MANH PHI ĐÃI GẢ

Edit: Boringrain

Chỉ sau một đêm, Trầm gia nhà tan cửa nát. Già trẻ lớn bé trên dưới hai trăm người phơi thây ngoài đường, vết thương chằng chịt, kinh mạch đứt cả. Thiếu chủ Trầm gia nổi danh một thời, nay bị treo lủng lẳng trước cổng lớn, thê lương không sao kể siết.

Còn chưa kịp hoàn hồn sau sự kiện Trầm gia diệt môn, nhân sĩ giang hồ lại được phen đứng tim bởi lời đồn Độc cốc bị triều đình làm cỏ đang mọc cánh, theo gió bay khắp nơi.

Thiên hạ chấn động!

Rồi không biết bắt nguồn từ đâu mà trên phố ngoài ngõ, người ta rỉ tai nhau rằng Bắc Vương phi là tu la hiện hình. Cũng bởi thiếu chủ Trầm gia và chủ nhân Độc cốc vừa ám sát Bắc vương phi bất thành, hơn tháng sau đã phải tán mạng.

Tuy Trầm gia, Độc cốc chính tà bất phân, nhưng dù là thế hay lực đều khiến giang hồ ngưỡng vọng, nay lại cùng lúc bị xóa xổ trong đêm. Nếu không phải do triều đình phái binh truy tội, thử hỏi còn ai có năng lực nhường này?!

Người thiên hạ ai cũng chắc mẩm như vậy, nhưng nào dám bàn tán, nghị luận xôn xao! Như quả triều đình đứng sau giật dây thao túng, nói năng bậy bạ, e tự chuốc họa vào thân.

Dân hoảng, quan lo!

Không biết vì e sợ, hay thật không rõ nguyên cớ, triều thần lũ lượt dâng sớ nói có người giang hồ muốn hãm hại Bắc Vương phi, nên mới lựa đúng thời cơ gây chuyện xáo động. Lại chẳng ai nhắc tới chuyện Độc cốc là do chính tay Khang vương xuất quân tiêu diệt.

Một sự kiện oanh động toàn bộ Thanh Lăng, lại cứ như hòn đá chìm nghỉm vào nước hồ không chút tăm hơi như vậy.

Có điều…

Sau lần này, dẫu là đại thần triều đình hay sĩ phu giang hồ đều sinh ra cảm giác e ngại với ba chữ ‘Bắc vương phi’ – vừa nghi vừa sợ.

………..

Một tháng sau

Mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt đã chính thức trôi qua, nhường chỗ cho cơn gió xuân ấm áp len đến mọi nhà, lan ra mọi phố. Nắng như dải lụa vàng trải dài khắp các con đường, ánh lên sắc màu hy vọng.

Thanh Lăng liễu rũ đôi bờ

Đất hoang hoa nở, nắng tươi ươm vàng

Mỡ màng nào cỏ nào cây

Nghe trong hương gió đẫy mùi xuân phong

Hôm qua, quan đạo kéo dài từ biên giới tới tận Tân Thành đã chính thức hoàn công, con đường này có bề ngang rộng, lại bằng phẳng, thuận lợi cho ngựa xe tới lui giao thương, hứa hẹn sẽ là tuyến đường huyết mạch nườm nượp thương nhân đến buôn bán, trao đổi hàng hóa.

Thủy Băng Tuyền bế Tiểu Miêu, lặng nhìn phủ đệ mới của mình, trang nhã, tinh tế, cũng không kém phần hoa mỹ.

Thăm thú một vòng quanh Tân thành do chính tay mình dày đắp, khóe môi nàng không nén được nụ cười. So với trong tưởng tượng, Tân thành này còn phồn vinh gấp mấy lần. Quầy hàng san sát trang hoàng lộng lẫy, hàng hóa bày bán cũng sặc sỡ muôn phần…

Bỗng Tiểu Miêu bi bô vài tiếng khiến Thủy Băng Tuyền sực tỉnh khỏi trầm tư, nàng cúi đầu, nhìn đôi mắt nó to tròn như hai viên bi, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận thi thoảng a a vài tiếng, liền nhoẻn cười, véo yêu vào mũi: “Nhóc con hư này!”

Gần 3 tháng tuổi, trông Tiểu Miêu đã nhỉnh hơn chút đỉnh so với hồi mới sinh, gương mặt đầy đặn hồng hào, chân tay cứng cáp, da sữa trắng nõn mịn màng…

Nhưng nó vẫn thích ngủ khì như trước, lại chẳng ồn ào quấy khóc, tinh nghịch như những đứa trẻ khác. Vậy cũng tốt, tính cách ấy thích hợp cho việc tĩnh dưỡng, chứ nhỡ nó nghịch ngợm quá, thì hẳn nàng sẽ phải đau đầu vì sức khỏe của nó thôi.

Nhìn Tiểu Miêu, lại nhớ đến Giang Dĩ Bác nửa tháng rồi không gặp. Chừng như Trữ Thiên Kỳ đã đứng ngồi không yên, nên quan phủ khắp nơi bắt đầu ra sức chèn ép, cấm cản Giang gia. Chính vì vậy, Dĩ Bác phải tức tốc trở về kinh lo xử lý công việc.

Trữ Thiên Kỳ làm vậy cũng dễ hiểu. Không muốn Giang gia độc bá Bắc thành, hắn liền kiếm cớ gây chuyện khó dễ khiến Giang gia ốc không vác nổi mình ốc, để kẻ khác thừa cơ chen chân. Mà ‘kẻ khác’ đó hẳn là Vân gia.

Thủy Băng Tuyền cười khảy, Bắc cảnh hiện vẫn còn trong tay nàng, nếu chút việc cỏn con ấy cũng không thể khống chế, nàng lấy gì đòi chưởng quản nơi đây?

…….

“Trữ Hy, trước ta từng nói, xây tường làm đường xong, sẽ theo nhân khẩu chia đất cho dân. Huynh, Cao Nho An, Sở tướng quân đo đạc đất đai đâu đấy cả rồi chứ?” Thời tiết đã không còn lạnh giá, Thủy Băng Tuyền cũng trút bớt lớp áo bông dày cộm trước kia, diện lên mình bộ váy xanh nhạt nhẹ nhàng, thoạt trông thư thái, linh hoạt, vóc dáng hơi gầy, lại càng tôn thêm nét yêu kiều quyến rũ.

“Đã xong!” Trữ Hy gật đầu đáp. Trông thấy nàng tươi tắn, khởi sắc lòng hắn cũng nhẹ nhõm vài phần. Tiếc là, người cùng nàng sánh bước bạc đầu, chẳng phải là hắn.

Lúc thấy ánh mắt tương thông giữa nàng và Giang Dĩ Bác, hắn liền hiểu điều mình có thể làm chỉ là tận tâm giúp nàng làm việc mà thôi.

Đợi Bắc cảnh ổn định, hắn sẽ trở về lại kinh thành, hoặc thăm thú đó đây, du sơn ngoạn thủy, ngắm nhìn phong cảnh thế gian.

“Ừ, nếu đã quy hoạch xong đất hoang, thì cứ y theo nhân khẩu mà phân chia.” Có đất rồi, dân chúng sẽ được an cư lạc ngiệp, lại được phủ nha giúp đỡ bước đầu, tin chắc chỉ năm sau, Bắc cảnh sẽ có biến hóa long trời lở đất.

“Sở tướng quân, thống kê nhân khẩu thế nào rồi?” Thủy Băng Tuyền quay sang Sở Vĩ Tín hỏi.

“Bẩm vương phi, đều đã xong.” Dạo gần đây, biết Vương phi trải qua nhiều chuyện đau lòng, lại chẳng thể giúp gì được, Sở Vĩ Tín đành gắng tròn chức trách, quản lý đôn đốc mọi người chóng hoàn thành các công trình.

“Được, mọi người tự thương lượng bàn bạc phương án phân chia, ngày mai trình kết quả cho ta, ba ngày sau phủ nha tiến hành phân đất.” Thủy Băng Tuyền uy nghiêm nói.

“Dạ.” Nhận được lệnh, ba người họ liền đồng loạt lui ra.

Thủy Băng Tuyền cũng đứng dậy theo, nhìn những nhành cây đung đưa theo gió, tâm trí bắt đầu phiêu đãng.

Chia đất rồi, về cơ bản, Bắc cảnh sẽ không còn là mảnh đất hoang phế không ai dám nhận trước kia. Tuy công, thương nghiệp không phải dễ dàng phát triển ngày một ngày hai, nhưng trước mắt, lũ lụt, hạn hán đều đã tận trừ, dân chúng lại có đất cấy cày trồng trọt, sẽ không còn phải sống cảnh đói ăn thiếu mặc nữa.

Nếu muốn, ngay lúc này, nàng hoàn toàn có thể buông tay, xem như tâm nguyện đã hoàn thành viên mãn.

Nhưng nàng không thể, Bắc cảnh trong lòng nàng đã không còn là vùng đất xa xôi cằn cỗi mà số phận buộc nàng phải đặt chân đến. Bắc cảnh bây giờ là máu thịt của nàng, là một phần hồi ức, sinh mạng nàng, là thành quả tâm huyết mà nàng muốn dốc lòng bảo vệ, chứ không phải để mặc nó điêu tàn như thưở ban đầu.

Nếu nàng ra đi như vậy, Bắc cảnh lập tức trở thành miếng thịt tươi ngon cho hai con hổ háu đói Trữ Thiên Kỳ và Trữ Thiên Khang ra sức giằng xé.

Kết quả thế nào ư? Chẳng phải đã quá rõ ràng?! Trữ Thiên Khang danh bất chính, ngôn bất thuận, lấy gì để nuốt gọn được miếng thịt lớn như Bắc cảnh? Về phần Trữ Thiên Kỳ, một khi nhận ra ý đồ thâu tóm Bắc cảnh của Trữ Thiên Khang, hắn chỉ có 1 con đường, ăn không được thì đạp đổ!

Bởi thế, nàng buộc phải tiếp tục dẫn dắt Bắc cảnh trở thành trung tâm thương mạch không thể thiếu của Thanh Lăng, để dù là Trữ Thiên Kỳ hay Trữ Thiên Khang cũng phải thận trọng trong mọi nước đi, không dám tính đến chuyện hủy hoại nó.

Giờ đây, mọi việc nàng làm đã không đơn thuần chỉ là hoàn thành tâm nguyện của Thiên Hợp, mà còn là nỗ lực bảo vệ thành quả của chính nàng.

Người thiệt thòi nhất, phải kể đến Giang Dĩ Bác, phải bắt chàng đợi đến hai năm nữa, họ mới có thể thành thân.

Nghĩ đoạn, hàng mày của nàng bất giác chau lại, không biết việc của chàng tiến triển đến đâu rồi? Liệu Trữ Thiên Kỳ có thật sự quá tay không?

“Vương phi, bên ngoài có người cầu kiến.” Cảnh An cầm một tờ bái thiếp hớt hải chạy vào.

Thủy Băng Tuyền hoàn hồn, mở thiếp ra xem, tức thì đuôi mày nhướng cao, Phong Cô Tình…

“Mời hắn vào!” Hắn đến đây làm gì?

Phong Cô Tình đi vào, thấy nàng váy xanh tha thướt ung dung tựa lưng trên ghế, liền hạ rũ đôi mắt. Hắn cũng không ngờ, mình có thể gặp nàng bằng thái độ bình tĩnh nhường này!

“Mời ngồi!” Ánh mắt Thủy Băng Tuyền như vô tình chạm đôi tay hắn. Nàng biết, vì liều cứu nàng, hắn bị thương không nhẹ. Nhưng lòng nàng chẳng thấy nợ nần gì hắn, ngay cả oán hận cũng đã cuốn bay theo mây khói.

Phong Cô Tình lặng lẽ gật đầu, ngồi xuống ghế một lúc lâu cũng không lên tiếng, như thể không biết mở lời từ đâu.

Thủy Băng Tuyền lại càng chẳng có gì vội vã, vẫn ưu nhã từ tốn phẩm trà. Không biết những ngày qua đã xảy ra chuyện gì, mà sát khí bức người của Phong Cô Tình đã tiêu tán đi quá nửa.

“Xin … lỗi nàng.” Nói ra rồi, lại thấy những lời ấy cũng không quá khó như hắn nghĩ. Phong Cô Tình tự giễu trong lòng.

Thủy Băng Tuyền nhấp một ngụm trà, tiện tay đặt chén xuống, nhàn nhạt nói: “Nhờ ngươi, ta phải chịu tủi nhục, nhờ người, số mệnh của ta rẽ sang bước ngoặc chông gai, lẽ nào ta không nên oán hận? Nhưng, như Hồng Hồ đã nói với ngươi hôm đó, ân oán giữa chúng ta, đã chính thức xóa bỏ.”

Mà dường như … lòng nàng cũng thật sự đã lãng quên.

Thấy sự thản nhiên của nàng, Phong Cô Tình cong môi cười nhẹ nhõm, rồi đột nhiên hắn lại ấp úng nói: “Nếu như … ta không vì ân tình của nghĩa phụ mà cường bắt nàng đi trong đêm đó, liệu chúng ta…” Có thể trở thành đôi uyên ương hạnh phúc bên nhau?

Thủy Băng Tuyền hơi sững người một lát, đoạn chêm lời: “Sẽ trở thành bằng hữu.”

Phong Cô Tình chỉ gật đầu không đáp. Chuyện qua rồi vốn chẳng thể quay đầu. Có lẽ, nhân sinh của hắn đã sớm an bài cô độc.

“Nhưng…” Nhác thấy hắn đứng lên toan xoay người đi, Thủy Băng Tuyền liền nói với theo…

Sống lưng Phong Cô Tình bỗng chốc cứng đờ. Hắn chậm rãi quay lại, đối diện với Thủy Băng Tuyền, thấp thỏm chờ đợi…

“Nếu ân oán giữa ngươi và Giang Dĩ Bác chỉ vì ta mà nên, thì bây giờ, khi đôi bên đã không còn khúc mắc, hy vọng ân oán đó cũng nên chấm dứt từ đây, bởi vì…”

“Bởi vì lòng nàng có hắn? Nàng yêu hắn?” Trong lời nói ấy, có chút ai oán, bi thương. Nhưng biết sao được, hắn đã lỡ mất nàng, chỉ còn cách mỉm cười làm người dưng.

Thủy Băng Tuyền cười đáp: “Phải.”

“Ta hiểu rồi.” Phong Cô Tình dứt khoát xoay lưng bước đi. Đã nói được lời xin lỗi, hắn sẽ thanh thản mà cất giấu bóng hình nàng ở sâu tận trái tim.

Có lẽ tình yêu mù quáng, chấp nhất của Trầm Nguyệt Chi và Diệp Khinh ngày đó đã kịp thức tỉnh hắn trước khi hắn thực sự lao vào cơn mê. Hoặc cũng có lẽ giây phút nàng cận kề với cái chết, hắn đã kịp thấm thía rằng, lỡ nàng thật sự ra đi, thì đến ngắm nhìn nàng từ xa cũng chỉ là mộng ảo.

Hắn chọn cách chúc phúc cho nàng.

Cũng chẳng phải hắn cao thượng gì cho cam, chẳng qua hắn biết, mình đã không còn cơ hội. Từ khoảng khắc bắt nàng đêm ấy đã không còn. Giờ đây, không phải kẻ địch của nàng đã là tốt lắm rồi, mong chi cùng nàng sánh bước bạc đầu.

…………..

Mảnh trăng non treo lửng lơ trên ngọn cây vắt qua cửa sổ, khảm lên màn nhung đêm hai đường cong mảnh khảnh, lấp lánh ánh bạc, muôn ngàn vì sao rực rỡ, lại càng tôn thêm cho nó vẻ đẹp tinh tế nguyên sơ.

Thủy Băng Tuyền tựa bên cửa sổ, ngẩng đầu ngắm trăng. Tiết xuân thanh lãnh, u tịch, mùi vị thanh ngát của khí trời lấp đầy lồng ngực, tựa làn nước mát lành róc rách chảy qua tâm. Vài lọn tóc lất phất bay như trêu đùa cùng gió.

Bỗng trong phòng có bóng trắng xoẹt qua, người đó choàng tay ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của nàng, vùi đầu vào mái tóc đen nhánh, hít hà: “Thơm quá.”

Thủy Băng Tuyền sửng sốt hỏi: “Mới đó huynh đã về rồi sao?” Có dùng khinh công tuyệt đỉnh chạy suốt ngày đêm không nghỉ, đi đi về về cũng mất vài ngày, huống chi có cả đống việc đợi chàng giải quyết, chàng sao có thể mới nửa tháng đã về tới nơi…

“Ta nhớ nàng mà.” Giang Dĩ Bác nhắm mắt, siết chặt nàng vào lòng cho thỏa nỗi nhớ nhung. Nàng ở đâu, tim hắn ở đó. Hắn bôn ba không kể ngày đêm chạy về… Chỉ vì lưu luyến cái ôm ấm áp này thôi.

Thủy Băng Tuyền bật cười khe khẽ, cũng nhắm mắt tận hưởng khí tức quen thuộc khiến nàng say mê.

“Trữ Thiên Kỳ đã hành động rồi ư?” Được một lúc, Thủy Băng Tuyền ngẩng lên hỏi.

“Không có gì.” Giang Dĩ Bác khẽ đáp, cùng với khóe môi nhếch cao là đôi con ngươi đen thẳm. Trữ Thiên Kỳ cho rằng có thể chế ngự Giang gia? Nực cười!

“Con ngủ rồi ư?” Ngước nhìn bức rèm buông xuống trước giường, Giang Dĩ Bác thấp giọng hỏi.

“Tối muộn thế này, đương nhiên là con đã ngủ rồi.” Thủy Băng Tuyền ngoái đầu lườm hắn, đáp.

Giang Dĩ Bác lại cười nhạt, như vô tình hỏi: “Hôm nay Phong Cô Tình đến tìm nàng ư?”

“Tin tức của huynh nhanh thật đấy!” Thủy Băng Tuyền lần này chẳng thèm liếc nhìn hắn, nói khoáy.

“Ha hả…” Giang Dĩ Bác cười xòa không đáp. Hắn rời khỏi Bắc thành, hiển nhiên để lại không ít người bên cạnh nàng.

Còn về phần Phong Cô Tình, hắn vô cùng cảm kích y ngày đó ra tay tương trợ, nên cũng tự giác vứt bỏ những oán thù khi trước. Đương nhiên, còn phải xem Phong Cô Tình kia có thôi dây dưa, lưu luyến với nàng không đã.

Nàng là của hắn, vĩnh viễn chỉ thuộc về hắn mà thôi.

Cánh tay bất giác ghì chặt, tựa như muốn nàng hòa vào xương tủy hắn, mãi mãi không rời.

“Huynh muốn chẹt chết ta đấy à?” Thủy Băng Tuyền bị ép chặt đến độ phải cựa quậy muốn đấy hắn ra, nhưng khi ngước lên nhìn hắn, lại thấy trong mắt hắn đã lấp đầy lửa dục vọng, bất giác căng cứng người không dám động nữa.

Ánh mắt hắn dán chặt lên đôi môi nàng, nóng rực như muốn chiếm trọn bờ môi ấy. Bất giác, Thủy Băng Tuyền nghe trống ngực mình nhảy liên hồi, gò má ửng hồng, e thẹn, đáy mắt lim dim rồi từ từ khép lại…

Giang Dĩ Bác vẫn chăm chăm nhìn Thủy Băng Tuyền hồi lâu, ngọn đèn dầu mờ ảo không che hết được làn da ngọc trơn bóng nõn nà, đôi môi đỏ mọng kiều diễm khuất nửa, càng tôn thêm vẻ phong tình quyến rũ.

Hắn tự nói với lòng, nàng là người phụ nữ của hắn, hắn muốn có được nàng, mãi mãi…

Quàng tay ôm lấy nàng, tiện tay tung chưởng đóng lại cửa sổ, hắn bế bổng nàng đến bên giường, vén trường màn đã buông rũ từ lâu, đặt nàng bên chiếc giường khổng lồ có Tiểu Miêu đã say giấc…

Rồi hắn nhanh chóng áp xuống, đôi môi cuồng nhiệt phủ lên môi nàng. Thủy Băng Tuyền hoảng hốt, nhưng toàn thân đều bị hắn ghì chặt chẳng thể nhúc nhích gì, chỉ đành để mặc hắn đưa lưỡi dạo quanh khoang miệng, công thành đoạt đất. Một tay hắn giữ chặt lấy gáy nàng, giữ cho nụ hôn thêm sâu, mặc cho khát vọng tuôn trào. Càng lúc, nụ hôn ấy đã không còn ôn nhu, dịu dàng như lúc ban đầu, mà trở nên gấp gáp và mãnh liệt hơn. Tựa như dục vọng dồn nén đã lâu bắt đầu bùng phát, một tay Giang Dĩ Bác vẫn cố định sau gáy nàng, tay kia vốn đặt trên eo đã bắt đầu loạn động, thuận thế đưa xuống dưới, cởi y phục của nàng.

Thân thể mềm mại, làn da trắng ngần lộ ra không chút che dấu…

Hắn cắn mút lấy hương vị ngọt ngào trên làn môi đỏ mọng, cuồng nhiệt mãi đến khi cả hai dường như không thể thở nổi mới chịu rời ra.

Thủy Băng Tuyền tức thì thở gấp, đôi môi đã hơi sưng đỏ, cộng với ánh mắt mờ sương đượm phong tình, khiến Giang Dĩ Bác không thể kiềm chế, gầm nhẹ một tiếng lại mút lấy môi nàng lần nữa…

Thủy Băng Tuyền khẽ ngâm nga, quàng cánh tay trắng ngần qua cổ hắn, như muốn đáp lại nụ hôn nồng nhiệt ấy…

Lửa đã bốc lên không thể dập xuống nổi, mà lúc này đây, hai người họ không có gì phải hối tiếc để nghĩ đến hai chữ vãn hồi. Trong mắt họ chỉ có đối phương.

Bàn tay thon dài của Giang Dĩ Bác chu du khắp cơ thể nàng, cuối cùng đến đôi chân dài tinh tế như ngọc của Thủy Băng Tuyền…

Bên trong màn, cảnh xuân lồ lộ, thân thể giao nhau. Giang Dĩ Bác vẫn không rời đôi môi ngọt ngào của nàng, bàn tay dán chặt trên bộ ngực sữa, chôn chặt trong cơ thể nàng…

Thủy Băng Tuyền rên một tiếng, cảm nhận từng cơn sóng trào dâng…

“Tuyền Nhi…” Giang Dĩ Bác khàn khàn giọng, gọi từng tiếng đê mê…

Hai tay Thủy Băng Tuyền ôm chặt lấy người hắn, khẽ kêu: “Dĩ …Bác… nhẹ thôi…”

Trong đôi mắt Giang Dĩ Bác chỉ còn lại sự cuồng si, ánh mắt phừng phực như lửa nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng, thỏa mãn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi