MANH MANH CHỌC TỨC KHIẾN ANH YÊU


Nhâm Ý Hiên hít một hơi thật sâu, rồi bật cười thành tiếng, sau đó anh ta khẽ nhún vai: “Mỗi ngày bố mẹ mình đều ngủ cùng nhau, sao mình với vợ mình chỉ ngủ cùng nhau có năm ngày? Lúc đó mình đột nhiên cảm thấy đồ của mình đã bị người khác chiếm mất hai ngày ấy, bởi vậy sau đó thì cô ấy vẫn ngủ trên giường mình, đến khi cô ấy đi học tiểu học.


“Cô ấy rất mập, mình thường cảm thấy buồn, mình thường hỏi mẹ mình, có khi nào sau khi vợ mình lớn rồi vẫn giống như trái bóng thế không? Mẹ mình nói không đâu, nhưng lúc đó trong lòng mình vẫn nghĩ thế, dù cô ấy có là một trái bóng thì mình cũng không bỏ cô ấy, ai bảo cô ấy là vợ mình chứ…”
“Khi cô ấy học lớp ba, có một đứa con trai hôn lên má của cô ấy bị mình nhìn thấy, lúc đó thì mình muốn mù luôn! Mình nhào lên hét, vợ mập là của tôi, sau đó mình đánh người ta”
“Chính bởi chuyện này nên mẹ mình thường lấy nó ra làm trò cười, nhưng cũng chính lần đó khiến mình cảm nhận rõ thấy thì ra Tô Tiểu Manh.

.

chưa chắc là của mình!”
“Tuy con nhỏ đó rất mập, nhưng cảm nhạc của cô ấy rất tốt, lúc cô ấy còn chưa biết nói chuyện thì đã thức nghe nhạc quơ tay múa chân rồi, sau khi vào tiểu học thì mẹ Tô đã cho cô ấy đi học nhảy, đừng thấy cô ấy mập, lúc cô ấy nhảy cũng ra dáng lắm đó, có thể do nhảy nhót mãi nên Tô Tiểu Manh cũng gầy đi, cũng cao hơn, theo mình thấy thì cô ấy xinh đẹp vô cùng.


“Lúc cô ấy còn như trái bóng mình còn không chê cô ấy, khi cô ấy trở nên xinh đẹp rồi thì mình càng không thể nhường cô ấy cho người khác được.


Lúc cô ấy lên lớp sáu, cô ấy nói muốn gả cho một thầy giáo, lúc đó mình bắt đầu nghiên cứu cách để làm thầy giáo, lớp bảy cô ấy lại nói muốn gả cho bác sĩ, mình liền tìm cách thi đỗ bác sĩ, năm lớp tám, cô ấy nói muốn gả cho quân đội… hứ, bây giờ nhà mình còn có mấy cuốn sách nói về quân sự ấy chứ.


“Lúc cô ấy thi cấp hai mình còn hồi hộp hơn cô ấy nữa, vì muốn cô ấy ở trong tầm mắt mình nên mình đã dạy thêm giờ thêm lớp cho cô ấy, điều ngạc nhiên chính là mình đã kéo cô ấy từ cuối bảng lên đến mức trường trọng điểm.


“Lúc cô ấy lên cấp ba, mình không dám đợi nước đến chân mới nhảy nữa nên bắt đầu học từ lớp mười cơ, mình đậu đại học rồi thì cứ hai ngày gọi điện một lần, mỗi lần đều ôn bài giúp cô ấy.

Sau khi thi tốt nghiệp xong, cô ấy điền nguyện vọng trường sư phạm ở quê, nhưng đã bị mình lén lút đổi thành trường đại học A, đậu vào bằng số điểm thấp đó.


“Lúc đó cô ấy đã mắng mình một trận, bởi vì cô ấy đã thật sự hết hồn… Nhưng mình nghĩ nếu cô ấy không đậu thì cũng không sao, dù sao mình cũng nuôi cô ấy được.


Nghe đến đây…”
Ân Mộng cũng hiểu sơ ý của Nhâm Ý Hiên rồi.

“Cậu… từ nhỏ thì cậu đã xem cô ấy là người của mình rồi.


“Đúng vậy!”
Nhâm Ý Hiên nheo mắt, vẻ mặt của anh ta có chút… đáng sợ.

“Vậy… cậu không định bỏ đứa con hả?”
“Đứa con đó đâu phải của mình.



“! ”
Ân Mộng khó chịu nhìn sang Nhâm Ý Hiên, trái tim cô ta thắt lại: “Cậu nói cái gì hả?”
“Cậu cũng nói rồi đó, cô ấy mới mười chín tuổi… còn chưa đến tuổi kết hôn theo luật nữa, dù mình có muốn ở cạnh cô ấy thật thì mình cũng không thể làm cô ấy có thai được.


“! ”
Ân Mộng tựa người vào tường, cô ta có chút sững sờ: “Không phải của cậu? Vậy thì là của ai?”
Nhâm Ý Hiên nhắm nghiền mắt lại.

Ân Mộng cất bước muốn quay về phòng bệnh, nhưng lại bị Nhâm Ý Hiên kéo lại: “Cậu làm cái gì vậy?”
“Mình đi hỏi tiểu manh!”
“Mình hỏi cho.


“Nhâm Ý Hiên… tiểu manh không phải loại con gái đó đâu.


“Mình hiểu cô ấy hơn cậu, bởi vậy để mình hỏi.

Ân Mộng, mình chỉ cầu xin cậu một chuyện.



“! Cậu nói đi.


“Cậu không được kể với ai chuyện này hết.


“! Mình hiểu mà.


Khi chuyện này bị truyền ra ngoài thì Tô Tiểu Manh cũng không còn mặt mũi làm người ở trường học nữa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi