MANH PHI ĐÃI GẢ

Edit: Boringrain

Thủy Băng Ngọc nhìn Thủy Băng Tuyền đi vào, trợn mắt há miệng, ngẩn ngơ không nói nên lời… Tam tỷ…Tam tỷ muốn thay quần áo ngay tại đây sao? Nhìn qua hai bên, tuy rằng rèm che đều đã buông xuống hết, nhưng… nhưng có rất nhiều người ở bên ngoài…Tam tỷ thật sự không quan tâm lễ giáo sao? Như vậy có phải là rất tùy tiện không? Nghĩ lại chính nàng làm không được!

Ngẩn ngơ suy nghĩ, đến khi nhìn lại thì Thủy Băng Tuyền đã nhanh chóng cởi y phục, trên người chỉ còn mỗi cái yếm: “Tam…tam tỷ…” Thủy Băng Ngọc xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thân thể của Thủy Băng Tuyền…

Nhưng đã thoáng thấy dáng người của Thủy Băng Tuyền lại không nén được hiếu kỳ trộm nhìn thêm lần nữa. Hai mắt vừa nhìn lên thì lập tức trợn tròn, trong lòng nảy sinh hâm mộ, thân thể của Tam tỷ thật sự rất…rất mê người…Nàng là nữ nhân mà còn không cưỡng lại được muốn nhìn ngắm mãi!

Giang Dĩ Bác quét mắt ra bốn phía, ở đầu thuyền, người lái thuyền đưa lưng về phía trong, mắt chăm chăm nhìn mặt sông, nhưng vẫn cảm thấy tia nhìn sắc bén khiến toàn thân hắn cứng đơ, cứ cho là hắn có một trăm lá gan, hắn cũng không dám quay đầu lại, Giang công tử vì sao còn cứ nhìn hắn với ánh mắt giết người như vậy? Làm hắn thật sự nghĩ muốn nhảy xuống sông luôn..

“Hu…Như vậy thoải mái hơn.” Thủy Băng Tuyền nhìn Thủy Băng Ngọc lúc này sắc mặt đã đỏ ửng.

“Thay quần áo bị ướt ra đi, ta ra ngoài tìm cho ngươi một bộ quần áo khác.” Tuy bây giờ là mùa hè, không đến mức bị cảm lạnh nhưng cảm giác toàn thân bị ướt đẫm cũng không dễ chịu gì!

“Không…không…không cần đâu, Tam tỷ, y phục của muội sẽ mau chóng khô thôi” Thủy Băng Ngọc nghe thấy Thủy Băng Tuyền nói, khuôn mặt từ màu hồng tức khắc chuyển sang trắng, ra sức lắc đầu, y phục của nam nhân? Nàng làm sao dám mặc chứ? Hơn nữa bên ngoài có nhiều người như vậy, đánh chết nàng cũng không dám thay đồ ở đây.

Nhìn bộ dạng của Thủy Băng Ngọc, Thủy Băng Tuyền cũng đoán ra nguyên nhân vì sao nàng không muốn thay quần áo ướt ra, thầm cười nhạt trong lòng, rồi lại nhìn qua tỳ nữ bên người Thủy Băng Ngọc: “Vậy ngươi đưa quần áo trên người ngươi cho tứ tiểu thư thay.” Trời nóng mà mặc nhiều lớp quần áo như vậy, cởi ra một lớp cũng có vấn đề gì đâu chứ? Nếu những người này mà thấy người hiện đại mặc áo tắm hai dây…Chẳng phải là sẽ xấu hổ muốn tự sát hết sao?

“Không…không cần đâu, tam tỷ, thực sự không sao đâu mà, muội ngồi đây một chút là được rồi” Nhìn Tiểu Bích liếc mắt, Thủy Băng Ngọc lần thứ hai lắc đầu, dù sao y phục của nàng đều ướt cả rồi, sao còn phải khiến cho Tiểu Bích quần áo không chỉnh tề chứ?

“Tiểu thư, không sao đâu, người đến đây, chúng ta cùng thay y phục” Tiểu Bích nhìn quanh cái khoang tàu này, giọng nói có chút lo lắng, nàng cũng không phải không muốn đổi quần áo cho tiểu thư, có điều ở chỗ này cởi quần áo thì có hơi…

“Thực sự không cần đâu, Tiểu Bích, không cần.” Thủy Băng Ngọc ngăn hành động của Tiểu Bích, nàng không thể bắt chước Tam tỷ, đứng đây thay quần áo được…

Thủy Băng Tuyền nhếch mày: “Thật không đổi?”

“Không đổi” Thủy Băng Ngọc kiên quyết trả lời.

“Vậy tùy ngươi” Vén tấm rèm lên, Thủy Băng Tuyền cúi người bước ra khỏi khoang thuyền…

Suối tóc đen tuyền dài đến tận thắt lưng, tự do tung bay trong gió, theo động tác khom người của nàng mà xõa xuống trước ngực, ẩn hiện nét phong tình. Ngũ quan vừa được rửa trong nước sông, tươi mát tinh khiết tựa hoa sen sau cơn mưa, hàng mi như hai hàng liễu che lấp đôi mắt phượng. Nàng ngước mặt lên, tinh quang trong mắt tỏa ra như có ma lực mê hoặc lòng người…

Y phục màu trắng rộng thùng thình, chỗ thắt lưng buộc lại một nút thắt…

Bàn tay vừa nâng lên, tay áo lập tức rớt xuống, lộ ra cánh tay ngọc ngà trắng noãn, trên da thịt như bạch ngọc đó, dấu thủ cung sa màu đỏ vô cùng nổi bật…

Toàn thân thong dong biếng nhác, rồi tự nhiên lộ vẻ phong tình vạn chủng…khiến người đứng trên thuyền ai cũng ngây người!

Kể cả Vân La Y, kể cả Trữ Nùng Nhi đều như bị mê hoặc …

Giang Dĩ Bác ánh mắt kinh diễm mà si mê…Ngừng thở trước dáng vẻ kiều mị của nàng, tâm phách lay động… Nhìn y phục nàng đang mặc, trong đầu đột nhiên nghĩ tới việc dưới lớp y phục này là…

Nhanh chóng hạ tầm mắt, trong lòng lại dâng lên hương vị ngọt ngào, thưởng thức cảm giác lay động đến tận tâm tư! Lại tự than thở, thì ra ngay hắn cũng không thoát nổi một chữ tình…

Trữ Hy vốn vẫn đưa lưng về phía thuyền, chậm rãi nghiêng người qua, hình ảnh lọt vào trong mắt khiến hắn giật mình ngây ngẩn…Nàng mặc ngoại bào của Dĩ Bác, dường như tiên tử dạo chơi chốn phàm trần khiến người khác không thể dời tầm nhìn…

Thủy Băng Tuyền đưa tay vén tóc, nhìn qua bốn phía, thấy mọi người đều ngơ ngác nhìn nàng? Lại cúi đầu nhìn xuống bản thân mình, y phục này vừa vặn dài tới chân, toàn thân trên dưới đều được che kín, có gì đẹp chứ?

“Các ngươi sao vậy? Bị điểm huyệt hết rồi sao?” Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn có khả năng này thôi? Thủy Băng Tuyền nhìn về phía Giang Dĩ Bác, trong mắt có ý hỏi.

Giang Dĩ Bác phục hồi tinh thần, đôi mắt sâu thẳm màn đen lại hiện lên ý cười ưu nhã, khuôn mặt tuyệt sắc như hoa khai tuyệt mỹ khiến lòng người điên đảo. Điểm huyệt ư? Phải, hắn thật sự bị điểm huyệt rồi! Mà người điểm huyệt hắn chính là nàng!

“Ngươi…ngươi là Thủy Băng Tuyền sao?” Trữ Nùng Nhi cũng phục hồi tinh thần, tiến lên phía trước, ngón trỏ chỉ vào Thủy Băng Tuyền, lớn tiếng chất vấng, nàng vừa rồi thật sự bị Thủy Băng Tuyền mê hoặc ư? Nữ nhân ngu ngốc Thủy Băng Tuyền ư? Trữ Nùng Nhi vẻ mặt như chịu một đả kích lớn, biểu tình vô cùng thảm đạm.

Thủy Băng Tuyền tinh quái nhìn trái liếc phải, lại hạ thấp giọng làm như cố tình sợ người khác nghe thấy, nhìn Trữ Nùng Nhi nói: “Ngươi nói đúng rồi, ta thực sự không phải Thủy Băng Tuyền.” Nói xong thỏa mãn nhìn cặp mắt đang hoảng sợ của người đối diện.

“Vậy…vậy ngươi là ai?” Trữ Nùng Nhi cũng bắt chước nàng nhìn trái phải, thấy đại ca, tinh thần mới buông lỏng một chút, nhìn ánh mắt Thủy Băng Tuyền cũng không giống như lúc đầu. Vừa nãy nàng xác thực là bị Thủy Băng Tuyền mê hoặc. Nhưng nếu nói ra cũng chưa chắc có ngươi tin tưởng. Thủy Băng Tuyền này thực sự không phải là Thủy Băng Tuyền, nàng là yêu tinh, nói không chừng còn ăn cả người?

“Ta là…” Nhìn Trữ Nùng Nhi ngoắc ngón tay, ý bảo nàng tiến lại gần.

“Ngươi muốn…muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ta không sợ ngươi đâu.” Trữ Nùng Nhi vẫn đứng yên bất động một chỗ, miệng lắp bắp nói càng lúc càng nhỏ.

Không dám qua, vậy ta đây sẽ đi tới, Thủy Băng Tuyền trong mắt cười tà, đột nhiên sải bước tới, nắm lấy hai vai của Trữ Nùng Nhi, thổi luồn hơi bên tai nàng ta, giọng nói thâm sâu: “Ta chính là thứ mà ngươi đang nghĩ, nếu đã bị ngươi phát hiện, vậy đêm nay ta sẽ tới ăn ngươi.”

“A…” Tiếng thét chói tai trên sông truyền ra, làm kinh động đến cả bầy chim trên hàng cây ven sông.

Trữ Nùng Nhi nhanh chóng nhảy ra sau lưng Trữ Hy, run rẩy như cầy sấy…” Đại…Đại ca, nàng…nàng ta…là yêu quái”

Trữ Hy thâm thúy nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền, lòng lại nghĩ, là do muội muội làm hại tứ tiểu thư rớt xuống sông, khiến nàng không vui. Nên mới dọa Nùng nhi như vậy…

Nghĩ lại, nàng quả thật là người có thù tất báo! Liếc mắt qua Vân La Y, lần trước tại Đệ Nhị Lâu là Vân La Y tỏ ý xem thường nàng trước… Hôm nay Nùng Nhi cũng phạm phải sai lầm tương tự!

Chỉ là…Lời đồn có thể sai lệch đến mức đó ư? Nàng cùng Thủy Băng Tuyền trong ý thức của hắn thật sự khác xa nhau? Khoảng cách chênh lệch như trời và đất!

“Nhà thuyền, làm phiền đưa thuyền quay lại bờ.” Thủy Băng Tuyền nhìn thoáng qua mặt sông trong suốt, lòng thầm than hôm nay trời đẹp như vậy, lại không thể vui chơi thoải mái, thật là phụ ý tốt của ông trời. Nhưng nàng cũng không quên trong khoang thuyền vẫn còn một người ướt như chuột lột mà không chịu thay quần áo.

“Dạ” Nghe thanh âm phân phó, người lái thuyền vốn vẫn căng thẳng không dám quay đầu lại, lòng thầm thở ra một hơi. Vội vã dùng lực đổi hướng chèo vào bờ.

“Không được” Nghe thấy Giang Dĩ Bác cúi đầu cười khẽ, Trữ Nùng Nhi biết là Thủy Băng Tuyền cố ý dọa mình, liền hừ một tiếng xem thường: “Thuyền này là của La Y, ngươi cho rằng mình là ai chứ? Ngươi nói quay về thì quay về sao? Ta không muốn”

“Nùng Nhi” Trữ Hy lên tiếng khiển trách, nhìn về phía Thủy Băng Tuyền, trong mắt có chút áy náy!

“Trữ tiểu thư nói rất đúng, ta nên hỏi qua chủ nhân mới phải” Thủy Băng Tuyền thờ ơ nghiêng người qua phía Vân La Y nãy giờ vẫn không hề lên tiếng: “Vân tiểu thư, có thể cho thuyền quay lại để ta lên bờ được không?”

Vân La Y ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền: “Đương nhiên là được” nàng càng ngày càng mơ hồ! Đây tuyệt không phải là Thủy Băng Tuyền mà nàng được nghe tới! Rốt cuộc những tin đồn kia ở đâu ra? Là ai cố ý tung những lời đồn đó?

Nghe thấy chủ nhân đích thật cũng trả lời như vậy, Trữ Nùng Nhi lần thứ hai hừ lạnh, tròng mắt vòng vo lưu chuyển đến chỗ khoang thuyền, lại nghĩ đến người bị rớt xuống sông, vô cùng mất mặt Thủy Băng Ngọc, trong mắt không dấu nổi nụ cười đắc ý.

Thủy Băng Tuyền không để ý đến Trữ Nùng Nhi bộc phát tính cách tiểu thư, thoải mái ngồi trên boong thuyền, vén cái áo bào lên tới tất, lộ ra đôi chân trắng nõn, ung dung thả chân xuống nghịch nước, hai tay chống lên mặt thuyền, đầu hơi ngửa ra sau làm suối tóc như thác đổ rơi xuống boong thuyền tạo ra hình ảnh mỹ lệ tựa tiên nữ dạo chơi, không nhiễm chút bụi trần, đôi mắt nhắm lại cảm thụ làn gió phơn phớt thổi qua mặt… Tưởng tượng lúc này nàng chỉ là đang nghỉ phép dài ngày trên một bãi biển nào đó, như vậy..nàng cũng có thể bay về bên mẹ khi đã chơi đùa chán…Kỳ thực nàng rất muốn trở lại, bởi vì chí ít ở thế giới kia, có bà mẹ vô lương tâm của nàng, cũng có những bạn bè ít ỏi đến đáng thương của nàng…

Bộ dạng tùy hứng lúc này của nàng, đập vào mắt những người trên thuyền, dù cho cử chỉ không dịu dàng như tiểu thư khuê các, thậm chí là lỗ mãng không hợp lễ giáo…Thế nhưng mọi người đều ngừng thở nhìn ngắm hình ảnh tuyệt thế chốn nhân gian, chỉ sợ một cử động nhỏ, sẽ làm cho nàng tiên thanh khiết giật mình cất cánh bay đi mất, hình ảnh đó, kích thích, mê hoặc tiếng lòng của mọi người, dù là nam hay nữ…

Giang Dĩ Bác ánh mắt nóng rực như ngọn lửa, cố gắng áp chế cảm giác thôi thúc muốn đem nàng cất giấu đi cho riêng mình…

Trữ Hy trước nay luôn trầm mặc đạm mạc, lúc này nhãn thần lại hiện lên ánh nhìn ngơ ngác không thể tin nổi… Thế gian cũng có một người con gái như vậy ư? Thì ra hắn cũng có lúc động tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi