Edit: Yáng
***
Thẩm Thanh Châu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía nhóm người trong video, "Xin lỗi mọi người, có chút việc riêng cần phải xử lý."
"Thẩm đạo, anh đi nhanh đi, lần sau chúng ta nói tiếp cũng được."
"Thẩm đạo, chúc mừng chúc mừng."
Thẩm Thanh Châu, "..."
Tắt video, Thẩm Thanh Châu đứng lên đi tới chỗ Du Vãn.
Du Vãn sững sờ nói, "Anh ở đây... gọi video?"
Thẩm Thanh Châu đi tới bên người cô, cúi đầu nhìn xuống, "Ừ."
Du Vãn hít sâu một hơi, "Sao anh không nói cho em biết, có phải em quấy rầy anh không, bọn họ có nghe thấy em nói không?"
Khóe miệng Thẩm Thanh Châu cong lên, đưa tay kéo Du Vãn vào trong ngực, giọng nói có chút bất đắc dĩ, "Em cứ như vậy xông vào thì sao anh nói cho em được?"
Du Vãn buồn bực, có chút chật vật ngẩng đầu lên nói, "Xin lỗi..."
"Cũng không có gì." Trên mặt Thẩm Thanh Châu có nụ cười thản nhiên, "Mới vừa nói mang thai cái gì hả."
"A!" Du Vãn từ trong ngực Thẩm Thanh Châu nhảy ra, "Vừa rồi em muốn nói là Du Điểm Điểm mang thai!! Của Đậu Đỏ!"
Thẩm Thanh Châu ngạc nhiên, "Thật?"
"Đương nhiên là thật, em cũng nghĩ là hai chúng nó thường xuyên ở cùng nhau nhất định là có... khụ, dù sao, dù sao, dù sao thì anh cũng hiểu được..."
Thẩm Thanh Châu mím môi, nhìn thoáng qua Du Điểm Điểm ở phòng khách, lại nhìn vẻ mặt cuống cuồng của Du Vãn, "Hỏi bác sĩ chưa?"
"Hỏi rồi, bác sĩ bảo ngày mai đưa qua nhìn một chút."
"Ừ, anh và em cùng đi qua." Thẩm Thanh Châu nói, "Em không cần phải gấp."
Du Vãn ngượng ngùng nói, "Em là lo lắng mình không có kinh nghiệm, em không biết chăm sóc khi chó mang thai. Anh có kinh nghiệm gì không?"
Thẩm Thanh Châu dừng một chút, bản thân nuôi chó đực, làm sao có thể có loại kinh nghiệm này.
Du Vãn nhìn vẻ mặt của anh cũng biết không đùa, "Dù cho anh có kinh nghiệm cũng không được, mấy ngày nữa anh còn phải đi quay phim. Thôi để em hỏi mấy người ở bệnh viện sủng vật."
Thẩm Thanh Châu, "Ừ."
Hôm sau, Thẩm Thanh Châu lái xe mang theo một nhà ba người đi đến bệnh viện sủng vật.
Bởi vì sợ bị chú ý, hai người rất điệu thấp dẫn Đậu Đỏ và Du Điểm Điểm đi vào bên trong. Bác sĩ ở bệnh viện sủng vật đã quen thuộc với hai người họ, lần trước bởi vì chuyện Đậu Đỏ bị thương mà ông còn đi hỏi mấy cô y tá trẻ xem Thẩm Thanh Châu là ai, không ngờ lại là một người rất nổi tiếng.
Sau đó mấy ý tá trẻ nói với ông là Thẩm Thanh Châu và cô gái kia công khai yêu nhau, ông còn cảm thấy đắc ý, ông cũng coi như là người biết chuyện này sớm đấy!
Du Điểm Điểm đang kiểm tra, Du Vãn cùng Thẩm Thanh Châu đợi ở bên cạnh. Bên ngoài cửa, có mấy nhân viên công tác ở bệnh viện đặc biệt "đi ngang qua" rất nhiều lần. Ôi Thẩm Thanh Châu kìa! Còn có bạn gái của anh ấy! Cũng chính là em gái của Du Hoán! Không ngờ hai người họ cùng xuất hiện!
"Ừ, đúng là mang thai." Bác sĩ có kết luận.
Du Vãn tiếp nhận vẫn có chút bất ngờ, Du Điểm Điểm ngạo kiều nhà cô sắp làm mẹ rồi.
"Hai người trước ra bên ngoài ngồi đợi, để tôi kiểm tra những thứ khác cho nó."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
"Không có gì."
Thẩm Thanh Châu và Du Vãn ngồi ở trên ghế, Du Vãn sờ sờ đầu Đậu Đỏ, "Nghe thấy không, mày sắp làm ba rồi."
"Uông uông!"
"Sau này mày phải đối xử tốt với Điện hạ, biết không."
"Uông uông."
"Không được cướp đồ ăn, chơi đùa cũng phải nhường nhịn Du Điểm Điểm, bằng không lão bà của mày không vui thì mày đừng có khóc." Du Vãn nghiêm túc nói chuyện với Đậu Đỏ. Còn Thẩm Thanh Châu ở bên cạnh vẫn luôn không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn Du Vãn, trên khuôn mặt lạnh lùng có ôn nhu cưng chiều hiếm thấy.
Xung quanh, các khán giả hoặc lén lén lút lút, hoặc quang minh chính đại nhìn lén, đều đang vô cùng kích động, Thẩm đạo đang cười kìa, ngọa tào, chụp ảnh đi chụp ảnh đi, góc độ này được đấy.
Chụp ảnh, quay video, dù sao tất cả mọi người ai ai cũng không nhàn rỗi. Du Vãn toàn tâm toàn ý quan tâm đến Du Điểm Điểm cũng không quản đến chuyện này, mà Thẩm Thanh Châu là trực tiếp không muốn quan tâm, dù sao cũng đã công khai ở bên nhau, người ta muốn chụp gì thì chụp, chỉ cần không ảnh hưởng đến Du Vãn là được.
"Thẩm đạo, cái đó, có thể ký tên cho tôi được không?" Rốt cuộc có người không nhịn được, lấy dũng khí đi lên.
Thẩm Thanh Châu, "Xin lỗi, bây giờ có chút chuyện riêng."
Người đến có chút mất mát, nhưng mà cũng không hề dây dưa, yên lặng rời đi. Sau đó, lại có ít người muốn tiến lên chụp ảnh ký tên, nhưng bộ dáng của Thẩm Thanh Châu rõ ràng là "trên thế giới này tôi chỉ nhìn thấy một mình Du Vãn", thật sự khiến cho mọi người chùn bước.
"Vị Vãn..."
Đột nhiên, có một thanh âm nho nhỏ vang lên. Một cô bé hình như là học sinh cấp ba nhìn qua khoảng mười bảy tuổi, trên tay đang dắt một con chó nhỏ, có lẽ cô bé cũng là vội vàng dẫn chó đến kiểm tra, sau đó ngẫu nhiên nhìn thấy hai người bọn họ.
"Đại Đại, em là fan hâm mộ tiểu thuyết của chị." Cô bé nói có chút rụt rè.
Du Vãn có chút bất ngờ nhìn cô bé, bởi vì trên tay cô bé đang cầm một cuốn tiểu thuyết đã xuất bản của cô. Cô bé nhìn thấy tầm mắt của Vị Vãn, có chút ngượng ngùng nói, "Em chờ ở đây thấy buồn chán, cho nên mang sách đến đọc. Đại Đại, đây là phiên bản xuất bản mới nhất của <Lang Diêm>, phiên bản nào em cũng mua."
Thật sự là fan hâm mộ tiểu thuyết của cô, dù sao Du Vãn vẫn có chút cảm giác thân thiết với fan hâm mộ tiểu thuyết của mình, huống chi ở đây có khá nhiều fan hâm mộ của Thẩm Thanh Châu mà chỉ có duy nhất cô bé là fan hâm mộ của cô, "Xin chào, cảm ơn em, cảm ơn em đã ủng hộ."
"Đại Đại, chị có thể ký tên cho em không, ký ở trong sách."
"Có thể." Du Vãn đáp ứng không chút do dự, ký xong cho cô bé lại rất hảo tâm hỏi thêm, "Có cần Thẩm đạo ký cho không?"
Cô bé kia ngây người, có chút thụ sủng nhược kinh*, "Có thể, có thể không ạ?" Vừa nãy cô bé đã nhìn hồi lâu, cũng không thấy Thẩm đạo đồng ý ký tên cho ai.
(Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)
Những người vừa nãy không được ký tên đều đỏ mắt, hóa ra bọn họ căn bản là dùng sai phương thức, Thẩm đạo rất nghe lời Du Vãn! Cô ấy bảo Thẩm đạo ký thì Thẩm đạo lập tức ký!
"Du Vãn, có thể ký cho tôi không?"
"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn, tôi cũng có đọc tiểu thuyết của cô."
"Chị Du Vãn, chị có thể bảo Thẩm đạo ký tên cho em không?"
...
Du Vãn, "..."
Sau đó mọi người đăng ảnh chụp và video lên internet, Thẩm Thanh Châu và Du Vãn lại đưa tới một hồi thảo luận, nhất là ánh mắt Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn, thật sự là chỉ nhìn một chút đã khiến người ta say rồi, ánh mắt đó khiến nhóm bạn trên mạng kích động, tú ân ái như vậy, thật sự không thể nhẫn nhịn!
Hơn nữa, từ video này Du Vãn lại phát hiện đề tài hotsearch trên weibo có liên quan đến cô.
#Du_Vãn_mang_thai_con_của_Thẩm_Thanh_Châu
#Vị_Vãn_mang_thai
#Du_Hoán_sắp_làm_cậu
? Cô mang thai lúc nào?
Du Vãn bày tỏ rất mơ hồ. Sau đó sáng sớm liên tiếp nhận được điện thoại của mấy người bạn tốt, tất cả đều hỏi chuyện có baby. Đương nhiên Du Vãn đều phủ nhận, nhưng chỉ có một vài người tin còn lại đều không tin, đều nói chúc mừng chúc mừng... Đương nhiên, đây là chuyện của mấy ngày sau.
Khi đó, Du Điểm Điểm đã kiểm tra xong, Thẩm Thanh Châu đưa bọn họ về nhà.
Hai người đi đến nhà Thẩm Thanh Châu. Du Vãn mở cửa, thời điểm cô đi đến huyền quan* đổi giày cảm thấy có gì đó không đúng.
(Huyền quan: khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong của ngôi nhà)
Hai đôi giày xa lạ này... Là của ai??
Ơ? Sao đèn ở phòng khách lại sáng, không phải lúc bọn họ ra cửa đã tắt rồi sao, sau lưng Du Vãn chảy mồ hôi lạnh, cô vội vã quay đầu nhìn Thẩm Thanh Châu, nhỏ giọng nói, "Này, mau đi ra, trong nhà có kẻ trộm tiến vào."
Thẩm Thanh Châu dừng một chút, cũng nhìn thoáng qua mấy đôi giày ở chỗ huyền quan.
Du Vãn nhìn thấy Thẩm Thanh Châu đứng bất động, vội vã đẩy anh ra phía ngoài, cái này, nếu như là kẻ trộm thông thường thì còn đỡ, vạn nhất tên trộm có mang dao thì làm sao bây giờ!
Ngay khi Du Vãn đang nhào lên người Thẩm Thanh Châu thì phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của phụ nữ, "Thanh Châu à, con về rồi sao."
Nhưng mà, thanh âm này khi nhìn thấy cảnh tượng ở huyền quan thì lập tức ngừng lại.
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu nhàn nhạt, "Hai người sao lại trở lại?"
Người phụ nữ kia kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Châu, "Đi ra ngoài chơi hơn nửa năm rồi, trở lại thăm con một chút... vị này là?"
Du Vãn quay đầu lại, chờ đến khi cô nhìn rõ người ở phía sau liền cảm thấy bối rối. Một người phụ nữ dáng dấp rất trang nhã rất có khí chất, chỉ có điều ăn mặc rất thoải mái nhưng lại rất theo trào lưu. Nhìn dáng dấp, tuyệt đối không giống trưởng bối của bọn họ.
"Bạn gái của con."
Người phụ nữ kia mở to hai mắt, "Bạn gái?? Mẹ mới đi du lịch có một chuyến mà con đã có bạn gái rồi?"
Thẩm Thanh Châu rất bình tĩnh, cũng không nói gì chỉ híp mắt nhìn Du Vãn, "Em thay giày ra đi, à đúng rồi, đây là mẹ anh."
Mẹ... Mẹ? Mẹ?!
Du Vãn đột nhiên cảm thấy cả người đều không ổn, cô có chút bối rối nhìn người phụ nữ trước mắt, "A, cháu chào cô, cháu tên là Du Vãn."
Cúi người chào có hơi rối loạn, Du Vãn thật sự rất bối rối, đây là tiết mục gặp mặt gia trưởng hay sao? Sao cô lại quên Thẩm Thanh Châu còn có ba mẹ chứ!
"Chào cháu." Đối phương bên kia hiển nhiên cũng rất mơ hồ.
"Lo lắng cái gì hả." Thẩm Thanh Châu nói. Du Vãn mím môi, vội vã thay giày.
"A Nhan, Thanh Châu về rồi sao?" Trong phòng khách lại truyền đến thanh âm khàn khàn của một người đàn ông trung niên.
"Về rồi." Mẹ Thẩm Thanh Châu đi về phía phòng khách, thấp giọng nói, "Còn có một cô gái..."
"Cô gái?"
"Ừ, Thanh Châu nói là bạn gái."
Ba Thẩm lập tức có biểu cảm giống y như mẹ Thẩm lúc nãy, vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi nhìn thấy Du Vãn đi vào, ba Thẩm vội vã điều chỉnh biểu cảm, biểu hiện uy nghiêm.
"Cháu chào cô chú, cháu là Du Vãn." Du Vãn cũng không biết nói gì, cô rất ít khi tiếp xúc với các bậc trưởng bối.
Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn có chút câu nệ liền nói, "Em cứ tùy ý, hai người bọn họ chỉ đến xem một chút thôi, sẽ sớm đi thôi."
Du Vãn, "..."
Mẹ Thẩm nói, "Du Vãn hả, ngồi đi, cứ như Thanh Châu nói, tùy ý đi."
Du Vãn gật đầu, ngồi xuống ghế sofa, Thẩm Thanh Châu ngồi xuống bên cạnh cô.
"Bố mẹ về lúc nào?"
"Thì vừa mới xuống máy bay, muốn đến thăm con một chút." Mẹ Thẩm nói.
Ba Thẩm hơi nghiêm túc, "Có bạn gái lúc nào, sao con chưa từng đề cập đến?"
Thẩm Thanh Châu, "Trên internet đều có tin tức, con tưởng hai người đều biết rõ."
Mẹ Thẩm, "Ở nước ngoài còn chưa xem tin tức của con. Hai đứa... quen nhau như thế nào?"
Dù sao cũng là mẹ, mẹ cũng là phụ nữ, đều hay tò mò những chuyện này, Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn, trong con ngươi có chút vui vẻ, "Cô ấy ở đối diện."
"Trùng hợp như vậy." Mẹ Thẩm rất ngạc nhiên, bà không hề nghĩ đến chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Thẩm Thanh Châu đã tìm được con dâu cho bà, bởi vì bà cũng biết rõ đứa con trai này có chút quái dị, tính cách hơi kỳ quái, cũng không biết cô bé nào có thể chịu được. Nhìn lại cô bé ở trước mắt, dáng dấp rất tốt, ngoan ngoãn khéo léo, thuận mắt, quan trong nhất là rất hòa hợp với con trai của bà.