiến tới: "Quản sự đại nhân, hai người kia thật sự là nhạc phụ nhạc mẫu của lão bản sao? Nếu là thật, vậy ta có gặp phiền phức không?".
Trương Hòa khoát tay: "Không sao, hai người kia cùng Thẩm Hiên không có quan hệ gì đâu, lão bản bảo chúng ta không cần để ý tới họ.".
Nữ tiếp tân sửng sốt, lập tức nở nụ cười thoải mái: "Quả nhiên là lừa đảo a! Làm ta sợ hết hồn, thời đại này mấy kẻ lừa đảo cũng thực sự quá kiêu ngạo, bà già kia còn nói chuyện rất lớn lối nha.".
Trương Hòa cười cười: "Cũng không tính là lừa đảo, việc này ngươi không cần để ý làm gì, đi làm việc đi.".
Nữ nhân viên gật đầu, nhanh chóng đi ra.
Hoàng Phi đi tới bên cạnh Trương Hòa, có chút tò mò hỏi: "Đôi vợ chồng kia, đến tột cùng có phải là nhạc phụ nhạc mẫu của lão bản không vậy?".
"Có thể là phải, cũng có thể là không phải, bất quá lão bản nói bọn họ không phải là người tốt lành gì, không cần khách khí với bọn họ." Trương Hòa thản nhiên nói.
Hoàng Phi nghi hoặc: "Có thể đúng cũng có thể không đúng, vậy là có ý gì?".
Trương Hòa quét mắt liếc Hoàng Phi một cái: "Được rồi, ngươi không cần phải để ý nhiều như vậy, ngươi nên đi làm những chuyện khác đi".
Hoàng Phi gãi đầu: "Đúng rồi ha.".
"Khoáng thạch bán gần hết rồi, ngươi tìm người vận chuyển thêm một nhóm mới đến đây đi." Trương Hòa nói.
Hoàng Phi gật đầu: "Được, ta làm liền đây, ai nha nha, cứ tưởng sau khi uống thuốc giải, có thể tới bênh cạnh lão bản ăn ké uống ké, không nghĩ tới suốt ngày phải đi làm trợ thủ cho ngươi, bận muốn chết, sớm biết vậy ta đã không cướp thuốc uống rồi.".
Trương Hòa cười cười: "Ngươi còn có mặt mũi mà nói sao, ngươi là người đầu tiên được uống giải dược đó! Lão bản nói, phần dược tề còn lại cần có thời gian chuẩn bị, cũng không biết khi nào mới có thể tới tay đâu.".
Hoàng Phi cười khan: "Nói như vậy, ta thực sự là may mắn a! Nhưng ngươi nói thuốc kia có khả năng có độc mà! Nếu ngươi không nói chuyện đó, ta cũng đâu có đoạt thuốc với lão đại chứ.".
Trương Hòa lườm Hoàng Phi: "Sớm biết vậy, ta đã đưa cho người thông minh một chút dùng rồi.".
Hoàng Phi bất mãn nhìn Trương Hòa: "Ngươi có ý gì a! Ta không đủ thông minh hay sao?".
Trương Hòa nhún vai: "Được rồi, nhanh làm việc đi.".
Hoàng Phi: "...".
..................
Trong biệt thự.
Lục Vinh ngồi đối diện Thẩm Hiên: "Tin trức của Trương Hoà truyền đến, nói Thẩm Quân và Triệu Như đã tới cửa hàng, hình như là muốn tìm ta, còn tỏ ra rất cao ngạo.".
Thẩm Hiên cúi đầu: "Bọn họ cũng đã tới công ty". Bất quá ngay cả cửa công ty cũng không được vào.
Lục Vinh chống cằm, thầm nghĩ: Vợ chồng Triệu Như da mặt thật là dày nha, lừa gạt nguyên chủ xong, bây giờ còn muốn tìm đến cửa hàng của hắn.
"Ngươi không cần quá để tâm, nếu như ngươi không muốn gặp bọn họ, ta có thể...động chút tay chân làm bọn họ rời đi." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên chần chờ: "Cứ để đó rồi xem sao, không chừng lơ bọn họ mấy ngày, họ sẽ tự biết khó mà lui.".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi