MẠNH NHƯ KÝ

Mọi chuyện tiến triển ổn định theo kế hoạch của Mạnh Như Ký.

Ban ngày nàng sẽ nghĩ cách kiếm chút tiền, nàng học được chiêu của Lâm phu nhân, thông qua Mạc Ly, lấy được danh sách người có tiền ở vùng đất Vô Lưu.

Ban ngày, Mạnh Như Ký đến từng nhà gõ cửa, đầu tiên kể chuyện thế đạo hiện giờ đã loạn, có tiền ở vùng đất Vô Lưu thì càng phải học tốt thuật pháp, sau đó doạ bọn họ, thuê người tới bảo vệ, cuối cùng vẫn là sợ chuyện bất trắc, sau đó bắt đầu chào bán thân phận và năng lực của bản thân, để bọn họ tốn một khoản tiền lớn để học chú thuật trận pháp hộ thân từ chỗ mình.

Cứ như vậy, tốc độ kiếm tiền của Mạnh Như Ký tăng nhanh.

Đến tối, Mạnh Như Ký sẽ vào mộng gặp các hộ pháp của mình.

Bọn họ ở nhân gian quả thực rất bận, minh quái nhiều, người tu tiên làm loạn càng nhiều, nhân lúc loạn lạc để cướp bóc, giết người phóng hoả, nhiều vô số kể, dưới núi Hoành Hư còn dựng cả trại nhận người tị nạn.

Thương Lam muốn tập hợp các tiên môn còn lại để đối phó với minh quái, bây giờ còn thêm nhiệm vụ "gây rắc rối cho Mục Tuỳ".

Năm hộ pháp đều rất bận rộn, có người thực sự không có thời gian ngủ nghỉ, nhưng mỗi ngày bọn họ đều sắp xếp tin tức, đến tối phái một người tới báo cho Mạnh Như Ký.

Trong tin báo mỗi ngày, Mạnh Như Ký đã nắm bắt rõ hành tung của Mục Tuỳ.

Nàng biết Mục Tuỳ hình như không ở cạnh nhân thần mọi lúc mọi nơi. Hắn luôn không ngừng bôn ba, xuất hiện ở các ngọn núi lớn trên nhân gian, nhưng người mà núi Hoành Hư phái đi thăm dò đều rất khó tiếp cận Mục Tuỳ, không hề biết cụ thể hắn đang làm gì.

Mạnh Như Ký liền hạ lệnh cho bọn họ, sau khi Mục Tuỳ rời đi thì dùng thuật pháp tìm quanh ngọn núi một lượt, chỉ cần nơi nào có linh lực, lệ khí hay pháp bảo thì đều dùng thuật pháp tấn công chỗ đó một phen.

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Các hộ pháp nghe lời nàng, sau khi làm theo, bọn họ quả nhiên phát hiện, Mục Tuỳ trước đó hay xuất hiện ở những ngọn núi khác nhau đang bắt đầu quay lại những nơi mà hắn từng đến.

Vì thế mọi người đều biết, chiêu "hồi mã thương" này của Mạnh Như Ký quả thực đã ảnh hưởng đến kế hoạch của Mục Tuỳ.

Mọi người rất vui mừng, nhưng trong một lần chấp hành nhiệm vụ, Thanh Nhiêu lại bắt gặp Mục Tuỳ lần nữa.


Nhưng Thanh Nhiêu lại thoát chết, buổi tối nàng ta tới gặp Mạnh Như Ký liền kể cho Mạnh Như Ký với vẻ kỳ lạ: "Muội đang dùng thuật pháp đào đất lên thì Mục Tuỳ đó bắt muội tại trận, hình như hắn còn lợi hại hơn trước kia nữa, muội không đánh lại hắn, muội lại cho rằng muội chết chắc rồi, kết quả hắn hỏi muội..."

Mạnh Như Ký khoanh tay nhìn chằm chằm Thanh Nhiêu: "Hắn hỏi gì?"

"Hỏi có phải kế hoạch của Mạnh Như Ký không." Nói rồi, Thanh Nhiêu lập tức phủi sạch quan hệ: "Tôn chủ, là hắn gọi thẳng tên người, không phải muội!"

Mạnh Như Ký nghe vậy liền nhướng mày: "Muội nói ra rồi?"

Thanh Nhiêu lập tức bày tỏ lòng trung thành: "Sao muội có thể bán đứng tôn chủ chứ! Muội lập tức nói đều là muội làm! Không liên quan gì đến tôn chủ! Nhưng hình như hắn không tin, hắn bảo muội nói với người..."

Thanh Nhiêu mím môi, hơi khó mở miệng.

Mạnh Như Ký rất thản nhiên: "Nói."

"Ừm... nói người có chút bản lĩnh, nhưng cũng không nhiều..." Thanh Nhiêu quan sát Mạnh Như Ký: "Đều là hắn nói đó!"

Mạnh Như Ký bật cười chế giễu.

"A..." Thanh Nhiêu nhìn Mạnh Như Ký, khẽ che miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Tôn chủ, hôm nay lúc Mục Tuỳ đó bắt gặp muội đào đất, hắn cũng cười như người..."

Nụ cười trên mặt Mạnh Như Ký hơi cứng lại, sau đó liếc Thanh Nhiêu một cái: "Muội nói ta giống hắn?"

Thanh Nhiêu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trước đây người rất ít khi cười lạnh nham hiểm như thế..."

Mạnh Như Ký im lặng một hồi, cuối cùng chỉ giải thích: "Sau này tiếp tục đến những nơi hắn từng đến, cẩn thận một chút, có lẽ hắn có thủ đoạn mới rồi."

"Được. Tôn chủ, người rất hiểu hắn sao?"


Mạnh Như Ký im lặng một hồi: "Coi là vậy đi."

"Trước đây ở vùng đất Vô Lưu hắn và người đã là kẻ địch sao?"

Mạnh Như Ký lại lần nữa im lặng: "Là phu thê."

"Ồ." Thanh Nhiêu đáp, sau đó như thể mới phản ứng lại, nàng ta trừng mắt nghẹn họng nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký, giống như bị doạ: "Cái gì? Là cái gì?"

"Nói ra thì dài, cũng không có thời gian nói, muội không cần nghe ngóng nữa."

"Muội..."

Thanh Nhiêu mở miệng rồi lại nhịn xuống, nhưng nàng ta như thể không nhịn được, cuối cùng liều chết cắn chặt môi mình mới không hỏi ra câu tiếp theo. Nàng ta nín nhịn, kể lại: "Khó trách..." Thanh Nhiêu nói mà nghiến răng nghiến lợi: "Khó trách... muội luôn cảm thấy, hắn biết chuyện người hại hắn nhưng hình như hắn, không tức giận mấy... Hắn nhìn muội, cũng không có sát khí... Hai lần đều thả muội đi... thì ra là... nghiệt duyên... của người... cứu cái mạng hèn của muội..."

"Đi đây. Trước mắt đừng kể cho bọn họ." Mạnh Như Ký xoay người rời đi: "Các muội kiên trì một chút, ta sẽ nhanh chóng quay về nhân gian."

Mạnh Như Ký rời khỏi mộng cảnh, trên trận pháp, Mạc Ly đang chống cằm, nghiêng đầu nhìn Mạnh Như Ký: "Tiểu Mạnh, vi phu đánh bạo..."

Mạnh Như Ký liếc Mạc Ly một cái.

Mạc Ly lập tức sửa lời: "Ta cho rằng, chiêu trước đó của chúng ta cũng không hoàn toàn thất bại."

Mạnh Như Ký ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời: "Không thất bại, thậm chí là thành công rồi, có điều... so với thù hận của hắn, chút tình yêu này, không đủ thương lượng. Đối với Mạc Hĩ mà nói, không phải cũng vậy sao."

Nhắc đến hai chữ này, nụ cười trên mặt Mạc Ly liền nhạt đi.

Hắn ngồi thẳng người, nặng nề thở dài, sau đó đứng dậy rời đi.


Mạnh Như Ký cúi đầu nhìn chiếc vòng mây trên cổ tay, nàng nâng tay lên vuốt v e, xúc cảm ở đầu ngón tay thô ráp, như thể không cẩn thận sẽ có thể cứa rách đầu ngón tay nàng, nhưng vẫn may trước đó khi làm cái vòng này cho nàng, Mục Tuỳ đã giúp nàng bỏ hết gai bên trên đi, vì thế chiếc vòng này sẽ không thực sự làm nàng bị thương.

Giống như Mục Tuỳ bây giờ...

"Nam nhân chó chết..." Dưới ánh trăng, Mạnh Như Ký thấp giọng mở miệng: "Còn hơi khó quên..."

Ngày hôm sau, giống như Mạnh Như Ký nói, lúc đi theo Mục Tuỳ để phá huỷ vài trận pháp trên núi, người của núi Hoành Hư đột nhiên bị trận pháp tấn công.

Với năng lực của bọn họ, không thể đến gần những trận pháp đó nữa.

Đối sách của Mạnh Như Ký xem như thất bại, bọn họ chỉ có thể nhìn Mục Tuỳ đi lại trên núi.

Còn bên này Mạnh Như Ký cũng nhận được một tin tức tốt: Ngàn vàng, gom đủ rồi.

Nhân gian ngày càng loạn, người tới vùng đất Vô Lưu ngày càng nhiều, tiền tài của vùng đất Vô Lưu do "niệm" của con người sinh ra, nhiều người, "niệm" đương nhiên cũng nhiều. Tiền tài của vùng đất Vô Lưu cũng bắt đầu nhiều lên.

Có vài người biết mối nguy ở nhân gian, cũng biết chủ nhân Vô Lưu đang kiếm tiền để phá giải mối nguy đó, không ít người chủ động dâng lên tiền tài của mình.

Người ở thành Trục Lưu, quân sĩ của vùng đất Vô Lưu, người bình thường sống ở khắp các nơi, ít nhiều đều lấy ra tiền của mình.

Thông qua con thỏ và Diệp Xuyên, tiền được gom đến chỗ Mạnh Như Ký, dùng đồng vàng, thỏi bạc, từng chút từng chút tích góp, số lượng nhanh chóng tăng lên trong thời gian ngắn, cùng với số tiền mấy ngày này Mạnh Như Ký kiếm được.

Ngàn vàng... vậy mà gom đủ rồi.

Không chậm trễ, Mạnh Như Ký thôi động sức mạnh của ngàn vàng, ngự gió tới bến đò Không Thể Qua đã lâu không tới.

Tiểu Hồng và Tiểu Lục vẫn đang canh giữ bến đò, đối với bọn họ mà nói, thế gian dường như không có bất kỳ thay đổi gì.

Mà lần này nhìn thấy Mạnh Như Ký tới cùng Mạc Ly, thái độ của bọn họ lập tức thay đổi. Không trêu đùa, không cười nhạo, hai người quy củ đón khách, ngoan ngoãn gọi lái đò tới, khách khí đưa Mạnh Như Ký lên đò.

So với lần trước Mạnh Như Ký tới vùng đất Vô Lưu, đãi ngộ quả thực khác nhau một trời một vực.


Mạc Ly ở trên bờ nói với Mạnh Như Ký: "Mặc dù ta không thể rời khỏi đây, nhưng ta sẽ vào mộng ngươi, giống như trước đây ngươi gặp hộ pháp của ngươi."

Mạnh Như Ký gật đầu.

Người lái đò vung mái chèo, đò trôi đi, Mạnh Như Ký nhìn Mạc Ly trên bến đò, thấy bóng dáng hắn càng lúc càng xa, Mạnh Như Ký nói: "Ngươi xem, lần này lấy được ngàn vàng, ta cũng không vất vả lắm. Lúc nguy cấp, mọi người cùng giúp đỡ. Mạc Ly, vận mệnh của chúng ta, không tính, vận mệnh của nhân thần, cũng vậy."

Ánh mắt Mạc Ly dao động, sau đó vẫy vẫy tay với Mạnh Như Ký.

"Tiểu Mạnh, chúng ta gặp trong mộng."

Đò ra khơi, xuôi xuống theo dòng Nại Hà, Mạnh Như Ký nhìn bên bờ, nhìn thấy mái tranh rách nát mà trước đây nàng và Mục Tuỳ giết đầu sỏ sơn tặc, còn nhìn thấy rừng cây ăn trái, tiếp tục tiến lên, mơ hồ có thể nhìn thấy Nhu Vĩ Thảo Âm.

Mạnh Như Ký ngẩng đầu nhìn Nại Hà hướng lên như một dải ruy băng, cơ thể nàng lắc lư theo nhịp độ của con đò, lắc lư lắc lư, không biết tại sao, đầu nàng bắt đầu trở nên nặng trĩu.

Những chuyện trải qua ở vùng đất Vô Lưu cùng Mục Tuỳ xoay chuyển trong đầu nàng như một chiếc đèn kéo quân, cuối cùng toàn bộ cảnh tượng liên kết lại, nàng cảm thấy bản thân giống như bay lên, giống như lông vũ, bay lên không trung.

Sau đó...

Cảm giác không trọng lực kịch liệt truyền đến.

"Ầm" một tiếng! Mạnh Như Ký cảm thấy bản thân như một khối sắt nặng bị ném lên đất.

Nàng mở mắt, nhìn thấy một tảng đá cứng, nàng đang bò trên tảng đá. Nàng cố gắng chống đỡ cơ thể, muốn đứng dậy, nhưng chỉ cảm thấy tứ chi nặng nề, như thể nặng cả ngàn cân.

Bình tĩnh hồi lâu, Mạnh Như Ký mới thở hổn hển ngồi dậy được.

Ngước mắt lên nhìn, bầu trời xám xịt, nhưng đường nét dãy núi phía xa lại rất quen thuộc. Xung quanh, vách núi, tảng đá, đều là thứ nàng quen thuộc...

Núi Hoành Hư, vách đá tuyết, nàng dùng ngàn vàng mua mạng, quay về nhân gian rồi.

Editor có lời muốn nói:

Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi