MANG THEO TRÒ CHƠI SINH HOẠT TRỞ VỀ CỔ ĐẠI


Hiện tại Điền Đường đứng ở khu vực tốt có thể xây nhà, ưu thế của mảnh đất trống này là diện tích đủ lớn, hơn nữa hoàn toàn không thích hợp trồng trọt, dùng để xây nhà là chuyện không thể tốt hơn.

Kế hoạch lúc trước của nàng là đợi đến khi gỗ đủ, một hơi làm 16 căn nhà gỗ, nhưng hiện tại số lượng gỗ xa xa mới đủ, cho dù đợi thêm mười ngày nữa, cũng không gom đủ vật liệu gỗ xây 16 căn nhà, mà khoảng thời gian mùa đông giá rét đến chỉ còn có mười ngày mà thôi.

Cũng may mặc dù nhà cửa xây không xong, vấn đề sưởi ấm ngược lại không lớn.

Ưu thế duy nhất của thôn Điền gia, đại khái là gỗ xung quanh cũng đủ nhiều, dựa vào đốt gỗ lấy lửa, nàng mang theo các thôn dân vượt qua mùa đông giá rét này cũng không thành vấn đề.


Điền Đường đứng ở cửa thôn, Điền Cúc Hoa cùng Điền Đại Nữ, Điền Nhị Nữ đều đeo gùi đứng ở phía sau nàng.

Điền Đường bất đắc dĩ nhìn ba người: "Đã nói trước rồi, nhiệm vụ lần này của các ngươi chính là giúp ta mang Tam Thất.

"Ba người đồng loạt gật đầu.

Điền Đường biết các nàng lo lắng, nhưng trực tiếp đi lên trấn trên cũng không có nguy hiểm, các nàng đi theo cũng không có việc gì.

Trước khi ra khỏi thôn, Điền Đường nhìn nửa cái đầu thò ra cách đó không xa, nhẹ nhàng cười: "Chúng ta đi thôi.

"Đường lên trấn vẫn là con đường ban đầu, không chỉ gập ghềnh hơn nữa đường xá xa xôi, trước đó Điền Đường muốn làm một chiếc xe bò hoặc là xe ngựa, nhưng dọc theo đường đi rất nhiều nơi đều không thích hợp đi xe, hơn nữa trong thôn thật sự không có súc vật có thể dùng, các nàng chỉ có thể lựa chọn đi bộ tới.

Cũng may trong sọt của đám người Điền Cúc Hoa kỳ thật trống không, tính ra cũng chỉ có đi đường vất vả mà thôi, đừng nói là đám người Điền Cúc Hoa, cho dù là Điền Đường cũng không có gì khó khăn.

Lúc này bốn người đi đến một con đường chật hẹp, một lần không thể đồng thời đi qua bốn người, dứt khoát một người tiếp một người đi về phía trước.


Khi bốn người chuyển qua khúc cua không thấy bóng người, người phía sau cũng chạy ra, người này không phải ai khác, rõ ràng là Lý Nhị Trụ lúc trước đã gây chuyện, chỉ là lần này đi theo chỉ có một mình hắn mà thôi.

Lý Nhị Trụ khom người, cố ý thả nhẹ tiếng bước chân, sau khi nhìn thấy bốn người biến mất lập tức đuổi theo, vừa mới đi tới góc rẽ, đã thấy bốn người phía trước đều quay đầu lại nhìn hắn.

Hắn lập tức dừng bước.

Điền Đường cách Lý Nhị Trụ gần nhất, mỉm cười nhìn hắn: "Ngươi có tiền án.

"Lý Nhị Trụ không hiểu "tiền án" là có ý gì, nhưng có thể đại khái nghe hiểu lời Điền Đường nói, sắc mặt có chút khó coi, giảo biện nói: "Ngày đó ta cũng chưa làm gì, đã bị ngươi nhốt ba ngày, hôm nay ta chỉ là đi trấn trên một chuyến, không được sao?"Điền Đường nhướng mày, nàng không thể không thừa nhận, so với thôn dân, Lý Nhị Trụ quả thật đủ can đảm.

Nàng tiến lên một bước, quay đầu nhìn vách núi bên cạnh: "Ngươi nói xem, nếu ngươi không cẩn thận từ nơi này ngã xuống, sẽ có người để ý sống chết của ngươi sao?"Lý Nhị Trụ khiếp sợ nhìn Điền Đường: "Ngươi không phải thần sứ đại nhân sao? Làm sao có thể làm việc này!"Điền Đường nghiêng đầu, nhìn về phía hắn mỉm cười: "Chẳng phải ngươi không tin sao?"Ngay cả hắn cũng không biết vì sao, tâm tư còn chưa động, đầu đã bắt đầu đại động, liên tục lắc đầu sau đó lại liên tục gật đầu: "Tin tin, ta tin ta tin!"“Ngươi là một đại nam nhân, chỉ có chút tiền đồ này, nhìn chúng ta khiêng đồ nặng như vậy, cũng không chịu lên giúp đỡ một phen.


”Lý Nhị Trụ chần chờ nhìn nàng: “Vậy ta khiêng giúp các ngươi?”Điền Đường lập tức gật đầu: “Như vậy mới đúng, Nhị tỷ, mau, khí lực của ngươi nhỏ, đem sọt cho hắn.

”Điền Đường tránh đường, nhận lấy sọt từ trong tay Điền Nhị Nữ.

Điền Nhị Nữ nhìn nàng, đang muốn nói chuyện đột nhiên cảm thấy cái sọt trong tay nặng hơn không ít, trừng to mắt nhìn nàng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi