MANG THEO HỆ THỐNG HỒ ĐỒ THEO ĐUỔI VAI ÁC

Trên tay Tống Kỳ chỉ bị trầy xước nhẹ và chảy chút máu, nhưng đợi đến khi cô hồi phục tinh thần lại, mới phát hiện hóa ra ngón tay bản thân cũng đã bị cứa đứt, trên ngón tay và lòng bàn tay đều có máu. Nhưng khi cô phát hiện ra thì máu đã đông lại, đây có lẽ chính là khái niệm nếu không phát hiện thì vết thương cũng sắp lành nhỉ.

Trong lúc mọi người đang nhìn chăm chú, Tống Kỳ phóng đến bên cạnh Ôn Vãn Tịch, nhìn nàng với vẻ mặt đầy đắc chí, giống như một đứa trẻ chờ được khen ngợi.

Tuy nhiên, Ôn Vãn Tịch là một người ra bài không theo lẽ thường.

"Vẫn chưa đủ kiên quyết. Nếu trong khoảnh khắc hắn mất sức mà lập tức truy kích tiếp, ngươi đã có thể mau chóng giành được chiến thắng."

Ôn Vãn Tịch lạnh lùng nhìn Tống Kỳ, lấp lánh trong mắt người kia đang tắt dần.

Trong lòng Tống Kỳ nghĩ chính là, cảm thấy tiếp theo Ôn Vãn Tịch sẽ nói một câu "Uổng công có một thân võ nghệ tốt" nữa.

"Nhưng mà cũng được, có thận trọng."

Thận trọng là điều tốt, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, tên này đã học hỏi được kinh nghiệm.

Tâm trạng Tống Kỳ vốn chùng xuống lại hưng phấn lên trong chớp mắt: "Vậy ta phải làm sao để hỏi bọn họ tin tức về Giản Kiền?"

"Hỏi thẳng là được."

Ôn Vãn Tịch chỉ vào một cánh cửa cạnh sàn đấu vật, chỗ đó có hai đệ tử Vũ thành đang trông coi, có lẽ là cấm địa không phận sự miễn vào.

"Đi từ đây qua, ta sẽ bảo Thuật Lực Cách đi tìm ngươi."

Tống Kỳ nhìn Thuật Lực Cách một chút, người nọ đang ngồi trong góc, có vài người đang rửa vết thương và đắp thuốc cho hắn, cũng có người muốn nhân cơ hội lấy mạng hắn, bầu không khí rất kỳ dị.

"Có nên để hắn tạm thời nghỉ ngơi một lúc không?"

Tống Kỳ biết mức độ nặng nhẹ mình xuống tay ban nãy, tuy không chết người, nhưng có lẽ trong một thời gian ngắn hắn cũng không thể lên võ đài được.

"Không cần."

Ôn Vãn Tịch quay đầu nói: "Ngươi xuống dưới đi."

"Được."

Tống Kỳ đi dọc theo hành lang và cầu thang lầu hai đến thẳng căn phòng thần bí kia. Thật ra căn phòng ấy cũng không thần bí lắm, chỉ là một thư phòng, trong phòng bày biện một số bí tịch võ công. Tống Kỳ nhìn lướt qua, phát hiện đều không phải võ công hiếm lạ gì cho cam.

Không để Tống Kỳ chờ quá lâu, hai đệ tử Vũ thành vừa đứng trông coi ngoài cửa đã dẫn Thuật Lực Cách vào, sau đó lui ra ngoài. Trong phòng chỉ có hai người Thuật Lực Cách và Tống Kỳ, tiếng hít thở nặng nề của Thuật Lực Cách và mùi máu tanh trên người hắn tràn ngập khắp phòng.

"Lời ít ý nhiều, Thuật Lực Cách, ngươi có biết Giản Kiền không?"

Thuật Lực Cách đã đến Vũ thành hai mươi năm trước, một đường rèn luyện phấn đấu mới đi đến được vị trí này. Chuyện trong giang hồ ở nơi rồng rắn lẫn lộn này, hiển nhiên cũng đã nghe được không ít.

"Có từng nghe nói, nhưng người đàn ông này đã chết rồi."

Thuật Lực Cách dựa vào tường, che lỗ máu trên vai phải bản thân, cúi đầu thở dốc.

"...Nếu không thì ngươi hãy nghỉ ngơi một lúc đi nhé?"

Cảm giác trạng thái Thuật Lực Cách thực sự quá tệ, như thể giây phút tiếp theo hắn sẽ ngất xỉu ngay vậy.

"Không cần, chút thương tích này chẳng tính là gì."

Thuật Lực Cách chống người dậy, thẳng lưng, Tống Kỳ bèn không khuyên nhủ nữa. Thể trạng người này cường tráng, tố chất cơ thể cũng khỏe đến kinh người, có lẽ chút thương tích này chẳng mấy chốc sẽ lành lại.

"Liên quan đến Giản Kiền, ngươi còn biết gì không?"

Sau khi Tống Kỳ nói xong, Thuật Lực Cách im lặng một hồi lâu, đang suy nghĩ, sau đó mới nói: "Giản Kiền là đại hiệp, nhưng tính khí không tốt, bị người ta giết chết."

"Ngươi có biết là ai đã giết hắn, hoặc một ít manh mối nào không?"

Thuật Lực Cách cau đôi lông mày rậm của hắn, nói: "Không biết, nhưng ta có thể giúp ngươi điều tra thử, ngươi là người mạnh nhất nơi này, bọn họ rất sẵn lòng giúp sức cho ngươi."

Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp: "Nhưng hắn có một người con trai, có lẽ biết không ít đấy."

"Được, cảm ơn."

Tống Kỳ lấy bạc vụn trong túi tiền mình ra đặt vào tay Thuật Lực Cách: "Cảm ơn."

Tống Kỳ biết mình làm việc bủn xỉn, nhưng hiện tại cô thực sự không có nhiều tiền như vậy: "Đợi nào các ngươi có tin tức, ta sẽ trả công nhiều hơn, đi chữa thương trước đi."

"Được."

Thuật Lực Cách xoay người rời đi, Tống Kỳ thì đi ra khỏi căn phòng kia, quay trở lại lầu hai. Nhưng khi cô bước ra ngoài, lại phát hiện bầu không khí trong sàn đấu vật kì lạ, dường như có một nỗi sợ hãi lặng im như tờ đang lan tràn trong không khí.

Cô đi lên lầu, ngước mắt nhìn, chỉ thấy Ôn Vãn Tịch đeo găng tay tơ tằm vàng, đang nắm tơ Sát Nhân trong tay, quấn chặt lấy cổ hai tên đàn ông dưới lầu.

Máu tươi lan tràn, hai mắt lồi ra, hai tên đàn ông kia đã thiệt mạng.

Xảy ra chuyện gì thế, sao Ôn Vãn Tịch động thủ vậy?

Sau khi Ôn Vãn Tịch nhìn thấy Tống Kỳ, ánh mắt lạnh lẽo dịu đi phần nào, ngay sau đó thu hồi tơ Sát Nhân, từ tốn cởi găng tay tơ tằm vàng ra, tao nhã và ung dung.

"Đi thôi."

Sau khi Ôn Vãn Tịch cất găng tay tơ tằm vàng vào, liền xoay người rời khỏi. Tống Kỳ lập tức đi theo, đè thấp giọng hỏi một câu: "Vừa nãy là sao thế?"

"Giết thì giết thôi, làm gì có sao trăng gì chứ."

Lại là câu trả lời kiểu này.

Vào lúc Tống Kỳ từ bỏ việc truy hỏi, thì nghe thấy người dưới đài xì xào bàn tán.

"Đã bảo hai người họ đừng có nói năng lung tung, thấy chưa, cả mạng cũng trả giá luôn rồi."

"Đúng thế, Tống cô nương là do Ôn thành chủ dẫn đến, vậy mà bọn họ còn dám nói muốn bắt nàng ấy về làm vợ gì gì đó."

"Đâu chỉ vậy, lời lẽ khó nghe hơn nữa cũng có..."

Tống Kỳ nghe cuộc đối thoại của bọn họ vào trong tai, lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, người này...

Ôn Vãn Tịch dừng bước, Tống Kỳ thu hồi suy nghĩ, dưới lầu ngay tức khắc im phăng phắc.

Nàng lạnh lùng mà liếc mấy người xì xào bàn tán dưới lầu, mang theo mấy phần sát khí, mấy người kia đều không dám nhìn Ôn Vãn Tịch, cúi đầu run rẩy.

Lần này, Ôn Vãn Tịch không động thủ, mà rời đi thẳng, Tống Kỳ lập tức theo sau.

Trong đường hầm, hai người không ai nói chuyện, Tống Kỳ lại có phần muốn cười. Rõ ràng là ra mặt cho mình, nhưng người này không nói, càng không cho người khác nói, đúng là ngoài lạnh trong nóng đạt đến giá trị cao nhất mà.

Có lẽ là để ý hơi thở Tống Kỳ khác lạ, Ôn Vãn Tịch xoay đầu lại, nhưng lại trông thấy dáng vẻ Tống Kỳ đầy mặt muốn cười nhưng không dám cười, lập tức có chút tức giận.

Đều tại mấy người kia lắm mồm!

"Ngươi làm gì thế?"

Ôn Vãn Tịch cau mày nhìn về phía Tống Kỳ, nụ cười của Tống Kỳ lập tức biến mất: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến việc Thuật Lực Cách đồng ý giúp ta điều tra, ta thấy vui vẻ ấy mà."

Ôn Vãn Tịch: "..."

Lại không thể nổi giận ngay bây giờ, Ôn Vãn Tịch buộc lòng phải nhẫn nhịn. Hai người im lặng suốt một đường, khi trở lại sân, Tống Kỳ liền chuẩn bị cáo từ, dù sao cũng đã muộn lắm rồi.

Chỉ có điều, còn không đợi cho Tống Kỳ mở miệng, Ôn Vãn Tịch đã nói: "Vào trong, bôi thuốc."

Tống Kỳ: "..."

Cô nhìn xem cánh tay và ngón tay mình, máu đã đông lại, nếu không bôi thuốc, có lẽ vết thương sắp lành thật luôn mất.

Hồ Đồ: [Thế cô dám không đi à?]

Tống Kỳ: [Đi đi đi, tao đâu dám làm trái ý nàng.]

Tống Kỳ đi theo Ôn Vãn Tịch vào thư phòng, chỉ thấy người kia lấy một bầu rượu ra đặt lên bàn.

Bệnh cũ tái phát rồi?

"Ngồi."

Tống Kỳ ngồi xuống, Ôn Vãn Tịch sốt ruột nói: "Đưa tay ra."

"À à."

Tống Kỳ đưa tay ra, để lộ ra vết thương trên tay mình, không nghiêm trọng, chỉ là bị thương sương sương ngoài da, nhưng vết máu khô lại trên da, khiến người ta cảm thấy tình trạng vết thương không đơn giản.

Vào lúc Tống Kỳ không rõ nguyên nhân vì sao, Ôn Vãn Tịch thẳng tay đổ rượu lên một mảnh vải trắng, sau đó chà lên vết thương của Tống Kỳ.

Đậu má! Ác vậy luôn!

"Suỵt suỵt suỵt—đau!"

Tống Kỳ đau đến mức kêu rít lên, nhưng khóe môi Ôn Vãn Tịch lại hơi nhếch lên thành một độ cong, nàng đang cười!

Người phụ nữ này nhất định là đang trả thù!

Vết thương vốn không sâu, nhưng đụng phải cồn là vừa cay vừa nhói, đau đến mức Tống Kỳ suýt rơi nước mắt. May sao Ôn Vãn Tịch không hành hạ cô quá nhiều, rất nhanh đã dùng vải trắng được đổ nước, lau sạch vết máu xung quanh vết thương của cô.

Tuy việc này tự mình làm cũng không thành vấn đề, nhưng nếu Ôn Vãn Tịch sẵn lòng giúp đỡ, Tống Kỳ cũng bèn giả ngốc, để nàng phục vụ cho mình.

Sau khi lau sạch vết máu, Ôn Vãn Tịch liền lấy thuốc trị thương Vũ thành ra, chuẩn bị bôi thuốc cho Tống Kỳ.

"Ngón tay quan trọng lắm đấy, đừng tùy tiện để bị thương nữa."

Lời này vừa nói ra, cả người Tống Kỳ đều thấy bất ổn, đầu óc không sạch sẽ, trong nháy mắt bị một số suy nghĩ không trong sáng lấp đầy.

Ngón tay... Nàng nói ngón tay.

Ôn Vãn Tịch cúi đầu bôi thuốc cho Tống Kỳ, không hề phát hiện mặt Tống Kỳ đã biến thành màu gan lợn.

"Ngón tay bị thương, khi sử dụng ám khí sẽ mất đi sự chính xác."

Ôn Vãn Tịch nghiêm túc giải thích. Nghe thấy câu này, Tống Kỳ chỉ cảm thấy bản thân ngớ ngẩn mất rồi, làm sao Ôn Vãn Tịch sẽ đột nhiên nói đến chuyện không đứng đắn được chứ.

"Nếu ám khí lệch đi, bị kẻ địch phát hiện ra vị trí, thì sẽ rắc rối lắm đấy."

Vào lúc suy nghĩ Tống Kỳ quay cuồng liên tục, Ôn Vãn Tịch đã bôi thuốc xong. Khoảnh khắc Ôn Vãn Tịch ngước mắt lên, thì nhìn thấy Tống Kỳ đã đỏ bừng cả mặt, ban nãy đánh nhau cũng chẳng thấy đỏ như vậy.

"Ngươi sao thế, mặt đỏ vậy?"

"Hả, không có gì không có gì, do đau thôi."

Ôn Vãn Tịch: "..."

Ôn Vãn Tịch cảm thấy Tống Kỳ đang nói dối, nhưng nhanh chóng bỏ qua cho cô, lời nói dối này vô hại đối với nàng.

Ngay khi Tống Kỳ định rụt tay về, Ôn Vãn Tịch lại ấn vào yếu huyệt trên tay Tống Kỳ, Tống Kỳ sợ đến mức không dám nhúc nhích.

"Nói chuyện với Thuật Lực Cách, hỏi ra được gì không?"

"Không được gì."

Tống Kỳ thở phào, hóa ra là hỏi chuyện này.

"Hắn nói sẽ giúp ta điều tra thử."

"Ừm."

Ôn Vãn Tịch buông Tống Kỳ ra, ngay sau đó nói: "Ta còn một việc cần ngươi đi làm."

"Việc gì thế?"

Lúc này, Hồ Đồ thường sẽ...

Hồ Đồ: [Ting—Nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành, cộng 200 điểm giá trị may mắn, hiện tại có tổng cộng 640 điểm giá trị may mắn, nhiệm vụ chính tuyến sắp sửa mở khóa.]

Tống Kỳ: [Tao biết ngay mà, toàn là cạm bẫy cả.]

"Chẳng phải ngươi muốn thành lập Cái Bang à, những người lưu dân kia, cứ để bọn họ ở lại trong Vũ thành."

"Ngươi muốn lập Cái Bang ở Vũ thành?"

Tống Kỳ cảm thấy hào hứng, nếu lập Cái Bang ở Vũ thành, vậy thì sau này cô sẽ có thể hoạt động trong Cái Bang nhiều hơn rồi.

"Ừm, người của triều đình, đã chui vào Vũ thành rồi."

Tống Kỳ nghe vậy thì sắc mặt nghiêm túc hơn chút. Triều đình phái người chui vào Vũ thành, có lẽ là muốn thẩm thấu vào Vũ thành, cắn nuốt nó từng chút một. Song, dù Ôn Vãn Tịch có biết bọn họ là người của triều đình đi nữa, cũng không thể động thủ bừa bãi.

Nếu đấu đá trong âm thầm, người của triều đình ắt hẳn sẽ phòng bị Vũ thành hơn, đến lúc đó chỉ sợ sẽ làm ra chuyện gì cực đoan. Ôn Vãn Tịch là chủ một thành, tuy nàng muốn báo thù, nhưng cuối cùng những người đồng hành trong trận quyết chiến với Tống Thiên Tinh, đều là những người chủ động đi theo nàng, nàng sẽ không bằng lòng để cho đệ tử Vũ thành trả giá cả mạng sống vì những chuyện không cần thiết.

Giờ vẫn chưa đến lúc liều mạng với triều đình, hoặc có thể nói giờ là lúc tốt nhất để giả heo ăn thịt hổ.

"Ngươi muốn ta làm thế nào?"

Tống Kỳ có chút vội vàng, thậm chí còn vội vàng hơn cả Ôn Vãn Tịch. Vừa nghĩ đến việc Ôn Vãn Tịch bị những người này bao vây, trong lòng đã ngột ngạt đến phát rồ.

Ôn Vãn Tịch thấy vẻ mặt sốt sắng của Tống Kỳ, lúc đầu một câu "Ngươi bằng lòng giúp ta thật ư?" đã bị nuốt trở vào trong bụng.

Có lẽ người này, thực sự khác biệt.

"Có thêm một ít lưu dân và ăn mày ở Vũ thành, có lẽ triều đình sẽ giảm bớt cảnh giác, cũng sẽ đánh giá mức độ giàu có của Vũ thành lại lần nữa."

Ôn Vãn Tịch dừng một chút, rồi nói tiếp: "Người từ kinh thành tới sẽ không thèm để ý đến những người này nhất, vì vậy việc thu thập tin tức do bọn họ làm là thích hợp nhất."

Tống Kỳ không ngờ, ngắn ngủi mấy canh giờ, Ôn Vãn Tịch đã thay đổi chủ ý, có lẽ trên cuộn giấy mà nàng phê duyệt ban nãy, chắc hẳn đề cập đến việc tay sai của triều đình đã lẻn vào.

Ôn Vãn Tịch bèn tương kế tựu kế, giữ lưu dân ở lại Vũ thành, sau này cũng sẽ thu nhận và giúp đỡ nhiều lưu dân hơn.

"Ta hiểu rồi."

"Ta nhất định sẽ giúp ngươi."

Ôn Vãn Tịch nhìn vào ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Tống Kỳ, mê mẩn, mất hồn...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi