MANH MANH CHỌC TỨC KHIẾN ANH YÊU


Tô Tiểu Manh quay lại, vừa định dạy dỗ Ân Thời Tu cho tốt, nhưng không ngờ Ân Thời Tu giống như đã chuẩn bị sẵn sàng, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô trước khi cô có thời gian để nói.
"Ưm…"
Cô mở to mắt nhìn chằm chằm, bắt gặp đôi mắt màu mực của Ân Thời Tu.
Đôi mắt này, nhìn kỹ thì giống như một bức tranh phong cảnh, trống rỗng và sâu thẳm, không có điểm dừng.
Trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, anh vuốt ve làn da của cô, khơi dậy cảm giác căng thẳng quen thuộc.
Trong mắt anh hiện lên nụ cười, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, nụ cười có thể mê hoặc lòng người.
Sắc mặt Tô Tiểu Manh đỏ bừng, bốn cánh môi dính chặt miễn cưỡng tách ra.
“Em xem, không phải có thể ăn sao?” Anh cười hỏi.
"..."
Tô Tiểu Manh lườm anh một cái: "Chẳng đứng đắn gì cẩ!"
Ân Thời Tu hài lòng ôm lấy cô: "Nhóc con, anh rất nhớ em."
"..."
Tô Tiểu Manh ngửi được mùi của anh, vô cùng nhẹ nhõm thoải mái.
Ba ngày trở về nhà, rõ ràng cô ở trong căn phòng và chiếc giường quen thuộc nhất, nhưng lại ngủ không được ngon, một nửa là do mang thai, nửa còn lại...
Cô nghĩ đó là vì Ân Thời Tu không ở bên cạnh cô.
"Cốc cốc!"
Ngay khi có tiếng gõ cửa, Tô Tiểu Manh đã nhảy ra khỏi vòng tay của Ân Thời Tu như một con thỏ sợ hãi.
Cô vô thức chỉnh lại quần áo và mở cửa.
Mẹ Tô nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tô Tiểu Manh, cau mày, liếc Ân Thời Tu và lạnh lùng nói: "Ra ngoài ăn mì."
Khi Ân Thời Tu đến phòng khách, Tô Thành Tể đã sắp xếp bàn cờ ra.
"Tiểu Ân, mau ăn đi, ăn xong chơi một ván."
"Mấy giờ rồi còn chơi hả? Dọn dẹp đi ngủ sớm đi."
Mẹ Tô nói rồi ngồi sang một bên, tùy tiện mở túi quà ra, liếc nhìn vào bên trong, bà nhướng mày, giả vờ bình tĩnh đặt nó sang một bên.
"Mẹ, trong đó có cái gì thế?"
Ân Thời Tu đang ăn ở bàn ăn, Tô Tiểu Manh vội vàng đi đến chỗ mẹ Tô tò mò hỏi.
Cô còn chưa nhận được câu trả lời, Ân Thời Tu đã chủ động nói:
"Chỉ là mấy bộ mỹ phẩm dưỡng da thôi, lần này con tới hơi vội nên không có chuẩn bị tốt, lần sau nhất định sẽ chuẩn bị tốt."
Mẹ Tô lại liếc nhìn Ân Thời Tu,
"Cho dù cậu có mua cho chúng tôi bao nhiêu đi chăng nữa, điều đó sẽ không làm chúng tôi hạnh phúc bằng việc cậu đối xử chân thành với Manh Manh."
"Con hiểu rồi."
Tô Tiểu Manh dựa vào mẹ cô, nhướng mày với Ân Thời Tu, như thể đang nói "Chú có nghe thấy không, chú phải đối xử tốt với cháu đấy"!
"Mì thế nào? Tôi không biết khẩu vị của cậu nên không thêm cay."
"Ngon lắm ạ."
Mẹ Tô ngoài mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng...!bà vẫn rất thoải mái.
Bà biết rõ hơn Tiểu Manh và Tô Thành Tể, một thế gia trăm năm như nhà họ Ân có bao nhiêu quy tắc và quy định gia đình, họ coi trọng những lễ hội truyền thống này đến mức nào.
Hôm nay là mùng một Tết, thế mà anh lại quyết tâm từ Bắc Kinh đến đây.
Đã gần mười hai giờ, Mẹ Tô cũng cảm thấy hơi mệt, nhìn Tô Thành Tể, trông ông ấy vẫn tràn đầy sức sống và đang chơi cờ một cách vô cùng hứng thú.
"Muộn rồi để bọn nhỏ ngủ, ngày mai lại chơi."
Mẹ Tô nói.
Tô Thành Tể nghĩ một chút, cũng đúng...
“Vậy thì Tiểu Ân, con ăn xong thì…”
Bố Tô còn chưa nói hết câu, quân cờ trong tay đã mất đi lực cầm, phát ra một tiếng "keng" rồi rơi xuống đất! Ông định đưa tay ra nhặt lên, nhưng lại bị giọng nói kích động của mẹ Tô lấn át khiến ông suýt nữa hét lên.
"Tô Thành Tể! Ông cẩn thận được không! Bị liệt à, ngay cả một con cờ cũng không cầm được!"
"..."
"..."
"..."
Ba cặp mắt nhìn mẹ Tô đột nhiên tức giận.
Trong số đó, Tô Tiểu Manh và bố Tô hoàn toàn không hiểu...
Không phải chỉ là một quân cờ rơi xuống đất thôi sao, có cần phải làm ầm ĩ lên như vậy không?

"Còn không mau nhặt lên?"
"… À, ờ!"
Tô Thành Tể hơi bối rối, ông nhanh chóng nhặt quân cờ lên, thổi thổi, tùy tiện lau qua rồi đặt nó lên bàn cờ.
Thấy ngọc không bị vỡ, mẹ Tô mới đặt trái tim trở lại vị trí ban đầu, khi định thần lại, bà mới phát hiện mình hình như có chút kích động quá mức.
Bà hắng giọng một cái, mất tự nhiên nói: "Cái này… Cái này… Ân Thời Tu vừa mới đưa cho ông, đừng có không biết quý trọng…."
"Ồ, ờ…"
Tô Thành Tể chớp mắt, vẫn có chút...!mù mịt.
Tô Tiểu Manh vò đầu bứt tóc, không phải chỉ là đá cuội thôi sao? Sao mẹ lại kích động như thể đó là ngọc trắng thế!
Tô Thành Tể không đợi Ân Thời Tu chơi cờ mà theo mẹ Tô trở lại phòng ngủ.
Ân Thời Tu ăn xong mì và rửa bát đĩa trước khi vào phòng của Tô Tiểu Manh.
Tô Tiểu Manh đã lấy hết đồ trong vali ra cho anh và thu dọn chúng một chút.
Cô lấy ra một bộ đồ ngủ và đi vào phòng tắm.
Anh từ bên kia leo lên giường, tắt đèn đầu giường, còn chưa kịp đưa tay về phía Tô Tiểu Manh, Tô Tiểu Manh đã xoay người chui vào trong lòng anh.
"Chú…"
"...!Sao còn chưa ngủ?"
"Bụng to, tư thế ngủ không thoải mái nên ngủ cũng không thoải mái."
Tô Tiểu Manh lẩm bẩm, cô không có ý định phàn nàn, chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng Ân Thời Tu nghe xong lại cảm thấy đau lòng.

Anh hôn lên trán cô.
"Vất vả cho em rồi."
"Ừm...!Mẹ nói, đây mới chỉ là bắt đầu thôi..."
Ân Thời Tu chạm vào tóc cô và thì thầm vào tai cô: "Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em."
"Chú…"
"Hửm?"
"Tại sao...!chú nói đến là đến thế? Bố mẹ Ân có biết chú tới nhà cháu không? Bọn họ cho chú tới sao? Mộng Mộng nói...!ngày Tết thì già trẻ lớn bé đều sẽ tới nhà chú, có những quy tắc rất nghiêm ngặt..."
Tô Tiểu Manh áp vào ngực anh và lẩm bẩm.
"Sao lại có nhiều câu hỏi thế? Anh đến em không vui à?"
Tô Tiểu Manh lắc đầu: "Vui chứ..."
"Vậy là được rồi, một chuyến này của anh coi như đáng giá."
"...Nhưng cháu không muốn làm chú khó xử."
"Không khó xử."
Nếu đón Tết với cô mà cũng khó xử thì còn đường sau này sẽ phải làm sao chứ?
Tô Tiểu Manh hít sâu một hơi, khóe miệng hiện lên nụ cười ngọt ngào.
"Vậy khi nào chú trở về?"
"Sinh nhật của em là ngày mười bốn tháng giêng âm lịch, ngày đó là thứ hai, chúng ta đi đăng ký kết hôn, đến ngày mười lăm anh sẽ cùng em về nhà họ Ân."
"..."
Tô Tiểu Manh mở to hai mắt, chuyện gì đến cũng phải đến...
"… A, được."
Ân Thời Tu hơi cúi đầu xuống, đôi môi mỏng của anh cố ý hoặc vô ý cọ xát vào tai Tô Tiểu Manh, hơi nóng cũng truyền vào tai cô...
Tô Tiểu Manh ngứa ngáy chui vào trong vòng tay của Ân Thời Tu.
Ân Thời Tu cong khóe môi và tiếp tục giở trò...
"A! Chú, chú không cho người ta ngủ hả!"
Tô Tiểu Manh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, tức giận nói.
Trong bóng tối, cô đối diện với đôi mắt của Ân Thời Tu, đôi mắt đó giống như một con sói, tỏa ra ánh sáng màu xanh lá cây.
Tô Tiểu Manh cảm thấy đây chắc chắn là ảo giác của chính mình, nhưng cô vẫn không tự chủ được mà run lên.
"Nhóc con..."
Giọng của anh bỗng trở nên khàn đặc.
Sau đó, Tô Tiểu Manh cảm thấy lạnh sống lưng, một bắp đùi cứng rắn đè lên người cô...!trái tim cô của từ từ chùng xuống.
Ân Thời Tu biết cô cảm giác được: "Manh…"
"Cháu không biết! Cháu mệt quá, cháu đi ngủ đây!"

Thừa dịp Ân Thời Tu sơ hở, Tô Tiểu Manh dứt khoát bày tỏ thái độ, quay người để lại cho anh một tấm lưng vững chắc!
Ân Thời Tu cũng không sốt ruột, anh chỉ tiếp tục ôm cô, cọ môi vào gáy cô, cứ thỉnh thoảng lại chọc vào.
"Chú! Trong đầu chú chỉ có mấy chuyện này thôi hả?!"
Tô Tiểu Manh thực sự lo lắng, cô quay người lại lần nữa, nghiêm túc nhìn anh chằm chằm.
"Hiện tại cháu đang hoài nghi, chú từ Bắc Kinh bay tới chỉ là để ngủ với cháu thôi!"
"Manh Manh..." Anh khẽ thì thào khiến Tô Tiểu Manh chết ngay tại chỗ...
"Thật ra...!không cần nghi ngờ."
"..." Tô Tiểu Manh sững sờ một lúc, lắng nghe mấy lời không biết xấu hổ của Ân Thời Tu.
"Anh muốn ngủ với em đấy!"
Nói xong, người nào đó áp chặt cái miệng nhỏ nhắn của cô, giống như một con sói hoang vồ lấy con mồi mà mình thèm muốn đã lâu.
Thịt mềm và mọng nước, thơm ngon vô cùng.
"Ưm!"
“Không làm thì sờ cũng được…” Anh dỗ dành.
"Không, không!!"
Tô Tiểu Manh tin được sao? Nhưng xem ra dù vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi số phận bị ăn thịt.
Một nhà văn trẻ nổi tiếng sinh năm 1980 đã từng nói, nếu không thể phản kháng thì chi bằng cứ hưởng thụ…
Đây có lẽ là ý nghĩa của nó.
Vì vậy, người nào đó đã cam chịu số phận của mình và nghĩ, ồ, ai bảo trong đầu chú chỉ có t*ng trùng chứ? Vậy thì cô cứ tận hưởng thôi...
Nhưng ai biết được!
Anh thật sự không làm, nhưng mà…
"Ân Thời Tu, đồ khốn nạn!"
Khi anh được thả thứ đó vào tay cô, cuối cùng Tô Tiểu Manh không thể nhịn được nữa mà chửi thế!
Anh áp sát mũi cô, cười khanh khách hỏi: "Thế nào? Em cũng chơi được phải không?"
"Chú…"
Tô Tiểu Manh bày ra vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
"Hửm?"
"Nếu như trong bụng cháu có bé trai giống như chú...!cháu nghĩ ngay khi sinh nó ra thì nên bóp chết luôn, đỡ phải gây hậu họa về sau!"
"Chà...!nếu con gái cũng giống anh thì sao?"
Ân Thời Tu không hề bị cô đe dọa, mà tiếp tục tò mò hỏi.
“Làm sao một cô gái có thể giống…”
Lời còn chưa nói hết, đầu óc cô xoay chuyển, trợn tròn mắt, cô phát hiện nếu con gái giống anh thì càng đáng sợ hơn.
Cho nên, thật lâu về sau, cô phát hiện cả bé trai và bé gái đều giống Ân Thời Tu ở phương diện nào đó.
Lúc này cô mới biết, trên đời này không có tuyệt vọng nhất, chỉ có tuyệt vọng hơn thôi.
Đêm đã khuya, tình cũng… rất nồng.

Sáng hôm sau, khi Tô Tiểu Manh tỉnh dậy, Ân Thời Tu đã không còn ở bên cạnh cô.
Anh luôn dậy sớm hơn cô rất nhiều.
Trừ khi anh muốn tham lam vuốt ve cô.
Tô Tiểu Manh duỗi người đứng dậy, ánh mắt mê mang dừng trên tay mình, trong lúc nhất thời, cô đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay tê dại.
Ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ bừng.
Mặc dù tối hôm qua cô đã rửa tay, nhưng cô vẫn không thể quên được cảm giác nhớp nháp và trơn trượt kinh khủng dường như muốn đốt cháy lòng bàn tay của cô.
Ông chú biến thái không biết xấu hổ.
Cô vào phòng tắm rửa mặt và sau đó ra khỏi phòng.
Mẹ Tô thấy cô dậy liền hâm nóng bữa sáng đưa cho cô.
"Bố và chú đâu ah?"
"Ra ngoài tập thể dục buổi sáng."
"…Ồ."
Tô Tiểu Manh cúi đầu uống cháo.

Mẹ Tô nhìn cô, tò mò hỏi: "Con định gọi cậu ta là chú à?"
"Vâng…"
Tô Tiểu Manh nhất thời nghẹn ngào, chớp chớp mắt nhìn mẹ Tô: "Không được sao?"
Mẹ Tô cười nói: "Kỳ thật cũng có chút kỳ quái, cậu ta cũng chỉ nhỏ hơn bố mẹ vài tuổi."
"Nhưng trông vẫn còn trẻ mà!"
Tô Tiểu Manh nhướng mày, trông rất tự hào.
"Chưa gả cho người ta mà đã nói thay cho người ta rồi à."
Mẹ Tô liếc nhìn cô.
Sau khi Tô Tiểu Manh ăn sáng xong, bố Tô và Ân Thời Tu cũng trở về.
Bên ngoài trời lạnh, nhưng cả hai trông rất nóng.
"Đi lau mồ hôi rồi lại đây ăn sáng."
Mẹ Tô nói.
"Tiểu Ân, ăn sáng xong thì chúng ta làm một ván đi!"
"Vâng ạ."
Tô Tiểu Manh nhìn hai người họ giống như anh em, vừa kỳ lạ nhưng cũng rất tự nhiên.
Có thể thấy bố rất thích chú, còn mẹ...
Trong lòng Tô Tiểu Manh cười thầm, chắc chắn mẹ đã bị những bộ sản phẩm chăm sóc da đó mua chuộc rồi!
...
Vào buổi chiều, Tô Tiểu Manh đưa Ân Thời Tu đi tham quan khắp nơi một vòng.
Khi trở về thì đã bốn giờ chiều, họ thấy Tề Nhị đi ra khỏi tòa nhà chung cư.
"Tiểu Manh, anh trai…"
Anh trai cái đầu cô chứ anh!
Lúc đó trong lòng Tô Tiểu Manh đã rất tức giận.
"Cô đang làm gì ở đây?"
Tề Nhị có chút ngượng ngùng nói: "Tiểu Manh, ngày hôm qua là tôi sai, tôi không nên nói những lời đó, tôi xin lỗi."
"..."
Tô Tiểu Manh khẽ cau mày, cô ta đứng trước mặt cô xin lỗi với bộ dạng đáng thương như vậy, thật sự rất khó chịu.
Ân Thời Tu thì lại trông rất thờ ơ.
"Không phải mới qua năm mới sao, tôi tới tặng chút quà cho các cô chú, coi như là lời xin lỗi của tôi, được không?"
Tô Tiểu Manh nhướng mày và hất cằm lên cao.
"Hừ, để tôi xem cô tặng cái gì, sau đó mới quyết định có tha thứ hay không!"
Vừa nói, cô vừa đi ngang qua Tề Nhị.
Ân Thời Tu thở dài và lắc đầu.
"Chú, chú làm gì vậy? Sao còn chưa lên?"
"Anh ra cổng mua chút đồ, em đi lên trước đi."
"Mua đồ?"
Tô Tiểu Manh có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Đi nhanh về nhanh, bên ngoài lạnh lắm!"
"Được."
Ân Thời Tu đáp lại, nụ cười đắm đuối trên mặt anh đồng thời biến mất khi Tô Tiểu Manh rời đi.
Trên môi anh vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng trang trọng như thường lệ.
Anh nhìn Tề Nhị do dự không muốn rời đi, nheo mắt lại: "Cô có chuyện muốn nói với tôi à?"
Tề Nhị vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy ý cười, ngượng ngùng gật đầu: "...!Vâng."
"Nói đi."
"Anh trai, anh đến từ Bắc Kinh à?"
"Làm sao vậy?"
"À...!Năm nay em dự định đi Bắc Kinh để phát triển.

Nếu không phiền, anh trai có thể để lại thông tin liên lạc được không? Nể mặt bạn học Tiểu Manh...!cân nhắc nâng đỡ em một chút?"
"Bảo tôi nâng đỡ, vậy cô có thể cho tôi cái gì?"
"..."
Tề Nhị sửng sốt một chút, sau đó nuốt nước miếng, tựa hồ như đã hạ quyết tâm...
"Em tốt hơn Tiểu Manh..."
"Ở khía cạnh nào?"
Ân Thời Tu kéo khóe môi.
Tề Nhị còn tưởng rằng nụ cười của anh tràn đầy ý thăm dò dụ hoặc, mày mắt lập tức cong lên thành bộ dạng hồ ly, biểu cảm trên khuôn mặt rất lẳng lơ: "Ở tất cả các khía cạnh..."
Ân Thời Tu đột nhiên mỉm cười.
Tề Nhị cũng cười nói: "Anh trai, anh cảm thấy…"
"Ngại quá, bạn học, tôi bị bệnh sạch sẽ."

"..."
Nụ cười của Tề Nhị đông cứng lại.
"Sợ bẩn."
"..."
Sắc mặt Ân Thời Tu đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Cô gái như cô, một ngón tay cũng không so được với Tiểu Manh."
Tề Nhị chưa bao giờ bị làm nhục như vậy, sắc mặt đỏ đến tận cổ!
Khi anh đi ngang qua cô ta, anh còn khuyên cô ta một câu:
“Con gái không biết trân trọng bản thân thì dù có ăn mặc đẹp đến đâu cũng trở nên rẻ rúng trong mắt đàn ông.”
"..."
...
Ân Thời Tu lên lầu và vào nhà, Tô Tiểu Manh nhìn hai bàn tay trống rỗng của anh, khó hiểu chớp mắt: "Chú mua gì thế?"
"Trong cửa hàng không có nên không mua."
Anh nói rất thẳng thắn.
"Chú muốn mua gì?"
Tô Tiểu Manh cau mày, đôi mắt đen của cô đảo quanh, cảm thấy Ân Thời Tu đã che giấu cô điều gì đó, giọng điệu của cô đột nhiên trở nên hơi hung dữ:
"Rốt cuộc chú định mua cái gì!"
Mặc dù lúc này không có ai ở trong nhà, nhưng Ân Thời Tu lại hắng giọng, ghé vào tai Tô Tiểu Manh thì thầm ba chữ: "Bao cao su..."
"..."
Thân thể Tô Tiểu Manh cứng đờ.
Ân Thời Tu nhìn khuôn mặt đông cứng của cô, mỉm cười rồi bước vào phòng.
Buổi chiều bố mẹ Tô đi siêu thị và cửa hàng trái cây mua rất nhiều hộp quà.
Tô Tiểu Manh biết đó là để ngày mai đến nhà ông nội để biếu tặng.
"Mẹ, con đói..."
Thấy bố mẹ về, Tô Tiểu Manh bắt đầu kêu gào.
"À, đúng rồi, tối nay chúng ta lên nhà họ Nhâm ở trên lâu ăn cơm đi.

Chú Nhậm và thím Nhậm của con hình như đã nấu cả một bàn đồ ăn rồi."
Mẹ Tô vội vàng nói.
Toàn thân Tô Tiểu Manh lại cứng đờ: "Mẹ nói đi ăn ở đâu?"
Mẹ Tô liếc nhìn Tô Tiểu Manh:
"Sao lại ngạc nhiên thế? Trước đây không phải mỗi dịp Tết Nguyên Đán đều qua đó sao?"
Nhưng năm nay thì khác mà!
"Đúng rồi, tên nhóc Ý Hiên cũng không biết bận cái gì mà sáng nay mới bay về, đêm giao thừa cũng không có ở nhà."
"Anh ấy đã trở về sao?"
"Ừ.

Mau thu dọn đi, cũng sắp muộn rồi, đừng để bọn họ đợi lâu.

Đúng rồi, lát nữa nhớ mang theo mấy hộp quà này đấy!"
"Mẹ… con không khỏe, có thể không đi được không?"
"..."
"Thật sự không thoải mái…"
Tô Tiểu Manh mím môi, trông bộ dạng rất đáng thương.
"Vậy con ở nhà đi, Thời Tu đi với mẹ! Nếu các con sắp kết hôn thì phải giới thiệu với chú Nhậm và thím Nhậm chứ."
"Chú cũng không được khỏe!"
Tô Tiểu Manh vội vàng nói.
Mẹ Tô lúc này cảm thấy có gì đó không ổn.
"Giữa con và Ý Hiên có chuyện gì sao?"
"Nào có đâu?"
"Mấy năm trước đều nhảy cẫng lên đòi sang nhà người ta, nhưng năm nay lại bắt đầu trốn?"
"Con thật sự không thoải mái…
"Vậy Thời Tu thì sao?"
"Chú ấy cũng thật sự không thoải mái! Buổi trưa con và chú ấy ăn xong hình như bị đau bụng!"
Tô Tiểu Manh nghiêm túc nói, đôi mắt cô mở to, như thể cô sợ mẹ Tô sẽ không tin mình.
"Con không sao, con đi với bác."
Không biết từ lúc nào, Ân Thời Tu đã đứng cạnh cửa và nói nhỏ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi