MANH BẢO THIÊN TÀI: MOMMY ĐỢI CON VỚI!


Hàn Dương Phong cảm nhận được cơn đau đầu khi anh cố gắng nhớ lại giữa anh và Vũ Nhi có mối quan hệ như thế nào.

Hàn Dương Phong ôm đầu sau đó lẩm bẩm trong miệng.

“Tại sao?”
“Tại sao mình không thể nhớ được chuyện giữa mình và Vũ Nhi?”
“Tại sao mình lại có cảm giác đau đầu khi cố gắng nhớ lại chuyện quá khứ chứ?”
Lúc này trong đầu Hàn Dương Phong nảy lên rất nhiều suy nghĩ nhưng anh không biết phải làm sao để có thể giải đáp thắc mắc của mình.

Hàn Dương Phong quyết định sau khi tan làm sẽ đến nhà Vũ Nhi để giải quyết vụ hiểu lầm hôm qua và tìm hiểu sự thật về bảy năm trước.

Vũ Nhi tan làm vừa về đến nhà thì Thiên Vương đã đợi sẵn cô ở trước cửa nhà.

Vũ Nhi bất ngờ khi thấy hắn ta xuất hiện ở đây.

“Vũ Nhi, em về rồi sao?”
“Thiên Vương, sao anh biết tôi ở đây?”
Thiên Vương với vẻ mặt kêu ngạo trả lời.

“Đối với Thiên Vương này không có gì là khó.”
“Anh tới đây làm gì?”
“Vũ Nhi à, không lẽ em không mời anh vào nhà uống ly nước được sao? Khách đến nhà không bánh thì cũng trà chứ.”
Vũ Nhi đành phải mời Thiên Vương vào nhà dùng nước.

Vũ Nhi đi xuống bếp nấu nước để pha trà.

Cô rót một ly trà để mời Thiên Vương.

“Anh uống trà đi.”
“Cảm ơn em.”
Thiên Vương vừa nói vừa đưa tay nắm lấy tay của Vũ Nhi.

Vũ Nhi không kịp phản ứng hai tay đã bị Thiên Vương nắm chặt.


“Anh thả tôi ra!”
Vũ Nhi la lớn làm cho Bảo Bảo từ trong chạy ra ngoài.

“Mẹ ơi! Có chuyện gì thế ạ?”
“Chú này là ai vậy mẹ?”
Bảo Bảo nhìn sơ qua đã biết người đàn ông này chính là người xấu.

“Chú là người xấu, chú buông mẹ con ra.”
“Vũ Nhi, em thật là biết cách dạy con đó.”
“Cậu nhóc à, chú chỉ mượn mẹ con một lát thôi mà.”
Bảo Bảo liên tục đánh vào người của Thiên Vương.

“Anh mau buông tôi ra!”
“Mẹ ơi! Mẹ có đau lắm không?”
“Chú là người xấu, mau thả mẹ con ra!”
Thiên Vương cố tình dùng chân hất văng Bảo Bảo sang một bên.

“A… Con đau quá…”
“Bảo Bảo, con có sao không?”
“Bảo Bảo…”
Vũ Nhi đau xót khi thấy Bảo Bảo bị hất văng sang một bên.

“Thiên Vương, anh mau buông tôi ra.”
“Nếu em đồng ý ký kết bản hợp đồng anh sẽ buông em ra.”
Vũ Nhi ậm ừ để hắn ta thả cô ra.

“Được!”
Vũ Nhi vừa trả lời dứt câu thì Thiên Vương đã thả hai tay cô ra.

Vũ Nhi chạy đến chỗ Bảo Bảo để xem vết thương.

“Bảo Bảo, con có làm sao không?”
“Con đau…”
“Đưa mẹ xem!”
Vũ Nhi mở vết thương ở chân ra xem, lúc nãy vì bị Thiên Vương hất trúng va vào thành ghế nên chân của Bảo Bảo bị rỉ máu.

“Bảo Bảo, chờ mẹ sát khuẩn vết thương cho con nha.”
“Dạ!”
“Vũ Nhi, mau gọi cho Hàn Dương Phong đồng ý ký kết bản hợp đồng đi!”
“Đợi tôi sát khuẩn vết thương cho Bảo Bảo.”
Hàn Dương Phong, sau khi giải quyết xong một số việc của công ty thì anh cũng đã đến nhà Vũ Nhi.

Ting! Ting! Ting!
Tiếng chuông cửa nhà Vũ Nhi vang lên.

Hàn Dương Phong nhấn chuông nhưng không thấy Vũ Nhi mở cửa.

Anh nghĩ chắc là Vũ Nhi không muốn thấy mặt anh.

Hàn Dương Phong cố tình nhấn chuông một lần nữa kèm theo gọi tên Vũ Nhi.

“Vũ Nhi, mở cửa cho tôi!”
Thiên Vương nghe tiếng người bấm chuông nãy giờ cũng nhận ra là Hàn Dương Phong đang đứng ở ngoài cửa.

Hắn ta đi ra ngoài mở cửa.

“Sao lại là cậu? Vũ Nhi đâu?”
Hàn Dương Phong ngạc nhiên khi thấy Thiên Vương cũng ở trong nhà Vũ Nhi.

Chẳng lẽ Vũ Nhi và Thiên Vương nối lại tình cũ sao?
“Hàn Dương Phong, anh đến đúng lúc lắm.”

“Vũ Nhi và Bảo Bảo đâu?”
Hàn Dương Phong không chờ Thiên Vương trả lời, anh túm cổ áo Thiên Vương rồi hất sang một bên.

Hàn Dương Phong đi vào trong nhà thì thấy Vũ Nhi đang ngồi sát khuẩn vết thương cho Bảo Bảo.

Anh lo lắng vội vàng đi nhanh đến chỗ Bảo Bảo.

“Bảo Bảo, con bị làm sao thế?”
“A! Chú Phong kìa mẹ.”
Bảo Bảo thấy Hàn Dương Phong đã vui vẻ trở lại không còn một chút cảm giác đau ở chân.

Cậu bé đứng dậy ôm chầm lấy Hàn Dương Phong.

“Ngoan! Bảo Bảo của chú có còn bị chỗ nào khác không? Chú đưa con đi bệnh viện kiểm tra nhé!”
“Dạ con hết đau rồi ạ!”
“Bảo Bảo, vào trong phòng chơi ngoan nha.

Xong việc chú sẽ dắt con đi mua đồ chơi nhé!”
“Dạ!”
Bảo Bảo ngoan ngoãn chạy về phòng của mình.

Sau khi Bảo Bảo về phòng Hàn Dương Phong nhìn sang phía Vũ Nhi.

“Vũ Nhi, cô có sao không?”
Vũ Nhi vì con bực tức chuyện hôm qua nên lạnh lùng trả lời.

“Tôi không sao!”
Hàn Dương Phong nhìn ở vết đỏ ở hai cổ tay Vũ Nhi rồi nói.

“Cổ tay cô bị làm sao mà đỏ hết thế?”
“Tôi… tôi không sao.”
Hàn Dương Phong nắm lấy hai tay Vũ Nhi đưa lên.

“Như thế này mà cô bảo là không sao?”
“Anh buông tôi ra!”
Hàn Dương Phong đưa mắt nhìn về phía Thiên Vương rồi nói với Vũ Nhi.

“Có phải là hắn ta đã làm cho Bảo Bảo và cô bị thương không?”
Vũ Nhi không nói gì chỉ gật đầu.

“Thiên Vương, hôm nay anh đến đây với mục đích gì?”
Thiên Vương nhếch một bên miệng rồi nói.


“Tôi đến đây chỉ để nhờ Vũ Nhi giúp tôi ký kết hợp đồng thôi.

Anh đến thật đúng lúc đó.”
Hàn Dương Phong lạnh lùng thoát ra khí chất của một vị lãnh đạo tập đoàn nói với Thiên Vương.

“Sẽ không ký kết bất kỳ hợp đồng nào từ anh.”
Thiên Vương nhìn về phía Vũ Nhi vì lúc nãy cô đã đồng ý giúp hắn ký kết bản hợp đồng nhưng hắn đâu biết Vũ Nhi chỉ là giả vờ đồng ý để hắn thả cô ra.

“Vũ Nhi đã đồng ý thì sao?”
Hàn Dương Phong quay lưng nhìn về hướng Vũ Nhi đang đứng.

“Vũ Nhi, cô đồng ý giúp sao?”
“Không!”
Thiên Vương mặt mũi đen sì khi nghe Vũ Nhi từ chối giúp anh.

“Vũ Nhi, chẳng phải lúc nãy cô nói sẽ giúp tôi sao?”
“Ai nói với anh là tôi sẽ giúp anh chứ?”
“Chẳng phải lúc nãy…”
“Có ai làm chứng cho việc tôi nói tôi sẽ giúp anh không?”
Thiên Vương đưa tay chỉ về phía Vũ Nhi.

“Vũ Nhi, cô được lắm!”
Hàn Dương Phong tức giận khi thấy Vũ Nhi bị Thiên Vương làm phiền.

“Thiên Vương, cho dù anh có làm cách nào đi nữa tôi sẽ không ký kết hợp đồng với anh.”
“Còn nữa, tôi cảnh cáo anh nếu còn đến tìm và làm phiền Vũ Nhi bất kỳ lần nào nữa thì anh cũng nên tìm công việc mới cho nhân viên anh đi.”
Hàn Dương Phong vừa nói xong đã đến túm cổ áo Thiên Vương ném ra đường không cần chờ câu trả lời của anh ta.

Cài đặt
Cài đặt
Rise of Kingdoms
4.5
MIỄN PHÍ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi