MANG THEO HỆ THỐNG HỒ ĐỒ THEO ĐUỔI VAI ÁC


Thời gian như ngừng trôi, Ôn Vãn Tịch nhìn Tống Kỳ, không nói lời nào, Tống Kỳ thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn Ôn Vãn Tịch, chỉ cảm thấy đầu nóng ran, bắt đầu đổ mồ hôi.
Rốt cuộc ánh mắt này của ngươi là có ý gì vậy hả, đừng giày vò như thế nữa mà hãy lập tức giết ta đi Ôn tỷ!
Trong lòng Tống Kỳ đang gào thét, nhưng dù thế nào cũng không thể mở được cái miệng tràn đầy khát khao được sống này.

"Ngươi đi xuống đi."
"Vâng!"
Tống Kỳ như được đại xá, xoay người liền co cẳng chạy mất, rời khỏi phòng nghị sự rồi thì dường như không khí cũng trở nên trong lành hơn rất nhiểu.
Nhưng Ôn Vãn Tịch không hỏi, vậy có nghĩa là nàng vẫn không tin mình sao?
Haiz thôi vậy, dù sao đi nữa chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, tiếp tục sống sót là được rồi.
Tuy Tống Kỳ không phải người hay để bụng, thế nhưng nghĩ đến việc Ôn Vãn Tịch chưa bao giờ tín nhiệm mình, ít nhiều vẫn cảm thấy có chút mất mát.
Hồ Đồ: [Hai người chỉ mới tiếp xúc với nhau được mấy lần thôi mà đã muốn nàng tín nhiệm cô rồi?]
Tống Kỳ: [Nói cũng đúng.]
Mặc dù Hồ Đồ không đáng tin cậy, nhưng đôi khi lời nói của nó vẫn rất chí lý, Tống-Kỳ-không-hay-để-bụng nghe xong cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô đi dọc theo con đường vừa đi ban nãy trở về phòng của mình, không dám đi lung tung tránh cho Ôn Vãn Tịch lại nghi ngờ này kia.

Khi trở lại sân thì phát hiện có một chó một mèo đang vui đùa trong sân, so với con chó lớn màu vàng, Trân Châu nhỏ hơn nhiều, nhưng con chó lớn màu vàng chuyển động cũng rất nhẹ nhàng, có thể thấy nó là một nhóc lông xù điềm đạm vô cùng.
Khi Tống Kỳ bước vào, một mèo một chó đồng loạt nhìn về phía Tống Kỳ, Trân Châu phản ứng lại đầu tiên, chạy đến bên chân Tống Kỳ cọ cọ, như thể đang chơi trò cướp lon.

Tiếc là Tống Kỳ không có đồ ăn trong tay, đành phải ngồi xổm xuống xoa xoa đầu Trân Châu xem như bồi thường.
Thấy Tống Kỳ ngồi xổm xuống, con chó lớn màu vàng cũng buông lỏng cảnh giác, cũng bước đến đòi vuốt ve.

Con chó lớn màu vàng rõ ràng nhiệt tình hơn Trân Châu nhiều, sau khi Tống Kỳ sờ đầu nó, nó liền liếm mặt Tống Kỳ, khiến cho khuôn mặt Tống Kỳ dính đầy nước miếng.
"Xem ra chúng nó rất thích ngươi."
Tiêu Sanh từ trong phòng mình đi ra, nhìn thấy một người một chó một mèo hòa thuận với nhau, không khỏi cười khổ.


Trân Châu gặp ai cũng trốn, Đại Hoàng gặp ai cũng sủa, ngoài Ôn Vãn Tịch ra, Tống Kỳ là người thứ hai được chúng chào đón đến vậy.
"Đúng thế nhỉ, không ngờ tới luôn ấy, nhưng chúng nó đáng yêu quá đi, ôi ôi, đừng liếm nữa mà!"
Tống Kỳ bị Đại Hoàng bổ nhào ngã xuống đất, cô cố gắng chống cự, nhưng anh chàng này quá nhiệt tình, Tống Kỳ hoàn toàn không cự tuyệt được.
"Đại Hoàng, lại đây."
Tiêu Sanh búng tay hai cái, Đại Hoàng lập tức tha cho Tống Kỳ, sau đó đi về phía Tiêu Sanh.

Tống Kỳ lúc này mới có cơ hội để nghỉ xả hơi, sau khi lấy tay áo lau sạch nước miếng trên mặt, hỏi: "Trân Châu và Đại Hoàng thích ăn chút gì không? Ta có thể mua cho chúng."
Tiêu Sanh lắc đầu: "Không cần, bọn chúng cần giảm cân, béo quá rồi."
Tống Kỳ nhìn Trân Châu và Đại Hoàng, thực sự là có hơi béo quá, giảm cân là phải.
"Ngươi định khi nào thì động thủ?"
Tiêu Sanh vừa xoa đầu Đại Hoàng, vừa nói về nhiệm vụ giết người, cảnh tượng này có hơi không bình thường cho lắm.
"Đêm nay đi."
Tống Kỳ cảm thấy có một số việc vẫn cần phải tốc chiến tốc thắng, Tả Nghiêm ở lại Vũ thành e rằng sẽ động thủ lần nữa, ở nơi giang hồ gió tanh mưa máu này, không phải ngươi giết ta thì chính là ta giết ngươi, cũng đã đến lúc Tống Kỳ đi bước đầu tiên.
Tống Kỳ hít sâu một hơi, ngồi xuống ghế đá: "Có thể hỏi ngươi một chuyện không?"
"Chuyện gì?"
"Lần đầu tiên giết người ngươi có cảm giác gì?"
Tống Kỳ có giác ngộ, nhưng khi nghĩ đến việc giết người, cơ thể cô sẽ luôn không tự chủ được mà run lên, đặc biệt là hai tay, như thể toàn thân đều đang chống lại chuyện này.
Tiêu Sanh ngồi xuống, chơi đùa với cây tiêu ngọc giắt bên hông: "Sảng khoái."
Tống Kỳ: "..."
Sư tỷ đệ nhà này đều không đi theo con đường bình thường?
"Người ta giết là kẻ thù, giây phút hắn ngã xuống, ta rất vui sướng."
Tiêu Sanh đột nhiên nắm chặt cây tiêu ngọc của mình: "Nhưng mùi máu tươi và cảm giác khi đâm xuyên qua máu thịt kia, ta vẫn còn nhớ đến tận bây giờ."
"Loại cảm giác đó, không hề dễ chịu."
Tống Kỳ lại thở dài, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Tiêu Sanh có một kẻ thù, đó là Cảnh Nhân, Môn chủ của Ngũ Hồ Môn đã bị tiêu diệt.

Cảnh Nhân lấy lí do tỉ thí võ thuật, dùng thủ đoạn giết chết cha mẹ Tiêu Sanh, leo lên vị trí Môn chủ của Ngũ Hồ môn.

Tiêu Sanh cũng bị Cảnh Nhân truy sát, sau đó được Ôn Vãn Tịch và một nhóm đệ tử Vũ thành cứu giúp.
Năm đó chính Ôn Vãn Tịch đã bỏ ngoài tai mọi lời ra tiếng vào mà thu nhận Tiêu Sanh, cho dù Vũ Dã không bằng lòng, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo ý Ôn Vãn Tịch.

Năm đó Ôn Vãn Tịch 15 tuổi, Tiêu Sanh 8 tuổi, tuy Vũ Dã là sư phụ trên danh nghĩa, nhưng toàn bộ võ công của Tiêu Sanh đều do Ôn Vãn Tịch chỉ dạy.
Đối với Tiêu Sanh, Ôn Vãn Tịch vừa có ơn cứu mạng, cũng vừa có ơn tái tạo.
Ba năm sau, Ôn Vãn Tịch đi cùng Tiêu Sanh đến tìm Cảnh Nhân tính sổ, nhờ võ nghệ hơn người, Tiêu Sanh đã chém bay đầu Cảnh Nhân với thanh kiếm của mình.

Ngũ Hồ môn như rắn mất đầu, cuối cùng tan đàn xẻ nghé, kể từ đó Ngũ Hồ môn bị tiêu diệt.
Một đứa trẻ 11 tuổi có thể đánh bại một vị Môn chủ, Tống Kỳ cảm thấy thiên phú của Tiêu Sanh thực sự không tầm thường.

Tuy nhiên, cũng có thể do bị thù hận thúc đẩy, hơn nữa cũng do Tiêu Sanh hiểu rõ công phu của Ngũ Hồ môn, Cảnh Nhân mới có thể thua cuộc nhanh như vậy.
"Sợ?"
"Phải, sợ giết người."
Tống Kỳ cầm bầu hô lô nhỏ bên hông mình lên, rút nút bầu ra, nhấp một ngụm nhỏ: "Dù sao thì Tả Nghiêm cũng không có ân oán hay thù hằn gì với ta."
"Vậy tại sao ngươi phải đáp ứng Thành chủ?"
Bởi vì hệ thống bịp bợm cũng giao nhiệm vụ.
Hồ Đồ: [Trách tôi rồi?]
Tống Kỳ: [Bằng không thì?]
"Vì muốn giúp nàng, hơn nữa ở chốn giang hồ này, có bao nhiêu chuyện không thể tự mình làm chủ được, nếu mai sau gặp phải người muốn giết mình, cũng không thể cứ vậy mà tha cho hắn, đúng không?"
Tống Kỳ lại hớp một ngụm rượu: "Có lẽ đây là sự khởi đầu."
Tống Kỳ sờ sờ thanh kiếm bên hông mình, xoa xoa Trân Châu nhảy lên bàn đá: "Đêm nay ta trở về, ngươi mời ta một bầu rượu được không?"

"Được."
Vũ thành nhiều rượu ngon, Tống Kỳ cũng không yêu cầu Túy Khuynh Thành, chỉ cần là rượu ngon, cô đều sẽ nhận hết.
Không ngờ có ngày mình cũng sẽ phải lòng rượu ngon, lẽ nào đây chính là thầy nào thì trò nấy sao?
"Cảm ơn!"
Tống Kỳ nói xong liền trở vào phòng, lúc đầu nghĩ về việc đêm nay mình sẽ giết người, đáng lẽ nên ngủ trưa một chút nhưng lại không ngủ được.

Cô cứ vậy mà nằm trằn trọc trên giường, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, cô mới xách kiếm rời khỏi Phủ Thành chủ.
Lầu Thiên Hương là một quán trọ ở Vũ thành, được nhân sĩ võ lâm yêu chuộng, bởi vì đầu bếp trong đó đến từ khắp mọi miền, luôn nấu được những món ăn phù hợp với khẩu vị của các nhân sĩ võ lâm xuôi dọc nam bắc kia.
Tống Kỳ mặc một bộ trường bào đen, đeo mặt nạ che nửa mặt, yêu cầu một chỗ ngồi tương đối yên tĩnh trong lầu Thiên Hương, gọi thức nhắm và rượu, đồng thời quan sát những người xung quanh.
Tống Kỳ trông rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang rỉ máu, bởi vì đồ ăn ở lầu Thiên Hương này đắt quá chừng, một bữa này gần như đã ngốn hết một nửa số tiền tiết kiệm của cô.
Hồ Đồ: [Đúng là bắt nạt người nghèo mà.]
Tống Kỳ: [Không, tao là quỷ nghèo kiết xác.]
Hồ Đồ: [...]
Trong lầu Thiên Hương rồng rắn lẫn lộn, có người miệng mồm đầy thịt, nốc bát rượu bự chảng, trực tiếp đặt vũ khí lên trên bàn, như sợ người ta không biết hắn phiêu bạt giang hồ; có người thì ăn uống tao nhã, quần là áo lượt, không hề ăn khớp với tiếng ồn ào xung quanh, tràn đầy cảm giác tương phản.
Không lâu sau đó, cô liền trông thấy một người đàn ông khôi ngô anh tuấn mặc trường bào màu nâu đi từ sân sau vào tiền sảnh, dung mạo của hắn có bảy phần tương tự với bức họa cô đã nhìn thấy, và gần chín phần tương tự với ấn tượng của bản thân.
Đặc điểm dễ nhận ra hơn, chính là thanh kiếm Thái Hư giắt bên hông của hắn, đây là trang bị tiêu chuẩn dành cho tất cả đệ tử của Thái Hư môn.
Tống Kỳ thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Tả Nghiêm, người nọ gọi một ấm trà, ăn một chiếc bánh bao, rồi lập tức xách kiếm ra cửa.

Tống Kỳ đặt tiền lên bàn, nối gót theo hắn ra ngoài.
Vũ thành về đêm không khác gì những thành trấn khác, đều quạnh quẽ một cách dị thường, ngoại trừ trà quán, nhà trọ và lầu xanh, hầu như không có một bóng người nào trên phố.
Vũ thành có đệ tử Vũ thành đi tuần, nhưng hôm nay dường như Ôn Vãn Tịch cho cô cơ hội để giết người, không có một mống đệ tử Vũ thành nào đi tuần gần lầu Thiên Hương cả.
Tả Nghiêm, người đã đi qua hai con phố, rõ ràng đã nhận ra điều này, vừa định quay lại thì đụng phải Tống Kỳ trong bộ đồ đen.
Có thể thần không biết quỷ không hay mà đi theo hắn cả một đoạn đường, khinh công của người này ắt hẳn không tầm thường.
Đồ đen và mặt nạ...
"Ngươi chính là kẻ đã đâm sư huynh Từ Ngạn bị thương?"
Tả Nghiêm rút kiếm Thái Hư ra, mặt mày tức giận, đã sẵn sàng để tử chiến.
"Rốt cuộc Từ Ngạn đã rót vào tai các ngươi lời đường mật gì?"
"Cái gì?"
Tả Nghiêm biết đối phương là một cô gái, nhưng bị cô chất vấn như thế khiến cho hắn nhất thời không phản ứng kịp.


Tống Kỳ rút kiếm Trường Hồng ra, trầm giọng nói: "Từ Ngạn chỉ là một tên tiểu nhân đê hèn, nhưng từng người các ngươi đều lần lượt hiến mạng mình cho hắn."
Tống Kỳ thực sự không hiểu loại vận hành làm việc này, nhưng đồng thời cũng rất tò mò, rốt cuộc Từ Ngạn đã làm gì, có thể khiến cho Thanh Thượng Chân Nhân và Tả Nghiêm không sợ đắc tội Vũ thành, cũng phải trả thù cho hắn ta.
"Sư huynh Từ Ngạn bình thường rất chiếu cố các sư đệ, ngươi không được vu khống hắn như thế!"
Tả Nghiêm sử dụng Thái Hư Cửu Kiếm, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không tài nào nhìn rõ hướng tấn công của hắn trong đêm tối.

Tống Kỳ dùng kiếm của mình để chặn, sử dụng "Ý của Túy Ông không phải ở rượu", sau hai động tác giả liền dễ dàng phá giải chiêu thức của Tả Nghiêm.
Mục đích của Khoái Kiếm là khiến đối phương không thể phòng ngự trước những đường kiếm liên miên không dứt, nhưng "Ý của Túy Ông không phải ở rượu" có một số thủ thuật hư chiêu, vừa mới lừa đòn hai chiêu, tiết tấu của Khoái Kiếm đã bị phá vỡ.
"Nếu hắn thực sự chiếu cố các ngươi, làm sao có thể không suy xét được thế cuộc hiện giờ, để các ngươi đến Vũ thành hoài phí mạng mình?"
Khoái Kiếm của Tả Nghiêm bị phá, vốn đã rơi vào trạng thái loạn lạc trong lòng, giờ đây nghe thấy những lời này của Tống Kỳ, tâm trí càng hoảng hốt hơn, nhưng trong một thoáng hoang mang ấy đã bị thanh kiếm của Tống Kỳ đâm vào giữa ngực.

Hắn miễn cưỡng đỡ đòn, lưỡi kiếm chệch đi, nhưng vẫn đâm xuyên qua vai trái hắn, cơn đau dữ dội khiến ý thức của hắn càng thêm mơ hồ.
"Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội để hối hận."
Tống Kỳ rút Trường Hồng ra, vung ngang, trên cổ Tả Nghiêm liền xuất hiện một đường máu, động mạch chủ bị cắt đứt, máu nhỏ giọt chảy ra.

Hắn ngã xuống đất co giật, ánh mắt nhìn chằm chặp vào Tống Kỳ, như thể đang gieo xuống một lời nguyền oán hận.
Tay Tống Kỳ run run, không nhịn được nhìn vào mắt Tả Nghiêm, một nỗi sợ hãi ùn ùn kéo đến bao trùm lấy cô, ngay cả không khí cũng trở nên loãng hơn.

Mùi máu tươi xộc vào mũi, khắc vào trong xương cốt, hóa thành yêu ma quấn lấy cô.
Đây chính là cảm giác giết người sao, những gì phải chịu đựng không chỉ là sự khó chịu về thể xác, mà đáng sợ hơn chính là về tâm lý, thuộc về sự không cam lòng và nguyền rủa của người bị giết.
Tống Kỳ lùi lại vài bước, cả người bủn rủn, mắt mũi đều trở nên đờ đẫn.

Cô xuống tay rất dứt khoát, nhưng nỗi sợ hãi và khó chịu đến muộn màng này như thể tách rời hồn phách cô khỏi cơ thể.
Lìa khỏi xác.
"Đừng nhìn."
Một đôi tay che phủ mặt nạ của Tống Kỳ, chặn lại tầm nhìn của cô, theo sau đó là một làn hương lạnh lẽo, mùi hương chỉ thuộc về riêng người ấy.
Trong đêm lạnh giá, Tống Kỳ bị bao phủ trong bóng tối, nhưng nhiệt độ của người ấy lại quá đỗi rõ ràng, tựa như xuyên qua màn sương dày đặc tối tăm, thâm nhập vào trong da thịt cô.
Thanh kiếm của cô rơi xuống mặt đất, bàn tay run rẩy di chuyển ra sau, chuẩn xác mà nắm lấy bàn tay của người kia, có chút lạnh, nhưng lại ấm áp vô cùng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi