MÀNH CHỈ ĐỎ


“Lão sư! Đệ tử cầu xin người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
Tiếng gào khóc van xin thảm thiết không ngừng vang vọng khắp cửa viện Nghinh Uyên.

Ngân Như lê lết thân mình giữa nền đất đầy những bụi bặm, hai tay ôm lấy đôi chân Ngọc Bội không buông.

Ngọc Bội dường như lại chẳng để ý gì đến thân hình bé nhỏ tội nghiệp đang gào khóc kia.

Trên gương mặt lão lúc này đã tức giận đến độ chẳng còn chút huyết sắc nào, còn cây roi trong tay vẫn lạnh lùng không ngừng rơi xuống tấm lưng của nàng, thế nhưng mỗi tiếng, mỗi tiếng roi vang lên trên người nàng, nàng có biết lão cũng đau đớn như thế, đau đớn giống như chính bản thân lão cũng là người gánh chịu tất cả sự thống khổ của thế gian.

Còn nàng thì chỉ biết cắn răng chịu đau chẳng nói một lời nào.

Nàng vẫn giữ nguyên tư thế quỳ trán chạm xuống đất, thế nhưng giờ đây đôi tay nàng đã bắt đầu run rẩy, đôi môi thì bị cắn đến rướm máu, nước mắt không ngừng lã chã tuôn rơi, từng giọt, từng giọt rơi xuống nền đất lạnh lẽo, để rồi phủ kín lên trong tâm trí càng lúc càng mơ hồ của nàng.

Tự ý xuống núi.

Bốn chữ này đã là điều cấm kỵ đối với nàng từ khi nàng còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện đời.

Lần xuống núi vừa rồi chính là lần đầu tiên của nàng trong suốt mười lăm năm tồn tại trên thế gian.

Dẫu rằng đó chỉ là một khoảnh khắc thật ngắn ngủi, thế nhưng khung cảnh đẹp đẽ bên dưới đó lại như in hằn vào trong tâm trí của nàng, vô tình biến cửa viện nơi đây trở nên thật tù túng, ngột ngạt.

Bốn bức tường sơn đỏ phai màu vây kín xung quanh, chỉ vẻn vẹn một gốc bồ liễu đơn sơ đón chút gió Xuân phủi lá đầu cành, làm sao có thể sánh bằng cảnh núi non trùng điệp cùng với khoảng đất ngào ngạt hương hoa và tiếng chim ca hát ngoài kia.

Nàng thực sự nhớ, thực sự khát khao, thực sự mong mỏi đến não lòng cái khoảnh khắc ngắn ngủi khi đó, cái khi được nhìn thấy thế nào mới là trời cao đất rộng, thế nào mới là non xanh nước biếc.

Lão sư người đối với nàng ân trọng như núi, nàng biết người sẽ chẳng bao giờ vô duyên vô cớ giam lỏng nàng trên đỉnh Tuyết Vân Sơn mà để mặc thời gian lủi thủi lướt qua từng năm ngắn tháng dài trong vô vọng.

Tội lỗi lần này là do một mình nàng gây ra, thế nên lão có muốn mắng nàng, muốn đánh nàng, nàng cũng sẽ chẳng mở miệng mà nói một câu trách cứ hay oán thán, bởi nàng thấu hiểu rằng người cũng chỉ là thân bất do kỷ mà thôi.


Thế nhưng cho dù nàng có cố tỏ ra mình là một người thấu tình đạt lý đến như nào đi chăng nữa, nàng vẫn là nàng, là một nữ nhi yếu đuối mong mỏi được yêu thương và chiều chuộng, thế nên cái khi phải đối diện với những đòn roi giáng xuống tấm thân, làm sao không khỏi chạnh lòng trước sự bạc bẽo của số phận, tủi hờn trước sự độc đoán và vô tình của người mà nàng thầm coi như phụ mẫu?
Ngân Như đã sống ở đây đủ lâu để biết rằng từ trước đến nay lão chưa từng lớn tiếng với nàng một lần nào cả.

Thậm chí có những hôm vì lười biếng mà nàng đóng sập cửa Nghinh Uyên viện, khăng khăng quấn chặt lấy chiếc chăn quanh người để trốn luyện kiếm, lão cũng chẳng mảy may mở lời trách cứ.

Thậm chí lão còn lo lắng nàng ngủ quên đói bụng mà cất công mang cơm đến để ngay cửa phòng của nàng.

Ân cần, chu đáo và hết mực yêu thương như vậy, liệu ai có thể ngờ tình cảnh hôm nay sẽ xảy đến?
Tiếng roi đanh rát giáng xuống da xuống thịt đó vẫn tiếp tục vang lên từng đợt giống như một hồi chuông gióng giả cảnh báo với Ngân Như nhận thức về tình cảnh hiện tại.

Nếu nha đầu còn không mau ngăn lão lại, có khi lão sẽ đánh nàng đến chết mất.

Nha đầu ngay lập tức buông đôi tay khỏi chân lão rồi chộp lấy cây roi đang đưa lên, ngăn không cho lão đánh xuống thêm lần nữa, sau đó vội quỳ xuống trước người nàng, dập đầu thật mạnh rồi khẩn thiết van xin:
“Lão sư! Đệ tử cầu xin người! Tỷ ấy không có lỗi lầm gì hết.

Tất cả là tại đệ tử đã lôi kéo tỷ ấy xuống núi.

Đệ tử cầu xin người hãy chỉ đánh một mình đệ tử mà thôi, đừng đánh tỷ ấy thêm nữa.”
Nàng ngẩng phắt đầu dậy, gắng gượng lê lết tấm thân đau nhức về phía trước rồi đưa tay kéo Ngân Như về phía mình, trong giọng nói chẳng giấu giếm ý trách cứ.

“Muội bị mất trí rồi sao! Muội không có võ công, làm sao có thể chịu được đòn roi của người.

Mau đứng dậy, mau lên, đừng lo cho tỷ!”
Ngân Như làm như không nghe thấy câu nói của nàng, nha đầu xoay người lại rồi ôm lấy hai vai nàng.

Gương mặt bé nhỏ ấy giờ đây ngập tràn căm phẫn nhìn người đàn ông mà mình đã từng hết mực kính trọng.

“Người có đánh thì đánh một mình ta đây này! Hoặc giả như muốn đánh tỷ ấy, vậy thì hãy đánh cả ta luôn một thể! Tỷ ấy đã làm nên tội lỗi nghiêm trọng thế nào mà lại phải chịu cực hình này cơ chứ! Người là sư phụ, không phải chủ nhân, hà cớ gì lại bắt tỷ ấy giam cầm nơi này? Đồ lão nhân ác độc!”
Nàng hốt hoảng đưa tay bịt chiếc miệng nhỏ kia lại rồi ép chặt vào khuôn ngực mình, giận dữ nói:
“Muội thôi ngay cho tỷ! Người thân là sư phụ, lại có ơn dạy dỗ dưỡng dục tỷ muội hai ta, sao muội lại dám ăn nói như vậy với người?”

Ngân Như trưng đôi mắt ướt đẫm nhìn nàng, lòng thầm không hiểu tại sao nàng bị hành hạ đến nhường này mà vẫn còn cố chấp bênh vực lão như thể rằng nàng thật sự đang làm sai vậy.

“Nhưng… Người đánh tỷ… rất đau.”
Nàng khẽ mỉm cười vuốt ve cái đầu nhỏ đang nằm gọn trong lồng ngực mình, thầm cảm động.

Nàng biết đối với nha đầu mà nói, lão không chỉ là một người sư phụ, mà còn là ân nhân đem đến cho nha đầu một cuộc sống mới.

Sở dĩ hôm nay nha đầu mất kiềm chế mà hỗn xược với lão cũng chỉ là vì muốn đòi lại công bằng cho nàng mà thôi.

Nàng cố kìm nén những cơn đau nhức trên tấm lưng, dịu giọng dỗ dành Ngân Như:
“Không đau đâu, không đau đâu, lỗi là ở tỷ, tỷ sẽ không trách lão sư đâu, thế nên Ngân Như cũng đừng giận người nữa nhé.”
Cây roi lẳng lặng dừng giữa không trung, Ngọc Bội đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt mình.

Rốt cuộc lão đã làm cái gì thế này, rốt cuộc lão đã lại gây ra tai họa gì thế này đây?
Ngân Như ôm ghì lấy người nàng rồi cố gắng gượng kéo người dài ra nhất có thể để ngăn cho roi không còn đánh xuống cơ thể đầy những vết thương của nàng.

Cho dù hành động cứng rắn là thế, thế nhưng nha đầu lại chẳng kìm được mà nức nở khóc giống như người phải hứng chịu nỗi đau da thịt ấy là nha đầu bé bỏng đó chứ chẳng phải là nàng.

Hơi thở của lão dần trở nên nặng nề, đôi tay run lên lẩy bẩy làm cây roi rơi bộp xuống nền đất lạnh lẽo.

Nhìn bộ dạng cam chịu của nàng, lão bất chợt có cảm giác tội lỗi dâng đầy lên trong lồng ngực.

Lão hối hận, hối hận thật rồi, hối hận đến mức lão chỉ muốn tự tay cầm lên cây roi ấy rồi đưa cho nàng, để nàng có thể trả lại cho lão tất cả sự vô lý trước kia lão đã đem đến cho nàng.

Thế nhưng lão cũng chẳng thể làm được gì hơn ngoài việc để nàng trút giận lại lên người lão bằng những nỗi thống khổ nàng phải gánh chịu, bởi lão làm vậy là vì lão thật sự yêu thương nàng, thật sự sợ rằng nàng lại bỏ lão mà đi giống như năm ấy.

Cho dù những lời nói hối lỗi đã ở sẵn nơi đầu môi, thế nhưng lão chỉ đành nuốt xuống toàn bộ mà thay vào đó là những lời nói giống như vết dao cắt thêm vào lòng lão những vết lạnh căm đau nhức.


“Từ nay vi sư cấm ngươi bước chân ra khỏi viện Nghinh Uyên nửa bước, còn dám tái phạm chuyện hôm nay thêm lần nữa thì đừng trách ta không niệm tình sư đồ suốt bao năm nay.”
Dứt câu, lão liền quay mặt để tránh đi ánh nhìn có lẽ là sẽ vô cùng bi thống của nàng.

Lão sợ hãi khi phải đối diện với ánh mắt đó, ánh mắt của người mà lão yêu thương nhất trong cõi đời này.

Bởi nếu phải nhìn vào nàng, lão có lẽ sẽ chẳng kìm được lòng mình mà ôm nàng vào lòng rồi để lộ ra tất cả sự mềm yếu nhu nhược của bản thân.

Lão xoay người, quày quả bỏ đi, nhanh chóng, giống như là đang chạy trốn.

Trên khóe môi của nàng dần hiện lên nụ cười nhuốm vẻ chua chát, nàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang đọng lại trên khóe mi của Ngân Như, âu sầu nói:
“Ngân Như, xin lỗi muội, là tỷ đã làm liên lụy đến muội rồi.”
Ngân Như nấc nghẹn lên một tiếng rồi dụi dụi má vào tay nàng.

“Tại sao tỷ lại hay xin lỗi như vậy chứ? Tỷ không làm gì sai trái cả, mà những người ức hiếp, bắt nạt tỷ mới là những người phải nói câu xin lỗi.”
Nghe được lời này của Ngân Như, nàng cảm giác như có một dòng suối mát lành chảy qua tâm can, cuốn trôi đi tất cả những nỗi ấm ức tủi nhục mà bản thân phải gánh chịu.

Chỉ cần có một người hiểu nàng, an ủi nàng, vậy là đã đủ rồi.

Trong niềm vui nhỏ bé vừa chớm nở đó, nàng đổ gục người xuống nền đất rồi mệt mỏi lịm dần đi.

“Sư tỷ!”
Ngân Như đang lúc luống cuống tìm cách nhấc người nàng lên, đột nhiên từ nơi đâu phát ra tiếng vỗ tay chậm rãi.

“Đường chủ ra tay thật thẳng thắn, thư thái lắm, thư thái lắm!”
Tiếng của một nam nhân lanh lảnh chua chói khiến cho người khác vừa nghe đã cảm thấy khó chịu đến tột cùng.

Ngân Như nhìn thấy y, ngay lập tức nha đầu quắc mắt, sẵng giọng hét lên:
“Tên Hạo Khang khốn kiếp, vậy ra tất cả mọi chuyện này là do ngươi!”
Hạo Khang nheo đôi mắt dơi của y lại, làm như không quan tâm đến Ngân Như, cứ thản nhiên ngồi xuống trước người nàng rồi khinh khỉnh nói:
“Sư muội à, chắc muội chẳng thể ngờ tới được rằng sẽ có một ngày muội phải thảm hại như thế này trước mặt ta đúng chứ?”
Nói đoạn, y đưa bàn tay bẩn thỉu lên rồi vuốt ve mái tóc xõa dài của nàng.

“Lão già đó cũng thật là cả tin, mới chỉ nghe có nửa câu của ta thôi mà đã sồng sộc đi tìm sư muội rồi.


E rằng trong lòng lão già đó, Phong Linh Đường này chỉ còn mỗi mình sư muội mà thôi.”
“Mau buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người tỷ ấy, tên khốn kiếp nhà ngươi!”
Ngân Như tức giận hét lên rồi vung nắm tay bé nhỏ về phía người y.

Thế nhưng cú đấm đó chưa kịp chạm đến y thì nha đầu đã bị y điểm huyệt.

Thân thể bỗng chốc cứng đờ như khúc gỗ, nha đầu nghiến răng nhìn Hạo Khang lúc này đã bắt đầu đi quá giới hạn nam nữ, y trơ trẽn nâng cằm nàng lên ngang tầm mắt y.

Cảnh tượng của nàng kỹ nữ A Âm chợt hiện lên thật rõ ràng bên trong trí não non nớt ấy, Ngân Như rít qua kẽ răng từng tiếng phẫn nộ đến tột cùng:
“Ngươi mà dám động một ngón tay vào tỷ ấy, Đường chủ chắc chắn sẽ không tha cho cái mạng chó nhà ngươi!”
Hạo Khang bật cười nói:
“Lão già đó giờ này có lẽ còn đang nhốt mình trong Tàng Kinh Các hối lỗi rồi, ngươi nghĩ lão ta có ba đầu sáu tay để mà quản chuyện ở cái cửa viện âm u này sao?”
Vừa nói, đôi tay của y vừa không ngừng mân mê khuôn mặt bất tỉnh của nàng, sau đó y kề sát miệng vào tai nàng rồi đểu cáng nói:
“Sư muội, đây vốn dĩ nào phải lỗi của ta.

Sư muội nếu có trách thì hãy trách bản thân sư muội đã chọc giận lão già đó, sư huynh chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
Đôi tay cầm thú của y di chuyển lả lướt trên khắp tấm lưng thon của nàng, nơi khuôn miệng của y bắt đầu phát ra những âm thanh kinh tởm.

“Mỹ nhân ơi mỹ nhân, muội có biết ta đã muốn thưởng thức hương vị của muội từ rất lâu rồi không? Mỗi ngày nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này, bộ ngực đầy đặn này của muội là ta lại chẳng thể kìm lòng mà muốn muội nằm ở dưới thân ta, van xin ta trong ngọn lửa của dục vọng cháy tràn.

Sư muội à, tên Hàn Trọng khốn kiếp kia đã không thèm coi trọng muội, vậy thì hãy để sư huynh đây trân trọng muội thay cho hắn nhé.”
Nhìn thấy cảnh vị sư tỷ mà mình vẫn luôn yêu quý bị cưỡng đoạt ngay trước mắt, Ngân Như cả người kích động, gào thét không ngừng về phía y, muốn giãy giụa, thế nhưng cơ thể căng cứng không thể cử động, thành ra mọi sức lực của nha đầu đều dồn cả vào miệng.

“Tên biến thái, tên bệnh hoạn Hạo Khang ngươi! Đường chủ chắc chắn sẽ không tha cho ngươi, người nhất định sẽ không để ngươi sống yên ổn, người nhất định sẽ băm thây ngươi vạn đoạn, sẽ ném xác ngươi cho chó ăn, sẽ…”
Lời chưa kịp nói hết, Ngân Như đã cảm thấy thần trí bỗng chốc lảo đảo mơ hồ, đôi chân chẳng thể chống nổi sức nặng của thân thể mà ngã khuỵu xuống nền đất.

Trước khi hoàn toàn rơi vào hôn mê, Ngân Như vẫn cố gắng túm chặt lấy tay áo y, miệng vẫn không ngừng chửi rủa như thể rằng y sẽ vì những câu nói đó mà dừng lại những hành vi quá phận với nàng.

Lòng của nha đầu lại càng hận Ngọc Bội hơn.

Nếu không phải do lão lý trí không tỉnh táo, nghe lời xúi giục của tiểu nhân thì làm sao có thể dẫn đến kết cục như bây giờ?
Nếu nàng bị cưỡng đoạt, bao nhiêu lần hối hận mới đủ?
Cả một đời cũng chẳng xong…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi