MANH PHI ĐÃI GẢ

Edit: Boringrain

“Thái hậu…” Đám cung nữ thái giám phía sau hốt hoảng chen tới.

“Mẫu hậu…” Trữ Thiên Kỳ cả kinh, sải chân bước đến sau lưng, nhanh tay đỡ lấy bà ta, lo lắng gọi.

“Ai… ai gia không sao… Hoàng thượng… hồi cung!” Lúc này, thái hậu chỉ mong sao chóng trở lại hoàng cung, để không phải nhìn bản mặt giả ngây giả ngô lại có thể chọc cho bà tức hộc máu của Thủy Băng Tuyền nữa.

Hơn nữa đời người tranh đấu trong hậu cung, loại người nào cũng đã từng gặp, thủ đoạn nào cũng đã thấy qua, nhưng hôm nay lại bị một con ranh nhãi nhép qua mặt, thực vô cùng nhục nhã.

Thủy Băng Tuyền hoảng hốt kinh hô một tiếng, nhưng trái lại chân thuận đà lùi ra sau, lo lắng nói: “Thái hậu trong người không khỏe, hoàng thượng nên mau chóng hồi cung triệu thái y chuẩn mạch, hy vọng không có gì nghiêm trọng. Vừa rồi thái hậu khỏe mạnh là thế, sao đột nhiên lại ngất xỉu vậy?”

Nghe giọng nói ngọt ngào của Thủy Băng Tuyền, cục nghẹn chèn ngay ngực thái hậu rốt cuộc cũng văng ra, hôn mê bất tỉnh.

“Mau khởi giá, Tiểu Lý Tử, trẫm lệnh cho người thúc ngựa hồi cung trước, lập tức tuyên thái y đến tẩm cung thái hậu đợi sẵn.” Trong lòng Trữ Thiên Kỳ vốn đã rực lửa, lại thêm thái hậu đột quỵ khiến hắn càng nóng ruột hơn.

Hai mắt trừng trừng vằn lên tia máu, hắn nhìn Thủy Băng Tuyền và Giang Dĩ Bác như muốn phanh thây họ thành trăm mảnh. Nhưng cuối cùng, chút lí trí còn sót lại của hắn đã mạnh mẽ chế ngự cơn nóng giận, buộc hắn lấy đại cục làm trọng.

Trữ Thiên Kỳ cười gằn, nhấn mạnh từng tiếng: “Khó có dịp Bắc vương phi hồi kinh, trẫm ân chuẩn cho nàng được ở lại thêm một thời gian nữa.” Nàng đã chọn vậy thì đừng trách trẫm vô tình.

Thủy Băng Tuyền nhếch môi cười nhạt, dịu dàng phúc thân: “Tạ ân đức hoàng thượng. Nhưng thần phụ đã quen ở Bắc cảnh, về kinh đột ngột thế này cảm thấy không thoải mái lắm. Ngày mai, thần phụ sẽ trình tấu rõ ràng, thỉnh hoàng thượng đến lúc ấy nghĩ lại.”

Lời nói cung kính là thế, nhưng trong lòng Thủy Băng Tuyền lại không khỏi cười khảy. Giữ ta ư? Giá của nó, chỉ e Trữ Thiên Kỳ ngươi không gánh nổi.

Nhất thời, cả sảnh đường rộng lớn là thế lại chìm trong bầu không khí ngột ngạt, yên lặng đến mức cây kim chạm đất cũng có thể nghe rõ mồn một.

“Bẩm hoàng thượng, long liễn đã chuẩn bị xong.” Thái giám khúm núm, dè dặt vào báo.

“Khởi giá!”

“Cung tống hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Mọi người trong sảnh còn đang run rẩy gắng chịu bầu không khí giá lạnh hơn cả đêm đông, vừa nghe tiếng ‘khởi giá’, đầu gối liền tự động thả xuống nền, hô tiễn trong vô thức.

….

Ngót nửa canh giờ sau, khách đường đầy ắp người đã vơi đi gần hết.

Lão tướng gia đánh mắt với Trương Quang Duệ, Trương Quang Duệ gật đầu hiểu ý, bèn lấy một hộp gấm trong tay áo đưa cho Thủy Băng Tuyền: “Tuyền Nhi, vật này muội nhất định sẽ cần đến!”

Thủy Băng Tuyền liếc nhìn một cái, rồi cụp mắt trầm tư. Vật trong hộp là bảo vật của Trương gia, là bùa hộ thân mà ông ngoại và cậu gần như dùng cả tính mạng để đổi về. Dẫu trong người nàng quả thực có dòng máu Trương gia đang chảy, nhưng Trương Quang Duệ giữ nó càng thích hợp hơn. Nhận chiếu thư này, nàng sẽ cố gắng không phải đụng đến nó.

“Cảm ơn ông.” Tình thân này, thật ấm áp. Đó là sự tin tưởng một cách tuyệt đối, luôn đứng sau ủng hộ dù việc nàng định làm liều lĩnh đến mức nào.

Lão tướng gia mỉm cười hiền từ: “Ông ngoại không mong gì hơn, chỉ cần cháu nhớ kỹ lời hứa trước mộ mẫu thân, nhất định phải hạnh phúc.” Ông già rồi, không khống chế nổi thế cục biến ảo trong triều. Mà biết đâu triều đình mới lại mang đến luồng sinh khí mới.

Thủy Băng Tuyền gật đầu, trịnh trọng nói: “Nhất định!”

“Quang Duệ, hồi phủ!”

“Dạ.”

Dõi theo bóng lưng Trương Quang Duệ đỡ lão tướng gia ra khuất ngoài cửa, những ánh mắt còn lại mới đổ dồn vào Thủy Băng Tuyền.

“Tuyền Nhi…” Thủy lão gia liếc nhìn hộp gốm trong tay Thủy Băng Tuyền, đáy mắt phức tạp, sau chỉ nhẹ nói: “Con hạnh phúc là tốt rồi!” Hôm nay chọc phải oai rồng, dẫu Tuyền Nhi có cẩn thận đối đáp, khiến thái hậu và hoàng thượng không có lý do để trách phạt… thì mối hận này e chẳng được bỏ qua dễ dàng.

“Tam tỷ, muội và Vương gia luôn đứng về phía tỷ, chỉ cầu tỷ được hạnh phúc!” Thủy Băng Ngọc sốt sắng chạy lại, nắm chặt tay Thủy Băng Tuyền, giọng nói tha thiết. Đoạn, nàng quay sang nhìn Trữ Thiên Kỳ với ánh mặt mong đợi: “Phải không vương gia?”

Trữ Thiên Khang đến đỡ nàng, dịu dàng đáp: “Đương nhiên. Nào, chúng ta về phủ thôi!” Chưa tính toán lợi ích thiệt hơn, chỉ bằng vào chân tình của Thất ca với tẩu ấy, hắn nhất định sẽ giúp đỡ đến cùng. Đó là lời hứa của hắn.

“Thất tẩu, chuyện Bắc cảnh tẩu cứ an tâm, đệ nhất định sẽ đưa tẩu trở về Bắc cảnh.”

Thủy Băng Tuyền mỉm cười: “Ta biết rồi. Hai người về phủ trước đi!”

Rồi nàng bế Tiểu Miêu thong thả cất bước sau khi để lại một câu: “Con về Đông Uyển!”

………….

Chuyện xảy ra ở Thủy phủ hôm đó theo gió bay đi lan truyền khắp cả kinh thành. Hơn thế nữa, còn là với tốc độ chóng mặt như bão táp cuồng phong, quét qua mọi trà lâu, tửu quán, trở thành tiêu điểm trà dư hậu tửu của hết thảy mọi người. Những cái tên Bắc vương phi, Giang Dĩ Bác, và cả hoàng thượng thoáng chốc đã trở nên vô cùng nổi tiếng.

Theo đà này, không đến 2 ngày, toàn Thanh Lăng chắc ai cũng biết chuyện.

……….

Ngay tối hôm đó, Giang lão phu nhân nhận được tin liền tức tốc trở về chủ ốc (nhà chính: lần trước gặp rồi, mà dùng từ nào mình lại quên mất. híc, già cả nên lú lẫn, tạm thời cứ để từ này.)

Trong đải sảnh xa hoa mà tao nhã, Giang lão phu nhân uy nghiêm tại ghế cao, nheo mắt nhìn Giang Dĩ Bác mặt mày rạng rỡ vào phòng.

Tiếng chén trà nặng nề đặt ‘cạch’ xuống bàn.

Liếc mắt, bà đã nhận ra tâm tình Dĩ Bác hôm nay vô cùng tốt. Ý cười từ khóe môi đong đầy đến đáy mắt, khác hẳn với nụ cười nhàn nhạt thường ngày. Hiển nhiên là ‘nhờ’ câu nói động trời của Thủy Băng Tuyền ban sáng. Hoang đường!

Giang lão phu nhân nghiêm giọng: “Các ngươi lui ra hết cho ta.”

Vô Tâm và Vô Hình lấm lét liếc nhìn chủ tử, Giang Dĩ Bác thoáng thấy dáng vẻ chần chờ của họ, bèn lệnh: “Lui ra đi!” Lúc ấy họ mới dám khom lưng cung kính đi ra.

Hít sâu một hơi trấn định, Giang lão phu nhân bình tĩnh hỏi: “Dĩ Bác, cháu nói xem rốt cuộc chuyện là thế nào?” Đứa cháu đáng tự hào của bà, sao có thể?… Không! Tuyệt đối không được!

Giang Dĩ Bác từ tốn phẩm trà, phong thái ưu nhã, dường như chẳng hề thấy lửa giận đang dần bốc lên trong mắt Giang lão phu nhân.

“Việc này, cháu còn chưa tính toán với bà mà!” Giang Dĩ Bác lạnh lùng nhìn Giang lão phu nhân, đáp.

Bà chau mày: “Là sao? Cháu tốt nhất là phải nói cho rõ ràng! Nếu không…”

“Nếu không thì sao? Cháu đã nói bao lần, bà tuổi tác đã cao, cứ ở biệt trang an hưởng tuổi già, không cần để ý đến thế sự. Nhưng bà không nghe, lại vì một miếng huyết ngọc giả mà đối địch với cháu. Chẳng phải từ nhỏ bà luôn dạy cháu, đối phó với kẻ địch không được mềm lòng sao? Nếu vậy, việc lần đó cháu nên tính thế nào đây? Thực lòng, phạt đánh hạ nhân căn bản chẳng thể vơi được lửa giận trong lòng cháu.” Tia lạnh lùng thoáng xoẹt qua đáy mắt Giang Dĩ Bác. Nếu không phải tâm trạng tốt, hắn cũng chả buồn nói với bà nhiều lời như vậy.

Giang lão phu nhân cúi đầu trầm mặc. Lần đó, bà cũng đã dò hỏi nguyên nhân.

“Thế nhưng…” Con bé đó đã lập gia đình, tuy rằng Bắc vương đã chết…

“Nhưng cái gì? Nếu không nhờ phúc của bà, cháu sao có thể để nàng làm Bắc vương phi?” Giang Dĩ Bác mạnh mẽ cắt đứt lời chưa kịp nói của lão phu nhân.

Giang lão phu nhân trầm tư suy nghẫm. Một nữ nhân mất chồng lại có thể vực dậy cả một Bắc cảnh hoang phế tiêu điều, tuy rằng công sức Giang gia bỏ ra không nhỏ, nhưng cũng dễ nhìn ra năng lực lãnh đạo của nàng ta. Nếu… Nếu ngày đó bà không vì tham miếng huyết ngọc kia thì…

“Không được, đừng nói nó là Bắc vương phi, có là công chúa đương triều ta cũng không đồng ý.” Nghĩ tới đây, bỗng Giang lão phu nhân ngẩng phắt lên, trừng trộ quát.

Giang Dĩ Bác nhếch môi: “Chọn thê tử thế nào là do cháu quyết định. Việc này, cháu quyết không nhường bà.”

“Ngươi…” Giang lão phu nhân tức giận không nói nên lời.

Giang Dĩ Bác thảnh thơi vắt tay lên thành ghế, phong thái ung dung cao quý. Nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, hắn mới ngẩng nhìn lão phu nhân đang giận run, thong thả nói: “Từ trước đến nay, nàng vẫn luôn là người phụ nữ của Giang Dĩ Bác cháu, đứa bé kia đương nhiên cũng là con trai cháu. Không phải bà nôn nóng có cháu cố sao? Lần này đúng ý bà rồi đấy!” Nói với bà chuyện này chỉ đơn giản vì bà là bà nội hắn. Còn về chuyện bà tán thành hay phản đối, chẳng liên quan gì đến hắn cả.

Đầu óc Giang lão phu nhân tức thời ngừng trệ, mắt mở lớn chằm chằm nhìn Giang Dĩ Bác với vẻ không tin nổi. Mãi lâu sau, bà mới nhướng mày nghi hoặc: “Cháu nói thế tử kia là con cháu?”

Nhắc tới Tiểu Miêu, bỗng Giang Dĩ Bác lại thấy nhớ con vô cùng.

“Muốn biết gì, bà cứ hỏi Vô Tâm khắc rõ. Hôm nay cháu nhiều lời như vậy, chẳng qua cảm thông cho sự mong ngóng cháu của bà, chứ chẳng hề sợ gì chuyện bà phản đối cháu đâu. Bà tốt nhất đừng phí tâm nghĩ đến những chuyện không tưởng, khiến cháu tức giận!”

Nói đoạn, bóng dáng hắn cũng biến mất tăm.

Giang lão phu nhân trầm giọng gọi: “Vô Tâm…”

“Có thuộc hạ!”

“Ngươi nói rõ mọi chuyện cho ta nghe.”

“Dạ”

…….

Đông Uyển, Thủy phủ

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai mẹ con Thủy Băng Tuyền lại theo lệ lên giường chơi đùa…

“Nào, Tiểu Miêu bước tới nào.” Thủy Băng Tuyền nắm tay Tiểu Miêu cho thằng bé có điểm tựa, luôn miệng khích lệ con bước về trước. Bàn chân nhỏ xíu vừa chập chững được một bước nhỏ, nàng liền thưởng cho nó một cái thơm ngọt ngào.

“A…a…” Tiểu Miêu thích chí cười, nước bọt theo đó mà nhễu lòng thòng.

Thủy Băng Tuyền cong môi cười, lấy khăn tay lau đi: “Không biết tên nhóc con lớn lên thì giống ai? Dù thế nào, trong lòng mẹ, con mãi là thằng bé ngô nghê cười đến chảy cả nước bọt. Lớn lên rồi con có ngại mẹ gần gũi với con thế này không?”

“Tiểu Miêu trưởng thành rồi mà nàng còn muốn thơm con như vậy ư?” Đột nhiên sau lưng có giọng nói ghen tuông của ai kia truyền tới.

Thủy Băng Tuyền kinh ngạc ngoái đầu nhìn trời: “Sao hôm nay chàng đến sớm vậy?” Đâu đã khuya? Tiểu Miêu thậm chí còn chưa ngủ mà.

Nhác thấy Giang Dĩ Bác, Tiểu Miêu đã a a gọi mãi, tay cố nắm thành giường muốn ngẩng đầu nhìn hắn nữa.

Thủy Băng Tuyền bắt chước giọng điệu ghen tuông vừa nãy của Giang Dĩ Bác, chỉ vào Tiểu Miêu: “Kìa, con muốn cùng chơi với chàng kìa.”

Giang Dĩ Bác nghe giọng điệu dỗi hờn của nàng, đuôi mày nhướng cao thích thú, nhưng vờ oán trách: “Hóa ra sau lưng ta, ngày nào nàng cũng thân cận với Tiểu Miêu đến mức này?!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi