MẠNH NHƯ KÝ

Mạnh Như Ký hoàn toàn không ngờ, nhi nữ có thiên phú trong miệng Lâm phu nhân trước đây lại có thiên phú đến mức có thể phi thăng thành thần.

Nàng quan sát Mạc Hĩ ở trước mặt, trong lòng cũng thấy kỳ quái: "Nếu ngươi đã sớm lấy được ngàn vàng, tại sao không trực tiếp đưa cho Mục Tuỳ?"

"Mạnh cô nương." Mạc Hĩ nhìn nàng, vẻ mặt giống hệt lúc cho cừu ăn ban ngày, vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt: "Thế cục ở nhân gian đã định, ta tìm Thiên Sơn Quân là để tìm một con đường tắt. Còn ta đợi ở đây, là muốn đợi một kết cục."

"Kết cục?"

Ánh mắt Mạc Hĩ lướt qua khuôn mặt của Mạnh Như Ký, sau đó lại rơi trên người Lâm phu nhân: "Lâm phu nhân, bà muốn tìm một người phản nghịch?"

Mạc Hĩ dừng lại, dường như đang tìm kiếm từ ngữ phù hợp: "Bà làm nhiều chuyện như vậy, chỉ để có được một trận phản kháng."

Hai mắt Lâm phu nhân đỏ ngầu, nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào, bà ta nhìn Mạc Hĩ, cảm xúc phức tạp, vừa giống an ủi lại vừa giống bi thương: "Ngươi vẫn rất thông minh, luôn nhìn ra được thứ ta muốn."

Tìm một người phản nghịch, muốn một trận phản kháng...

Mạnh Như Ký gần như lập tức hiểu ra, khó trách, Lâm phu nhân luôn làm khó người khác.

Lâm phu nhân không hề muốn một người nghe lời, từng yêu cầu quá đáng của bà ta đều là để người khác chống đối bà ta.

Nhưng chú độc là uy hiếp, ngàn vàng là dụ dỗ, dưới tiền đề này, có bao nhiêu người sẽ phản kháng, rồi có bao nhiêu người có thể thành công phản kháng...

"Nhưng..." Mạnh Như Ký rất khó hiểu: "Tại sao?"

"Là vì bà ta từng nuôi dạy một đứa con gái nghe lời." Mạc Hĩ nói: "Chắc là vẫn còn tiếc nuối."

"Không phải." Hiếm thấy, Lâm phu nhân kích động đến mức lập tức phản bác: "Không phải..."

Thái độ của bà ta dường như khiến Mạc Hĩ hơi bất ngờ.

Lâm phu nhân rũ mắt, giọng nói khàn khàn: "Con của ta, không khiến ta thấy tiếc nuối, ngươi rất tốt... ngươi đã rất tốt rồi."

Đôi mắt như mặt hồ của Mạc Hĩ khẽ động đậy, sau câu xin lỗi này, cảm xúc bình tĩnh có chút dao động.

"Đã lâu không gặp, Lâm phu nhân đúng là, hoàn toàn khác trước đây." Mạc Hĩ rũ mắt, dường như đang nghĩ gì đó, giọng điệu nàng ta có chút nghi hoặc: "Bởi vì... ta đã giết bà, nên bà mới trở nên như vậy?"

Lâm phu nhân nhất thời im bặt, vẻ mặt càng bi thương.

Còn Mạnh Như Ký nghe xong liền kinh ngạc nhìn Mạc Hĩ.

Nàng ta đã giết bà ta?

Mạc Hĩ... đã giết Lâm phu nhân?

Thế nên Lâm phu nhân mới tới vùng đất Vô Lưu...

Mạnh Như Ký lập tức kéo Mục Tuỳ một cái.

Lúc này, ánh mắt của Mục Tuỳ chỉ nhìn ngàn vàng trong tay Mạc Hĩ, vẻ mặt trầm trọng. Mạnh Như Ký kéo một cái mới khiến hắn hoàn hồn, quay đầu nhìn Mạnh Như Ký.


Trong mắt Mạnh Như Ký tràn đầy vẻ kinh ngạc, thì thầm với Mục Tuỳ: "Mối quan hệ giữa mẹ con nhà này... đúng là không đơn giản!"

Nàng còn bắt đầu xem kịch...

Mục Tuỳ hơi cạn lời.

"Lâm phu nhân bị nhốt ở vùng đất Vô Lưu không phải cũng vì Mạc Hĩ chứ?" Nàng hỏi.

Mục Tuỳ nhàn nhạt liếc Mạc Hĩ một cái: "Chấp niệm có thể giữ người khác lại không nhiều, thần linh mới có năng lực này. Đương nhiên là nàng ta rồi."

Mạnh Như Ký nghe vậy thì trong lòng cảm thán, nhưng lại nghĩ tới: "Có phải ngươi đã đoán ra lâu rồi không? Mối quan hệ giữa bọn họ?"

"Lúc biết Lâm phu nhân bị chấp niệm giữ lại, ta đã đoán được bà ta chắc chắn có liên quan đến nhân thần, nhưng không ngờ lại là quan hệ thế này."

Mà với cặp mẹ con nhiều năm không gặp ở bên cạnh, Lâm phu nhân không còn nhìn Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ nữa.

Trước đây Mạc Hĩ không thể hiện bản thân để ý đến Lâm phu nhân quá nhiều, nhưng bây giờ nàng ta dường như lại tò mò về bà ta: "Ta rất tốt... Trước đây bà chưa từng nói như vậy, rốt cuộc là thứ gì đã khiến bà thay đổi?"

Mạnh Như Ký nhìn Mạc Hĩ, nàng rất khó hình dung ra cảm giác mà Mạc Hĩ mang lại cho nàng lúc này.

Nàng chỉ cảm thấy nhân thần trước mặt dường như đã nhìn quen chuyện đời, vì thế lạnh nhạt như một khúc cây, nhưng lúc truy hỏi Lâm phu nhân, nàng ta lại giống như một đứa trẻ, muốn có được một đáp án từ toàn bộ câu hỏi trên thế gian này.

Tỉnh táo, lạnh lùng, nhưng cũng cố chấp.

Cố chấp giống hệt Trản Diệp.

"Ngươi rất tốt, từ trước đến nay ta vẫn luôn nghĩ như vậy." Lâm phu nhân ngồi trên đất, cơ thể mệt nhọc, vẻ mặt tang thương như thể thực sự còng lưng: "Chỉ là trước đây, chưa từng nói với ngươi."

Nhưng nghe Lâm phu nhân nói vậy, Mạc Hĩ lại càng không hiểu, nàng khẽ nghiêng đầu, như một con vật nhỏ nhìn thấy một thứ khiến bản thân khó lý giải.

"Có phải thời gian quá dài khiến Lâm phu nhân quên hết quá khứ rồi không? Ta có thể giúp bà nhớ lại..." Mạc Hĩ phất tay, không khí xung quanh trở nên mờ ảo, sương mù bị thổi bay lại ngưng tụ lại: "Quan hệ giữa ta và bà, đến lúc này, quả thực không nên để ta nghe thấy lời vừa rồi trong miệng bà."

Theo lời nói của Mạc Hĩ, sương mù mờ ảo, giống như ở trong thế giới mộng cảnh, sương mù lúc dày lúc mỏng phác hoạ cảnh tượng.

Mạnh Như Ký nhìn thấy sương mù bao phủ quanh sân, cảnh tượng được tái hiện gần như giống hệt cái sân nhỏ này, nếu không phải sương mù trước mắt vẽ ra hai bóng người, Mạnh Như Ký còn không thể nhìn ra khác biệt xung quanh.

Sương mù vẽ ra một bé gái nhỏ nhắn, bé gái đang luyện kiếm, luyện đến mức miệng đắng lưỡi khô, nó nhìn nữ tử ở bên cạnh, chính là Lâm phu nhân hồi trẻ.

"Nương... khát..."

Nhưng vẻ mặt Lâm phu nhân rất nghiêm nghị, so với bà lão bây giờ, Lâm phu nhân lúc đó càng giống Mạc Hĩ hiện tại hơn.

Lâm phu nhân nói với bé gái: "Ngươi có thiên phú, đương nhiên không thể phụ lòng. Ngươi khác với người ngoài, ngươi không có phụ mẫu, cũng không thể có d*c vọng xác th1t, không được mệt mỏi, không được đói rét, tình thân đều phải ngăn cách bên ngoài, tham lam, giận dữ, ngu ngốc, buồn phiền, sợ hãi, không được để lộ một chút."

Bé gái rất khó chịu nuốt một ngụm nước miếng.

Nhưng chỉ đổi lại một giọng nói nhàn nhạt của Lâm phu nhân: "Tiếp tục."


Bé gái không lên tiếng nữa, chỉ máy móc tiếp tục vung kiếm.

Mạnh Như Ký xem mà chấn động.

Không nhịn được mà nhìn Mạc Hĩ ở trước mặt.

Mạc Hĩ nói: "Bà bảo ta gọi bà là Lâm phu nhân, bà nói ta sẽ là tác phẩm đắc ý nhất của bà trong cuộc đời này."

Mạc Hĩ xoay tay, cảnh tượng trước mắt thay đổi, trong không trung mây đen rợp trời, tiên thần hỗn chiến, thuật pháp tung bay, mây mù cuộn trào, Mạc Hĩ toàn thân bị thương đứng trong biển máu, nàng ta dường như đã cạn kiệt sức lực, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất, cơ thể nàng ta run rẩy, ngã về phía sau.

Nhưng lúc này một bàn tay đầy máu lại đỡ sau lưng Mạc Hĩ, Lâm phu nhân đứng sau lưng nàng ta, gần như nói rất vô cảm: "Không được lui, trận chiến tiên thần, không có đường lui, thiên thần không diệt thì người tu tiên cuối cùng cũng sẽ diệt vong. Mạc Hĩ, ngươi không thể lui."

Lâm phu nhân truyền linh lực của bản thân vào cơ thể Mạc Hĩ.

Lâm phu nhân gần như vô cảm nói với nàng ta: "Ngươi có thể trở thành thần linh."

Lúc yếu ớt mà bị cưỡng ép tiếp nhận linh lực như vậy, gần như khiến gân cốt Mạc Hĩ đứt đoạn, nàng ta nghiến răng nhẫn nhịn cơn đau, nhưng vẫn nghe lời Lâm phu nhân, bước về phía trước, không hề rút lui.

Sau đó trong cơn mưa máu, sau khi nàng ta gi ết chết một vị thần linh đang hấp hối rơi xuống hạ giới, ánh sáng xuyên qua mây mù, chiếu lên trên người Mạc Hĩ.

Người tu tiên từ người thành thần đầu tiên trên thế gian, đã phi thăng.

Nàng ta trở thành nhân thần, hoàn toàn biến thành thần linh đứng về phía nhân tộc.

Người đời nói phi thăng vô cùng hiển hách, nhưng trong đoạn hồi ức này, thứ Mạnh Như Ký nhìn thấy là một người xương cốt đứt đoạn, trong máu thịt mơ hồ, vào thời khắc cuối cùng, dùng ý chí cầu sinh để tìm cơ hội cuối cùng, hấp thụ toàn bộ linh khí có thể hấp thụ, hoàn thành việc tái tạo cơ thể.

"Đây nào phải phi thăng." Mạnh Như Ký thấp giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng là cầu sinh."

Mục Tuỳ ở bên cạnh không đáp lại.

Ánh mắt của hắn dừng lại trong biển mây trước mặt.

Mạnh Như Ký liếc mắt nhìn Mục Tuỳ một cái, chợt nhớ ra hắn từng nói, hắn từng là thiên thần, sau đó bị tước bỏ thần cách, từ thần thành người, rơi xuống hồ băng ở hạ giới rồi ngủ sâu.

Lúc này xem lại trận chiến tiên thần, có lẽ trong mắt hắn lại có một cảm giác khác.

Mạnh Như Ký vươn tay nắm lấy tay Mục Tuỳ.

Hơi ấm dường như đánh thức Mục Tuỳ, hắn quay đầu nhìn Mạnh Như Ký ở bên cạnh.

Mạnh Như Ký không nhìn hắn, chỉ nhẹ giọng nói: "Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi, nhưng ta cảm thấy ngươi hình như cần được an ủi."

Mục Tuỳ nhất thời sững sờ.

Lúc này Mạnh Như Ký mới quay đầu cười với hắn: "Ngươi yên tâm, bất luận trải qua chuyện gì, ta đều sẽ để tâm đ ến ngươi một phần."


Đáng lẽ nên nói "Không cần".

Đáng lẽ nên rút tay ra, lạnh lùng cười giễu nàng một tiếng.

Quan tâm hắn có ích gì? Nắm tay được coi là an ủi sao?

Những câu nói gây tổn thương này, hắn đều nên nói ra.

Nhưng lúc này Mục Tuỳ lại nhận ra bản thân đã thần phục trước hơi ấm ở lòng bàn tay.

Hắn tiếp nhận sự quan tâm, cảm nhận được sự an ủi, dường như núi thây biển máu trong cảnh tượng trước mắt thực sự đã được nàng lau đi vài phần máu me.

Hắn rất tỉnh táo, vì thế hắn biết lúc này Mạnh Như Ký cũng tỉnh táo.

Nhưng hắn vẫn nắm lại tay của Mạnh Như Ký.

Lần đầu tiên, trong sự "trêu chọc" của nàng, hắn đưa ra sự hồi đáp khẳng định.

Rất tiếc, Mạnh Như Ký không hề coi trọng lần hồi đáp này, nàng chỉ cảm thấy đây là đương nhiên.

Cảnh tượng mây mù ngưng tụ trước mắt lại chuyển động, nàng lại bị quá khứ của Mạc Hĩ và Lâm phu nhân thu hút một lần nữa.

Mây mù vẽ ra bóng người hoàn toàn giống với Mạc Hĩ hiện tại, nàng ta bước vào từ cửa sân.

Trong sân, Lâm phu nhân đang ngồi cạnh bàn đá uống trà.

Cảnh tượng giống với hiện tại, người cũng giống với hiện tại, nếu không phải Lâm phu nhân và Mạc Hĩ thật vẫn đang đứng bên cạnh, Mạnh Như Ký còn cho rằng đây chính là một màn kịch do Mạc Hĩ và Lâm phu nhân diễn trước mặt nàng.

Trên người Mạc Hĩ đầy máu, nàng ta bước đến ngồi đối diện với Lâm phu nhân trên bàn đá.

Sau khi đặt chén trà xuống, Lâm phu nhân mới ngẩng đầu nhìn nàng ta, hai mẹ con, lạnh nhạt nhìn nhau, như thể chưa từng quen biết.

"Nghe nói, ngươi đã giết thủ lĩnh của rất nhiều môn phái tu tiên. Mạc Hĩ, ngươi trở thành nhân thần, liền mất đi bản tính con người rồi sao?"

"Có phải ta vẫn chưa nói với bà không." Mạc Hĩ mở miệng: "Ngày ta thành thần, ta đã nhìn thấy mệnh cách của mình. Sáu chữ."

Lâm phu nhân hơi bất ngờ: "Thiên thần nào có mệnh cách?"

"Người thành thần, vạn vật diệt. Là mệnh cách của ta."

Vẻ mặt Lâm phu nhân khẽ đổi: "Mạc Hĩ, ngươi tẩu hoả nhập ma rồi?"

Mạc Hĩ lắc đầu: "Ta rất tỉnh táo."

"Trong trận chiến tiên thần, ta phi thăng thành thần, nhìn thấy mệnh cách của bản thân. Trong trận chiến tiên thần, ta dẫn người tu tiên đánh thắng thiên thần. Thiên thần thất bại, ta muốn hoà đàm với họ, nhưng đa số người tu tiên đều không tình nguyện, có người giấu ta truy sát thiên thần bại trận. Có người có thù với thiên thần, có người đuổi cùng giết tận để khiến bọn họ không còn khả năng phục hồi nữa. Còn có người..."

Mạc Hĩ khẽ rũ mắt, dường như cảm thấy bài xích vì những lời sắp phải nói.

"Còn có người... cho rằng ta phi thăng thành thần là vì ta đã giết một thiên thần. Bọn họ cũng muốn phi thăng, thành thần." Mạnh Như Ký xem đến đây lại nhìn Mục Tuỳ một cái, sau đó nắm chặt tay hắn.

Nhưng lúc nghe thấy câu này, tâm trạng Mục Tuỳ không còn dao động nữa, lần này không phải do Mạnh Như Ký an ủi, mà vì hắn vốn không còn hy vọng quá nhiều vào bản tính con người nữa.

Trong sương mù, Mạc Hĩ tiếp tục nói với Lâm phu nhân: "Từ lúc đó, ta liền thường xuyên nghi ngờ, trận chiến giữa người tu tiên và thiên thần, rốt cuộc tại sao..."

"Mạc Hĩ." Lâm phu nhân lạnh lùng nói với nàng ta: "Ngươi từng là người tu tiên, bất luận thế nào, ngươi cũng nên đứng trên lập trường của nhân tộc."

"Ta cũng nói với bản thân như vậy. Sau khi trận chiến tiên thần kết thúc, ta không muốn đi theo số mệnh của mình, vì thế ta xuống hạ giới, tìm lý do để bảo vệ người đời. Hình như ta tìm thấy rồi, ta kết giao với một người, là một yểm yêu. Hắn nói, hắn muốn cùng ta chống lại vận mệnh hư vô."


"Tham lam, giận dữ, ngu ngốc, buồn phiền, sợ hãi mà bà từng nói, đều nên vứt bỏ, nhưng hắn không vậy, hắn có tham lam giận dữ ngu ngốc, có buồn phiền sợ hãi, hắn sẽ cười, thỉnh thoảng cũng buồn bã, ta nghĩ, nếu trên thế gian có người như vậy, thì ta không nên đi theo số mệnh của mình, ít nhất không nên tự tay huỷ diệt thế gian này."

"Ta hẹn với hắn, nếu có một ngày ta bước lên số mệnh này, vậy hắn phải tự tay giết ta. Ta cho hắn sức mạnh có thể giết ta, ta cho rằng bản thân đã chuẩn bị rất chu đáo, vì thế ta quay trở về thần vực, chiến đấu với lệ khí tâm sinh của ta. Nhưng ta... ta khó khăn lắm mới áp chế được lệ khí, khi ta xuống hạ giới tìm hắn, ta..."

Vẻ mặt của Mạc Hĩ trong mây mù hơi điên cuồng, quanh người nàng ta dâng lên lệ khí.

Khí tức màu đen nhảy múa, như thể xích sắt đến từ địa ngục, quấn lấy nàng ta, kéo nàng ta vào vực sâu.

"Ta biết hắn đã chết, bị người tu tiên của mấy môn phái đó truy sát, sức cùng lực kiệt, chết bên đường. Xương cốt cũng không thấy đâu nữa. Bởi vì... bọn họ... bọn họ biết hắn có sức mạnh của ta, bọn họ không có được thứ mình muốn, vì thế liền mài xương cốt hắn thành bột, chế thành đan dược!"

Đáy lòng Mạnh Như Ký nhất thời lạnh ngắt.

Thì ra... ban đầu sau khi Mạc Ly cho nàng nội đan sáng thế...

Kết cục của hắn lại là như vậy.

Nghe Mạc Hĩ nói, Mạnh Như Ký dường như cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng mấy người được gọi là cường giả của môn phái tu tiên cắt xẻ xương cốt của Mạc Ly ra.

Tham lam, ngu xuẩn, tàn ác...

Người đời dường như chưa từng thành công vứt bỏ bản tính này.

"Mạc Hĩ." Nhưng Lâm phu nhân trong làn sương vẫn lạnh nhạt: "Chuyện của thế gian, người của thế gian, vốn là như vậy, ngươi không thay đổi được. Ngươi chỉ có thể khắc chế bản thân. Bộ dạng của ngươi bây giờ, đã tẩu hoả nhập ma rồi."

Một câu nói, vừa lạnh lùng, vừa lý trí.

Nhưng lại giống như một mồi lửa, đốt cháy cánh đồng hoang vu trong lòng Mạc Hĩ.

"Đúng." Mạc Hĩ gật đầu: "Chuyện của thế gian, người của thế gian, vốn là như vậy. Khắc chế, là vì không thay đổi được. Nhưng nếu..." Mạc Hĩ ngẩng đầu nhìn Lâm phu nhân, trong đôi mắt đen như một hồ nước chết chóc, trống rỗng tê liệt, không chút dao động, nhưng lại ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.

"Nhưng nếu, ta có thể thay đổi thì sao."

Nàng ta đứng dậy.

"Trước đây ta tu tiên, ta rất ngoan ngoãn, nghe lời bà, trở thành nhân thần. Bây giờ, ta nên nghe theo số mệnh an bài rồi."

Lâm phu nhân kinh ngạc nhìn Mạc Hĩ.

Bàn tay Mạc Hĩ chuyển động, trong nhà, một thanh kiếm rỉ sét bay ra, chính là thanh kiếm mà hồi nhỏ ngày nào nàng ta cũng luyện.

Thanh kiếm ở trong tay nàng ta, như một món đồ chơi của trẻ nhỏ, nhưng lòng bàn tay nàng ta ma sát, động tác lại rất thành thục.

"Người thành thần, vạn vật diệt."

Mạc Hĩ nhẹ nhàng vung thanh kiếm trong tay ra.

Thanh kiếm lao đi không một tiếng động, như thể không xé rách gió, nhưng lại trực tiếp xuyên qua ngực Lâm phu nhân.

Lâm phu nhân kinh ngạc, bà ta nhìn Mạc Hĩ rồi lại nhìn thanh kiếm trước ngực, muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng đã phun ra máu tươi.

"Bà nói, ta không có phụ mẫu, không có tình thân, vứt bỏ tất thảy. Ta đến từ nhân tộc, nhưng lại tồn tại độc nhất trên thế gian. Vậy lúc là thần linh, ta càng không liên quan đến thế gian nữa. Thiên thần của quá khứ là đúng, số mệnh của ta cũng là đúng. Ta nên giết tất cả mọi người, mà trong số những người sau này, bà là người đầu tiên."

Editor có lời muốn nói:

Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi