MANH PHI ĐÃI GẢ

Edit: Soc

Nắng chiều không quá chói chang, Thủy Băng Tuyền lười biếng nằm trên giường nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Gió thổi nhè nhẹ từng cơn mát mẻ, lá cây cuốn theo gió xào xạc. Trong Đông Uyển có rất nhiều hoa, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa khắp không gian, tuy đã sang hè nhưng tiết trời vẫn dễ chịu như trước! Thủy Băng Tuyền uể oải nhắm mắt, yên lặng nằm nghe tiếng gió. Hôm qua, sau khi từ Ỷ Lệ lâu trở về, nàng cũng không dò hỏi gì về nguồn gốc của Hương Hàn vì nàng biết, mỗi người đều có quyền giữ lấy bí mật của riêng mình! Thứ nàng cần chính là một người có thể làm cho nàng hài lòng, sẵn sàng tin tưởng, hơn nữa phải có đủ khả năng để giải quyết tốt một số chuyện, chứ không phải chỉ đơn thuần là tỳ nữ bình thường hầu hạ cuộc sống hằng ngày.

“Tiểu thư, Thủy lão gia mời người đến phòng khách.” Hương Hàn nói với Thủy Băng Tuyền, rồi bước đến bên cạnh chậu rửa mặt, tẩm ướt khăn.

Thủy Băng Tuyền cũng không mở mắt, nhận khăn rửa mặt từ tay Hương Hàn, đôi môi đỏ mọng khẽ thở dài. Quyết định đưa Hương Hàn về ngày hôm qua, nàng thực sự rất hài lòng. Cảm giác với Hương Hàn rất khác khiến cho nàng bớt phải lo lằng đi phần nào.

“Ồ?” Cha của Thủy Băng Tuyền tìm nàng? Không có chuyện gì quan trọng mà cứ đến làm phiền!

“Đúng vậy, quản gia vẫn còn đang đứng ngoài cửa.” Đôi mắt bình tĩnh của Hương Hàn khẽ chớp, hôm qua, từ khi nàng theo Thủy Tam tiểu thư trở về, Thủy Băng Tuyền chỉ để lại cho nàng một câu: Ta mang ngươi về vì ngươi rất hợp ý ta. Từ hôm nay trở đi, ngươi là não trái của ta, có thể giải quyết những chuyện vặt vãnh để ta đỡ phải sử dụng não phải!

Tuy rằng nàng không hoàn toàn hiểu “não phải”, “não trái” theo ý tiểu thư là gì. Nhưng nói chung chung thì nàng cũng hiểu, Thủy Tam tiểu thư này đang muốn “đào tạo” nàng, xem ra, Tam tiểu thư này đúng làm một câu đó hóc búa! Hoàn toàn khác với những lời đồn đại bên ngoài.

“Trời hôm nay rất thích hợp để ngủ!” Về Thủy Toa Lâm, nàng chẳng thèm quan tâm, đối với nàng, ông ta chỉ là một nam nhân tầm thường như bao người khác, suốt đời chạy theo vòng danh lợi mà đánh mất cả bản thân mình.

Hương Hàn nhìn những bóng cây xanh mát dưới ánh mặt trời, thời tiết thực sự rất đẹp: “Vậy tiểu thư nghỉ ngơi một lát nữa đi.” Ý mắc kệ quản gia bên ngoài.

“Ừ, chuyện của Đông Uyển phiền ngươi rồi.” Ngày hôm qua sau khi nàng đưa Hương Hàn về, sắc mặt của tiểu cô nương Thính Lan kia rất đặc sắc!

“Hương Hàn đã hiểu.” Ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, nếu không phải nàng đang đứng trước mặt Thủy Tam tiểu thư, nàng cũng không tin Thủy Băng Tuyền lại là một nữ nhân đáng sợ như vậy! Có điều, nàng đáng sợ nhưng cũng rất lười biếng, mặc kệ tất cả mọi chuyện! Bởi vì chuyện thứ như này, nàng đều coi như không nhìn thấy.

“Còn nữa, không cần phải giải thích chuyện gì, chỉ cần ngươi có thể tiếp tục, ta cũng sẽ không để cho ngươi thiệt.” Thứ nàng muốn là một cuộc sống thoải mái, những chuyện hao tâm tốn sức này có người làm hộ, sao mà không thích? Ha ha, nàng đã quyết định, chắc chắn phải huấn luyện Hương Hàn thành “máy tính chuyên dụng” của mình!

Hương Hàn im lặng, tuy vẫn cảm thấy tính cách của tiểu thư có gì đó rất mơ hồ! Nhưng… nàng không thể nào tưởng tượng được, trên đời lại có một nữ nhân như vậy? Sao nàng lại tin tưởng mình như vậy, cho mình giải quyết toàn bộ chuyện mà nàng lười không làm? Nàng không sợ người khác có tâm địa xấu với mình hay sao?

“Hương Hàn.” cầm chiếc quạt trong tay khẽ phẩy phẩy, giọng nói hờ hững của Thủy Băng Tuyền vang lên.

“Vâng.” Hương Hàn nhìn người đang khép mắt, trong lòng thầm nghi ngờ người đang nằm trên giường kia! Suy cho cùng, nàng ta là loại người như thế nào?

Mái tóc dài như mây, đen tuyền thả xuống bên cạnh, mắt phượng dài đang nhắm, hàng mi cong cong như cánh quạt, trên đôi môi đỏ còn giữ lại một đường cong lạnh lùng! Dáng vẻ như thể mọi chuyện nàng đều biết rõ!

“Đừng phụ sự kỳ vọng của ta dành cho ngươi nhé?” Mắt khẽ hé mở, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào Hương Hàn, môi mấp máy từng lời như thổi gió lạnh vào tận xương tủy người đối diện. Thoáng rùng mình hoảng hốt, nàng không phải người có gia thế tầm thường, tại sao khi đối diện với những lời nói nhẹ nhàng này lại có cảm giác sợ hãi trào lên từ tận đáy lòng? Ngơ ngẩn nhìn Thủy Băng Tuyền, một lúc sau, Hương Hàn mới lên tiếng: “Xin tiểu thư nói rõ.”

“Ta không quan tâm ngươi đến từ đâu? Không hỏi tại sao ngươi lại xuất hiện trong thanh lâu? Nhưng ngươi đã tự nguyện muốn bán cho ta, như vậy mọi ý muốn của ta, ngươi phải đặt lên hàng đầu, ngoài các việc ta giao, ngươi muốn làm gì, ta cũng không quản! Nhưng điều kiện đầu tiên là không được để ta là phiền muội suy nghĩ… Nghĩa là ngươi phải dùng mọi khả năng của mình để giải quyết công việc. Nếu không, ngươi nên an phận mà ở bên cạnh, chăm sóc đồ ăn thức uống, cuộc sống sinh hoạt thường ngày của ta. Tất cả đều phải cố gắng hết sức!” Nàng muốn có một chiếc máy tính giúp mình bớt đi những lo toan mệt nhọc chứ không phải loại vi rút chuyên đi phá hoại máy. Nếu Hương Hàn không thể tự hiểu biết được giá trị của bản thân, không ngầm hiểu được ý của chủ nhân, thì thật khiến cho nàng thất vọng, vì đâu phải ai cũng có thể tự nhận mình xứng với giá tiền kia! Có lẽ, với nhiều người, năm nghìn hai là một số tiền lớn, nhưng không phải ai cũng có thể muốn nghỉ việc mà không có sự cho phép của nàng! Đây là sự tin tưởng và cũng là sự tôn trọng của nàng! Mong Hương Hàn có thể hiểu rõ.

Hương Hàn cắn chặt môi, quỳ sụp trên mặt đất. Đây là lần thứ hai nàng quỳ trước mặt tiểu thư! Người Trầm gia từ trước tới nay luôn luôn giữ chữ tín, một lời nói – một gói vàng. Từ khi quỳ xuống ngày hôm qua, nàng đã hiểu được, Thủy Băng Tuyền là chủ nhân của mình, nàng cam tâm tình nguyện dốc hết sức lực vì người!

“Hương Hàn đã hiểu rõ!” Tuy tiểu thư không che giấu vẻ vô tình trong lời nói nhưng lại khiến nàng vô cùng cảm phục! Gặp được chủ tử như vậy, âu cũng là số mệnh của nàng! Dù nàng đã ra khỏi Trầm gia nhưng lòng tin của nàng dành cho Trầm gia đã thấm vào xương tủy, lúc nào cũng tận tâm tận lực với Trầm gia. Nhưng từ hôm ấy, Trầm Hương Hàn nàng đã không còn là người Trầm gia nữa, mà là người của Thủy Băng Tuyền!

“Được rồi, mà còn nữa, ta cũng không thích nhìn em phải quỳ xuống, sau nàu không cần phải làm những chuyện như vậy.” Thủy Băng Tuyền nhắm mắt lại, những điều nàng muốn đều đã nói hết.

“Vâng.” Hương Hàn đứng lên



“Ngươi nói gì?” Thủy Toa Lâm nghe câu trả lời từ quản gia, lửa giận trong lòng cháy bừng bừng. Sáng sớm hôm nay, phòng ghi chép bẩm báo, hôm qua tam tiểu thư lấy ra năm nghìn lượng bạc, nghe đâu là để mua một nữ tử ở thanh lâu, mang về Đông Uyển làm thị nữ. Điều này như giáng một đòn vào đầu ông. Năm nghìn hai lượng bạc để mua một nữ tử thanh lâu? Vậy còn ra thể thống gì? Với Thủy phủ mà nói, năm nghìn hai không phải một con số lớn, nhưng cũng không hề nhỏ! Hơn nữa lại còn dùng để mua người hầu? Nàng ta có biết, năm nghìn hai có thể mua được bao nhiêu người hâu không?

“Tam tiểu thư đang nghỉ trưa, dặn bất cứ ai cũng không được làm phiền!” Quản gia dè dặt nhìn sắc mặt của lão gia không dưới một lần.

“Vớ vẩn, nàng muốn làm loạn hay sao!” Đứa con gái này từ trước đến nay không hề thân thiết với ông, chỉ ỷ lại được mẹ nàng nuông chiều mà coi trời bằng vung. Bây giờ ngược lại, mẹ nàng vì chuyện của con mà chết, vậy đã đành, còn để lại cho ông không ít rắc rối. Bây giờ, khắp nơi trong kinh thành, có ai chưa nghe đến tin đồn về Thủy phủ cơ chứ? Ngày tổ chức lễ tang, rõ ràng Trương phủ đã ngầm giúp nàng ta được gả cho Lục hoàng tử. Nàng ta không những không nhận lấy ân huệ này, mà còn khiến cho Lục hoàng tử bị mất mặt! Tuy cũng lấy lại được chút danh dự, nhưng chuyện đông vui Thủy phủ đắc tội Lục hoàng tử, cả kinh thành không ai không biết! Đây chính là âm mưu của Trương phủ sao? Để giữ lại thể diện của Tuyền Nhi mà không ngại dạy cho nàng ta đắc tội Lục hoàng tử để rồi Thủy phủ của ông nhận không ít lời ra tiếng vào! Hừ! Ông tưởng rằng, Trương phủ sẽ dành thánh chỉ quý báu kia cho nàng chứ? Thì ra, mọi chuyện đều nằm trong sự tính toán của Trương phủ! Nhưng… kì lạ một điều tại sao con gái hắn lại ngoan ngoãn nghe lơi Trương phủ như vậy? Thậm chí cả Lục hoàng tử cũng gạt đi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi