MÀNH CHỈ ĐỎ


“Tỷ định làm cách nào để chữa khỏi bệnh cho mẫu phi?”
Tiêu Nhuận ngồi trên lan can bên hồ Hoa Thanh, ủ rũ thả từng viên bột ngô xuống hồ.

Những con cá đủ sắc đủ màu thi nhau bơi đến bên chỗ Tiêu Nhuận rồi tranh giành đớp lấy những viên bột đó khiến cho những dòng xoáy nước li ti hiện lên trên mặt hồ mới nãy còn đang tĩnh lặng.

Lung Nguyệt nhặt hòn đá dưới đất lên, hơi rướn người rồi ném xuống hồ.

Hòn đá rơi xuống, mặt hồ khuấy động, những con cá nhanh chóng tản mác ra khỏi chỗ vừa nãy để trốn đi khỏi cơn trút giận ngang ngược của nàng.

“Nếu trong cung đã không có ai chữa khỏi được cho mẫu phi, vậy bên ngoài cung thì sao? Ta không tin đất trời rộng lớn như vậy lại không có ai có thể chữa khỏi được cho người.”
Tiêu Nhuận mở to mắt nhìn nàng.

“Chẳng lẽ tỷ định…”
Lung Nguyệt gật đầu, sau đó đi đến vỗ vai Tiêu Nhuận.

“Chuyến này liệu đệ có muốn cùng đi với ta không?”
Tiêu Nhuận thả hết đống bột ngô trong tay xuống hồ, phủi phủi tay mấy cái rồi nhảy từ trên lan can xuống đất.

“Đi! Đệ nhất định sẽ không chịu thua tỷ đâu!”
Nàng mỉm cười thích thú khen:
“Khá lắm khá lắm.

Quả không hổ danh là đệ đệ của bản công chúa, tính tình cũng gan dạ lắm.”
Tiêu Nhuận khẽ cắn môi quay đi chỗ khác:
“Hứ, đệ đệ gì chứ, rõ ràng đệ bằng tuổi tỷ mà.”
Lung Nguyệt đưa tay nhéo má Tiêu Nhuận rồi phá lên cười:
“Tên nhãi này, đương nhiên là ai ra ngoài trước thì là lớn hơn rồi.

Ai bảo đệ lúc nào cũng chậm chạp lề mề như rùa chứ!”
Đúng lúc Tiêu Nhuận đang tính đáp trả lại câu nói của nàng, nàng liền đưa ngón tay lên ngang miệng, hạ thấp giọng nói nhất có thể:
“Được rồi, chuyện ai sinh trước ai sinh sau để lúc khác rồi nói.

Bây giờ bàn vào chuyện chính đi.”
Nghe thấy lời này, Tiêu Nhuận cũng chẳng còn hứng thú ăn thua với nàng nữa, thằng bé dỏng tai lên nghe ngóng thật kỹ từng lời của nàng.

“Ta đã quan sát kỹ lưỡng rồi, mỗi buổi đêm vào đầu Canh bốn sẽ là lúc giao ban ở cổng cung hướng Nam.

Những lúc như vậy thì canh gác vô cùng lỏng lẻo, chỉ cần dùng chút tiểu xảo của ta là có thể ra ngoài được rồi.

Bây giờ ta sẽ hướng dẫn cho đệ dùng dây thừng, nhớ là tường cung rất cao, trước khi trèo lên đệ phải làm thế này…”
Đã sắp hết Canh bốn, nơi cổng phía Nam bắt đầu chuyển ban canh gác.

Nhóm thị vệ đó vì đã thức cả đêm mà bây giờ cơ thể mệt mỏi, chỉ muốn mau mau nằm xuống chiếc đệm quen thuộc của mình.

Nàng và Tiêu Nhuận nhân lúc đám thị vệ không để ý nhất liền tiếp cận đến viền tường, sau đó thuần thục dùng dây thừng leo qua tường cung cao phải đến năm sáu trượng.


Xong xuôi, Tiêu Nhuận ôm ngực thở dốc, vẫy vẫy tay nói:
“Tỷ tỷ… chờ một chút… đệ mệt quá.”
Nàng nhìn bộ dạng của Tiêu Nhuận, thầm tặc lưỡi rồi cõng thằng bé lên vai chạy.

Chạy được một đoạn, nàng hừ mũi nói:
“Nam nhi gì mà yếu đuối thế không biết nữa.

Ta khuyên đệ nên rời mắt khỏi đám sách giấy, thẻ tre kia mấy hôm đi, nếu không đệ sắp biến thành con mọt rồi đấy.”
Tiêu Nhuận yên lặng chẳng nói lời nào.

Con đường sắp tới có lẽ sẽ còn phải dựa dẫm vào nàng nhiều, thế nên thằng bé cũng không muốn cãi vã với nàng, tránh để bản thân chịu thiệt thòi.

Gì chứ, Tiêu Nhuận đã quá quen với tính cách nóng lạnh thất thường này của nàng rồi.

“Tỷ tỷ, tỷ định đi đâu tìm danh y bây giờ?”
“Ta với đệ cứ đi khắp Kinh thành, gặp được người nào thì hỏi người đấy.”
Tiêu Nhuận ở trên lưng nàng không ngừng thở dài, nếu tìm kiểu đó thì chỉ sợ đến năm sau cũng chẳng xong mất.

“Tỷ tỷ, tỷ có từng đọc qua giang hồ lục chưa?”
“Giang hồ lục… là cái gì thế?”
Nàng ngây ngô hỏi lại.

Từ trước đến nay nàng ghét nhất là đọc sách, cũng ghét nhất phải ở lì một chỗ làm công việc thêu thùa mà những nữ nhân khác có thể dành đến vài giờ để làm, thế nên việc nàng không biết những chuyện này cũng là điều dễ hiểu.

Tiêu Nhuận chậm rãi giải thích cho nàng:
“Đó là quyển sách ghi chép những câu chuyện trong giang hồ được chính Bách Hiểu Đường ghi lại, độ chính xác rất cao.

Trước đây đệ đã từng đọc được rằng ở Phong Nguyệt thành có một vị Thần Y trẻ tuổi, là truyền nhân của cao nhân trên núi Côn Luân, y thuật thông thiên, còn có thể hồi sinh được cả người chết nữa cơ.”
Nàng cau mày nói:
“Hồi sinh người chết? Này, Tiêu Nhuận, ta tưởng đệ trước giờ là một đứa trẻ có đầu óc, tại sao cái chuyện hoang đường này mà đệ cũng tin được vậy?”
“Đệ cũng không biết nữa, nhưng Bách Hiểu Đường ghi lại như vậy mà, có lẽ sẽ không sai đâu.”
Nàng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Thật ra chính nàng cũng biết cách dò đường như nàng nói ban đầu quả thực sẽ không có nhiều hiệu quả, nhưng nay Tiêu Nhuận đã chỉ cho nàng đích danh một người như vậy, có lẽ có phương hướng rồi thì hy vọng sẽ lại càng cao hơn, chí ít không cần phải quá tốn công tốn sức nữa.

“Nhưng đệ nghĩ cách này cũng không khả quan lắm.

Phong Nguyệt thành cách Kinh thành rất xa, cho dù có xe ngựa đi chăng nữa, chỉ dựa vào hai người chúng ta có lẽ sẽ mất đến ba tháng mới tới nơi.”
Đôi chân đang trong đà chạy bỗng chốc dừng lại.

Nàng thở dài nói:
“Ba tháng? Thế thì muộn mất rồi.”
“Đúng thế, trong ba tháng đó chưa chắc chúng ta đã có thể tìm ra một người mà chúng ta còn chưa gặp mặt bao giờ, còn chưa kể đến, đệ và tỷ cùng biến mất trong ba tháng, e rằng phụ hoàng sẽ lục tung cả Kinh thành lên để tìm mất.


Lúc đấy thì bệnh của mẫu phi chẳng chữa được, mà có khi người còn vì lo lắng mà ốm nặng hơn nữa mất.”
“Làm thế này cũng không được, làm thế kia cũng không xong, vậy đệ bảo ta phải làm thế nào bây giờ?”
Nàng kìm nén cơn bực bội trong lồng ngực rồi hỏi.

“Có lẽ trước hết tỷ với đệ nên thuê một phòng trọ để ngủ lấy sức cho ngày mai đã.

Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng rồi hãy tiếp tục lên đường.”
Tiêu Nhuận chỉ tay về phía khách đi-m nằm bên tay trái.

Sau khi thuê một phòng vừa với số bạc trong túi của hai người, nàng với Tiêu Nhuận lúc này mới yên lặng trèo lên giường ngủ, chờ đợi những tia nắng sớm ngày mai.

Sáng hôm sau, nàng và Tiêu Nhuận ăn qua loa bữa sáng bằng mấy món đơn giản.

Tiêu Nhuận vốn đã quen sơn hào hải vị trong cung, thế nên thằng bé cũng chẳng ăn được gì nhiều ngoài một cái bánh bao và chút rau xào đạm bạc.

Nàng đi đến bàn tính tiền, nhân lúc đó liền thuận miệng hỏi:
“Ông chủ, trong Kinh thành này ông có biết danh y nào không?”
“Danh y à?”
Ông chủ tuổi tác chắc cũng phải ngoài bốn mươi xoa cằm suy nghĩ một lát rồi nói:
“Ở Kinh thành mà nói đến danh y thì có lẽ là Yếm gia mấy đời đều có người làm trưởng viện Thái y, nghe nói Yếm lão thái gia dù đã hơn sáu mươi tuổi rồi mà vẫn còn được trọng dụng trong cung, giữ chắc chức Chính thái y đã hai mươi năm nay rồi.”
Nàng khẽ nhếch môi sau khi nghe lời vừa rồi của ông chủ quán trọ.

Lão già thối đó thì giỏi giang gì ngoài việc cắt xén thuốc quý trong cung cơ chứ?
“Ngoài Yếm gia ra, liệu ông chủ còn biết đến ai khác không?”
Nàng lên tiếng hỏi tiếp, dù rằng biết là hỏi ông chủ quán này cũng chẳng còn có tác dụng gì nữa rồi.

“Trong Kinh thành này còn có ai giỏi được như Thần Y của Phong Nguyệt thành không?”
Tiêu Nhuận ở một bên mở miệng hỏi.

Có lẽ đưa ra một ví dụ như vậy sẽ dễ dàng hơn chăng?
Đột nhiên có một người thiếu niên đi đến chỗ hai người, y đặt miếng bạc vụn trong tay xuống rồi nói:
“Ông chủ, một căn phòng giường nệm qua đêm, thêm hai bát mì Dương Xuân và năm vò rượu gạo nếp, từng này đã đủ rồi chứ?”
Ông chủ hớn hở đón lấy thỏi bạc rồi cười đáp lại:
“Đủ rồi, đủ rồi.

Khách quan đi thong thả.”
Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu như người thiếu niên ấy không nhìn sang chỗ nàng và Tiêu Nhuận rồi lên tiếng thay cho ông chủ quán trọ.

“Hai người đang đi tìm danh y sao?”
“Đúng thế, vị huynh đài đây có biết trong Kinh thành này có danh y nào sánh ngang bằng Thần Y của thành Phong Nguyệt không?”
Nàng gật đầu hỏi y, còn Tiêu Nhuận nhanh nhảu chen miệng nói thêm:
“Ngoại trừ Yếm gia ra, còn ai nữa không?”
Y khẽ cười, ngón tay trỏ nâng lên ngang mặt rồi cao giọng nói:

“Nghe nói Yếm gia sở hữu rất nhiều sách quý hiếm về y thuật, mấy đời con cháu Yếm gia đều có truyền thống làm thái y trong cung, nền tảng vững chắc, lại thêm việc được bồi dưỡng từ nhỏ, y thuật chắc chắn hơn hẳn những lang y bình thường, tại sao hai vị lại không tính Yếm gia vào trong đó?”
“Quan hệ giữa nhà ta và Yếm gia trước giờ không được tốt cho lắm, thế nên không thể nhờ vả được.”
Nàng tìm bừa một lý do rồi đáp lại.

Y xoa cằm cảm thán, sau đó đưa tay mời nàng và Tiêu Nhuận ngồi xuống chiếc bàn gần đó.

“Đứng đây nói chuyện không tiện, vị tiểu huynh đệ cùng cô nương có thể ngồi xuống kể rõ cho tại hạ nghe kỹ hơn chuyện của hai người không?”
Tiêu Nhuận ghé đầu sát gần tai nàng rồi thầm thì nói:
“Tỷ tỷ, đệ thấy tướng mạo tên này sáng sủa, nói năng có khí độ, có lẽ không phải phường lừa lọc gì đâu, mà khéo có khi hắn ta còn có thể giúp được chúng ta đấy.”
Nàng gật đầu đồng ý, sau đó ngồi xuống theo lời y.

“Vậy… huynh muốn hỏi chúng ta chuyện gì?”
Thấy nàng thay đổi cách xưng hô gần gũi, y khẽ mỉm cười rồi đáp:
“Đương nhiên là muốn hỏi cô nương tại sao lại đi kiếm danh y rồi?”
“Hỏi thừa, chúng ta muốn tìm danh y tất nhiên là để chữa bệnh rồi.

Chẳng lẽ tìm danh y để đấu võ với tỷ tỷ ta chắc?”
Tiêu Nhuận lên tiếng đáp, khiến y bật cười một tiếng.

“Không dám không dám, chỉ là ta thấy sắc mặt tỷ đệ hai người hồng hào, khí tức ổn định, ngoại trừ quầng thâm trên mắt của cả hai ra thì có lẽ là đang hoàn toàn khỏe mạnh, không biết là chữa bệnh cho ai đây?”
“Cho mẫu phi… à… mẫu thân của bọn ta.”
Nàng nhanh nhảu trả lời.

Y gật đầu hỏi tiếp:
“Mẫu thân của hai người có biểu hiện thế nào?”
“Ốm sốt suốt mấy ngày nay, tức ngực đau đầu, thi thoảng còn ho ra máu nữa.

Lang y bảo người bị nhiễm phong hàn, nhưng theo ta thấy thì phong hàn đáng lẽ phải khỏi từ lâu rồi mới đúng chứ?”
Tiêu Nhuận lên tiếng đáp.

Mối lo lắng này đã ở trong lòng thằng bé rất lâu rồi.

Cứ mỗi khi nhìn thấy mẫu thân bị căn bệnh đáng ghét đó hành hạ, Tiêu Nhuận lại hận rằng bản thân yếu kém, chẳng thể giúp ích được cho người.

Cũng vì lẽ đó, Tiêu Nhuận sáng học thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh, đêm thì nghiền ngẫm y thư để có thể tìm ra được căn bệnh quái ác đang ngày ngày rút đi sinh lực của người.

Y khẽ lẩm nhẩm những câu mà nàng và Tiêu Nhuận chẳng thể nghe rõ, hồi lâu sau y mới nói tiếp:
“Có phải mẫu thân hai người còn hay nôn khan, ít nói, cứ mỗi khi nói nhiều thì sẽ thấy đau ngực triền miên không dứt không?”
“Đúng rồi, chính là như vậy!”
Tiêu Nhuận dùng bàn tay nhỏ bé đập lên bàn một cái.

Trước đây Tiêu Nhuận cứ ngỡ rằng người kiệm lời ít nói, thế nhưng thằng bé đã để ý rất kỹ từng hành động của người, để rồi phát hiện ra rằng cứ mỗi khi người nói quá hai câu thì người sẽ vô thức đưa tay đặt lên ngực.

Hóa ra đó chính là thói quen được hình thành nên từ khi người bị bệnh này sao?
Y gõ ngón tay lên bàn mấy nhịp, sau đó nói tiếp:
“E rằng không phải là do mẫu thân hai người bị bệnh, mà là do trúng độc.”
“Trúng độc?”
Nàng cùng Tiêu Nhuận ngơ ngác nhìn nhau.

Tuy rằng mẫu phi chính là sủng phi của hoàng đế, thế nhưng người lại không có thói kiêu căng ngạo mạn với các phi tần khác, luôn giữ thái độ ôn hòa, được lòng cả kẻ trên lẫn người dưới.

Chẳng ngờ người lại bị ngầm ám hại như vậy…

Cạch!
Tiếng cốc vỡ vang lên, Tiêu Nhuận giật mình nhìn bàn tay nàng vì tức giận mà đã bóp vỡ mất chiếc cốc trong tay, máu từ đấy cũng chảy ra đầm đìa.

“Tỷ tỷ… máu kìa, máu kìa.”
Nàng ngơ ngác nhìn xuống tay mình, chỉ thấy cơn nhói ở trong tay chứ chẳng cảm nhận được gì khác.

Đúng lúc đó, người thiếu niên kia ngồi xuống trước mặt nàng, y cầm lấy vò rượu trên bàn rồi đổ lên chiếc khăn tay của y, dịu dàng cầm lấy tay nàng rồi lau đi từng mảnh vỡ nhỏ li ti còn vương trong đó.

“Cô nương, cô thật giống với một vị cố nhân của ta.”
Nàng bần thần nhìn gương mặt y đang ở rất gần nàng, cái miệng mau lẹ thường ngày giờ đây chẳng biết nói gì nữa.

Nhìn kỹ lại, thật ra y lại vô cùng anh tuấn, nơi đầu mày đuôi mắt đều toát ra được vẻ tự tại, phiêu đãng của thiếu niên.

Đôi môi mỏng lại tô điểm thêm cho y vài phần sắc sảo, thâm trầm.

Nàng cảm giác như tâm tư của y giống như một hồ nước sâu chẳng thấy đáy, khiến người ta không thể hiểu rõ, lại càng tò mò muốn tìm hiểu về y.

Y, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
“Xong rồi, cô nương xem xem có đỡ đau hơn chút nào không?”
Nàng vô thức cử động bàn tay theo lời y nói.

Ngoài cảm giác nong nóng của rượu ra thì nàng chẳng còn cảm nhận được điều gì khác.

“Ta đã sơ cứu qua cho cô nương bằng rượu gạo nếp, rượu này có thể sát trùng, thế nhưng không thể tiếp xúc lâu với vết thương được.”
Y chậm rãi lên tiếng khuyên nhủ, sau đó đưa tay buộc lại chỗ tay áo rách của y.

Phải đến bây giờ nàng mới nhận ra, hóa ra chiếc khăn tay khi nãy y dùng để băng bó vết thương của nàng lại chính là vải được xé ra từ tay áo y.

“Cảm ơn huynh…”
Nàng ngượng ngùng lên tiếng cảm ơn.

Nàng vốn là một tiểu công chúa nghịch ngợm, thường ngày phá phách, đến một câu xin lỗi còn chẳng bao giờ biết nói, chẳng ngờ bây giờ lại biết lên tiếng cảm ơn rồi.

Cũng vì câu nói này mà Tiêu Nhuận liền sững người nhìn nàng, chẳng biết tỷ tỷ đanh đá của mình từ lúc nào mà lại trở nên nhu mì dễ bảo như vậy.

Quãng thời gian yên lặng đó kéo dài không lâu, Tiêu Nhuận húng hắng ho rồi nói:
“Được rồi, vị huynh đài đây đã có thể nói rõ ra được rằng mẫu thân của ta trúng độc, vậy thì huynh có cách để giải được độc ấy không?”
Y khẽ mỉm cười, nụ cười ngập tràn vẻ tự tin.

“Trên đời này, không có một loại thuốc độc nào mà Lục mỗ ta không thể giải được.

Huống hồ chi là loại độc tầm thường ấy.”
Chẳng cần nói cũng biết giờ đây vẻ mặt của nàng và Tiêu Nhuận đang mang sắc thái như thế nào.

Tiêu Nhuận cao hứng đứng thẳng người lên, dõng dạc giới thiệu:
“Ta tên Tiêu Nhuận, còn tỷ tỷ ta tên Lung Nguyệt.

Còn huynh, huynh tên là gì?”
“Tiêu Nhuận, Lung Nguyệt, quả là hai cái tên hay.”
Y vuốt cằm khen ngợi, sau đó để đáp lễ, y cũng đứng thẳng người dậy, phất ống tay áo sang một bên, tràn đầy khí phách đáp lại:
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta tên Lục Lâm Nguyên!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi