MANH THÊ PHÚC HẮC


Cơ thể Diệp Cẩn Dao từ nhỏ đến lớn vốn có kháng thể yếu, thời tiết thay đổi một chút liền nghẹt mũi, ho,… mắc mấy bệnh lặt vặt.
Hôm qua vẫn còn trời xanh nắng ấm, hôm nay trời liền đổ mưa.

Thời tiết thay đổi đột ngột, cơ thể Diệp Cẩn Dao vì không thích ứng được, nhiễm lạnh mà bị nghẹt mũi.
Cả đời Cẩn Dao hay bị nghẹt mũi, mỗi lần bị là gần như ngồi cũng không thở được, hầu hết sẽ khó khăn thở bằng miệng.

Cũng vì vậy, mỗi khi mắc bệnh tính cánh của cô hoàn toàn thay đổi, như biến thành con người khác.

Lúc nào mặt mày cũng như than nhà có tang, không hợp ý một chút liền cáu gắt.
Cũng vì tính như vậy, ngày đầu tiên cô bệnh viện trưởng sẽ đặc cách cho cô không phải đi làm mà đổi sang một ngày nghỉ khác của cô.

Trừ những trường hợp khẩn cấp ra thì bình thường sẽ là như vậy.
- Hắt chù!
Cả căn phòng ngủ thơ mộng bỗng chốc lại nghe thấy tiếng hắt hơi, tiếng hô hấp khó khăn.
Cẩn Dao chán nản ngồi trên giường nghịch điện thoại.

Tinh thần rũ rượi, đầu tóc thả ra tuỳ ý.

Cả người mặc mỗi bộ quần áo ngủ.
Thím Hứa từ dưới lầu bê lên cho cô một bát cháo nóng hôi hổi.
Lục Tử Dương ngồi cạnh giường thấy thím Hứa, anh nhanh chóng bưng bát cháo, tiện nhờ thím Hứa nấu cho Cẩn Dao một bát canh gừng uống cho ấm người.
Anh bưng bát cháo ngồi cạnh Cẩn Dao.

Cô thấy vậy cũng bỏ điện thoại qua một bên.
Cẩn Dao vừa đưa tay đỡ bát cháo thì người kia đã nhanh tay hơn đưa bát cháo né ra chỗ khác.
Tử Dương ôn nhu.
- Để anh đút cho em!
Cẩn Dao “.....” hết lời tả.

Cô cảm mạo xíu chứ có què tay què chân đâu mà cần người đút???
Trong người sớm đã khó chịu về việc hô hấp khó khăn, bây giờ việc còn không theo ý mình.

Cẩn Dao phát cáu, cô hất tung chăn, kéo người kia đứng dậy, một mạch đẩy ra ngoài cửa.

Cô mở cửa phòng, trực tiếp đá cả người lẫn đồ ăn ra, nhanh chóng khoá trái cửa.

Tức giận quát lớn.
- Muộn rồi đó, ngoan ngoãn đi làm đi hộ em cái!
Một loạt động thái diễn ra quá nhanh, Lục Tử Dương vốn chẳng hề phản ứng kịp.


Anh đứng ngơ ngác ngoài cửa, tay vẫn bưng chặt bát cháo nóng hổi.
Nhiệt nóng từ bát cháo chuyền vào tay làm anh nhớ ra đều quan trọng cần làm bây giờ.
Tử Dương xoay người, gõ cửa nhẹ nhàng nhất để không chọc giận đến Cẩn Dao.

Anh hạ giọng thấp xuống nhất nhưng vẫn để người bên trong nghe được.
- Em, em chưa ăn gì mà!
Cẩn Dao vừa đắt lưng xuống giường lại nhổm người dậy quát.
- Em chưa muốn ăn, khi nào muốn ăn thì em sẽ tự lấy.

Anh đi làm đi.
Lục Tử Dương thở dài bưng bát cháo đi.
Nếu như anh quen mới Cẩn Dao, có lẽ anh sẽ như người ta cho rằng cô chuyện bé xé ra to, ốm chút mà làm quá lên.
Nhưng chỉ Lục Tử Dương anh mới biết, cô từ bé kháng thể có chút yếu hơn người khác, cơ thể lại mẫn cảm với thời tiết hơn người bình thường, thời tiết thay đổi đột ngột cái liền bị mấy bệnh lặt vặt.
Mấy điều này đều là anh quanh sát được trong thời gian ở cùng cô hồi nhỏ.

Dù thời tiết có thay đổi hay không thì cứ cách hai ba hôm sẽ thấy cô bị nghẹt mũi, vào tủ thuốc lấy thuốc uống, nhiều lúc hơi cảm nhẹ đều giấu nhẹm ba mẹ mình, len lén lấy thuốc.
Ở cùng cô một tháng thì nửa già tháng thấy cô uống thuốc.

Có mấy hôm cổ họng đau rát vì tác dụng phụ của thuốc cô còn ăn qua loa mấy miếng rồi bỏ đi.
Có khi nửa đêm tỉnh giấc cũng sẽ dễ dàng nghe thấy tiếng ho khan xen lẫn tiếng hô hấp khó khăn của Cẩn Dao trong đêm tối tĩnh lặng, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng cô than ngắn thở dài vì nghẹt mũi mà nửa đêm tỉnh giấc.
Khi ấy Lục Tử Dương hỏi Diệp Thiên ra mới biết Cẩn Dao rất hay đi bệnh viện khám.

Tuy Cẩn Dao không mắc bệnh gì nặng nhưng hay bị bệnh vật nên vẫn phải khám qua.

Tầm một hai tháng sẽ đi khám một lần, cô lại rất hay đau thắt bụng, không đi bệnh viện thì cũng là đến tiệm khám tư nhỏ gần nhà.
Thà rằng bệnh nặng một chút trị một lần là khỏi, còn hơn hai ba hôm lại mắc mấy bệnh vặt một lần.

Vô thực là khó chịu.
Chính vì thế mà Cẩn Dao mỗi khi bệnh là mặt nặng mày nhẹ, dễ phát cáu suốt.
Quản gia Hứa và mấy người làm trong nhà lần đầu tiên nghe thấy vị thiếu gia mặt lạnh kia bị mắng, lại còn là bị thiếu phu nhân mắng liền được một trận cười sảng khoái.
Thím Trần vừa cười vừa phát biểu.
- Quả, quả nhiên người trị được thiếu gia chỉ có thể là Cẩn Dao thôi ha!
Mấy người kia ôm bụng cười gật đầu đồng ý.
Hứa quản gia vô tình ngẩng đầu liền đụng trúng lúc Lục Tử Dương từ trên lầu đi xuống, vội đưa tay ra sau hất hất mấy cái báo hiệu cho mọi người.
Rất nhanh ai lấy đều trưng ra dáng vẻ nghiêm túc, chuyên nghiệp nhưng trong lòng quả thực vẫn đang thầm cười trộm.
Lục Tử Dương đưa bát cháo cho thím Trần.
- Lát nữa thím hâm lại rồi đem nên cho cô ấy, nếu không thể nào cô ấy cũng quên ăn cho mà xem.
Dặn dò xong những điều phải chú ý, Lục Tử Dương cao ngạo rời đi cùng bóng lưng cao thẳng.


Bước hai ba bước anh liền quay người lại, sợ mọi người hiểu lầm tính cách Cẩn Dao, anh vội bổ sung giải thích.
- Cô ấy hay bệnh nên khá mẫn cảm, dễ nóng tính khi phát bệnh mọi người cố đừng làm cô ấy khó chịu nha.
Mấy người làm gật gật đầu, họ cười cười mờ ám nhìn Lục Tử Dương.

Thiếu gia đây là không tin họ a~~ sống với thiếu phu nhân cũng gần một năm rồi, họ đương nhiên cũng hiểu được phần nào tính cách của cô ấy mà!
Thiếu gia bảo vệ vợ nhỏ quá mức nga.
Lục Tử Dương lúc này mới yên tâm xoay người rời đi.
Viện trưởng ngồi trong phòng đứng ngồi không yên, tiếng mưa xối xả lại càng làm ông nặng lòng hơn.

Một tay gõ gõ bàn, một tay với lấy điện thoại bàn.
- Diệp Thiên, lên đây!
Diệp Thiên nhanh chóng rời khỏi vị trí.

Vào thang máy ấn ấn một loạt thao tác rồi đứng yên chờ.
Tiếng giày cao gót liên tục vang lên trong hành lang chống vắng.
Dừng trước cửa phòng viện trưởng, Diệp Thiên giơ tay gõ nhẹ cửa.
Bên trong truyền tới một âm thanh cứng ngắc, nghiêm nghị.
- Vào đi!
Diệp Thiên mở cửa bước vào.

Viện trưởng vừa mở miệng định nói liền bị cô bất thình lình đánh gãy lời.
- Ngài yên tâm đi viện trưởng, bà chị của cháu ốm rồi, đang ở nhà dưỡng bệnh a~~ Lúc này chắc có người đang ở đó hầu mà còn bị chửi cũng nên.
Diệp Thiên ngồi xuống ghế sofa tiếp khách.

Cô khoanh tay, chân dài vắt chéo lên nhau.

Khoé miệng cong lên tạo nửa vòng cung, nụ cười mang chút xấu xa.
Cô cứ nghĩ đến cảnh Lục Tử Dương lo lắng chăm sóc còn chưa xong lại vô tình làm phật ý bà chị gái của mình đã bị ăn mắng trong khi chưa hiểu sự tình là trong lòng dâng lên cảm giác thoả mãn.
Viện trưởng không hiểu nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, hai thái dương căng cứng cuối cùng cũng được giãn ra.
Khi Cẩn Dao mới vào viện làm, cũng tầm này năm đó, khi ấy ông chưa hiểu hết con người cô ấy.

Ông nhớ lúc đó ông gọi Cẩn Dao lên có chút việc, không nhớ là mình đã nói sai cái gì, đột nhiên cô ấy quạu lên quát ông một thôi một hồi không cho ông cơ hội phản kháng, cuối cùng vẫn là Diệp Thiên xuất hiện ngăn Cẩn Dao lại, giải vây và giải thích cho ông hiểu.

Ngày hôm đó ông đi qua chỗ Cẩn Dao làm việc mấy lần xem tình hình, tuy cô ấy không lớn tiếng với bệnh nhân nhưng lúc nào cũng bày ra bộ mặt than nhà có tang làm bệnh nhân khiếu nại nhân cách bác sĩ rất nhiều.
Sau lần đó ông liền cho Cẩn Dao nghỉ mỗi khi cô nàng bệnh, nếu không chắc bệnh viện bị giảm uy tín mất.

Nhớ lại ngày đó mà ông rùng cả mình.
Diệp Thiên cao lãnh cất từng bước chân dài, tiếng giày cao gót vang khắp hành lang tĩnh lặng.

Hôm nay tuy trời mưa nhưng tâm tình của Diệp Thiên lại khá tốt.

Dù gì cứ nghĩ có người nào đó phải chịu khổ là cô cũng đủ vui hết ngày rồi nga.

Diệp Thiên mở cửa phòng mình, trên chiếc ghế sofa tiếp khách, một thân người cao thẳng nằm đó.

Cô không cần nhìn mặt cũng đoán ra được là ai.
Diệp Thiên cất tiếng, giọng điệu thập phần cợt nhả,
- Anh đến có việc gì à, Lãnh Nam tiên sinh???
Lãnh Nam bật thẳng dậy ngồi ngay ngắn, anh điềm nhiên trả lời cô.
- Vậy vị tiểu thư này có ý dung nạp kẻ nhàn hạ như tôi không???
Diệp Thiên không trả lời, hai người nhìn nhau nửa ngày bỗng cười phá lên như trúng số.
Diệp Thiên bước đến bàn làm việc, cô thư thả thả mình vào ghế.

Tựa người về phía sau, cô hạ tầm mắt nhìn về phía Lãnh Nam.
- Để xem thành ý của công tử a~~
Lãnh Nam đứng dậy, đi đến chỗ cô.

Anh đưa tay vén tóc cô ra sau, rồi nắm tay lại, đưa đến trước mặt cô.
Diệp Thiên tò mò, chăm chú nhìn.
Lãnh Nam xoè tay ra, trong lòng bàn tay là một sợi dây chuyền mặt đá được khắc tên cô tinh xảo đến từng nét, từng kẽ hở của chữ.
- Cô nương có vừa ý không??
Lãnh Nam mong chờ nhìn cô.
Cái biểu cảm cún con muốn được khen thưởng này ai nỡ từ chối, lại thêm sắc đẹp yêu nghiệt kia thì cho dù là tảng băng cũng phải tan chảy.
- Thích.

Vậy nên anh đến làm gì???
Diệp Thiên cười khúc khích, vươn tay nhận lấy vòng.
Lãnh Nam cũng không vòng vo tam quốc, đánh trống lảng nữa.

Anh hắng giọng, nghiêm túc.
- Anh Dạ gọi điện đến xin nghỉ phép cho Cẩn Dao.
Diệp Thiên bĩu môi, nụ cười trên mặt xinh đẹp kia cũng tắt luôn.

Cô phiêu phiếu ghét bỏ nhìn anh hừ một tiếng.
- Vậy anh phải tìm viện trưởng chứ, tìm em làm gì??? Hay cái vòng này là đồ mua chuộc muốn em tới xin hộ???
Lãnh Nam ghé sát lại gần gương mặt xinh đẹp kia, lưu manh cười cười.
- Vậy em muốn hiểu theo ý nào???
Đôi má Diệp Thiên hơi ứng hồng, cô lúng túng đẩy mặt anh cách ra chút.
Con người này, càng ngày càng hành động khó hiểu.
Có thể nói,...
Ngày càng lưu manh.
Diệp Thiên hắng giọng.
- Nể tình anh có mắt chọn đồ, em sẽ giúp anh xin phép.
- Bác sĩ Diệ...p
Cánh cửa đột nhiên mở ra, khoảng không như dừng lại.


Một vị nữ bác sĩ trung niên ôm theo một tập tài liệu đứng sững lại, tay vẫn nắm lấy tay nắm cửa.
Chớp chớp, chớp chớp.
Nữ bác sĩ chớp mắt xác định lại lần nữa.
Lãnh Nam mặt không chút ngại ngùng chầm chậm đứng ngay ngắn, quay ra phía cửa nhìn người không mời mà tới.
- Dì Vương, có chuyện gì không???
Diệp Thiên lên tiếng phá vỡ im lặng, tiện dành chút thời gian trừng mắt cảnh cáo Lãnh Nam.
Tên đàn ông này, sao mặt ngày càng dày vậy?
Nhớ lại quá khứ, chính là chỉ có tên này hay đỏ mặt bối rối trước mắt cô thôi đi.
- À, à.

Dì đến lấy bệnh án bệnh nhân phòng 601.
Diệp Thiên mở ngăn tủ lấy ra một hồ sơ bệnh án, hơi đẩy ghế ra sau đứng dậy đi về phía bác sĩ Vương.
Đồ đã lấy, bác sĩ Vương cũng đã không còn nhiệm vụ gì ở đây nữa liền biết ý quay đầu rời đi không làm bóng đèn cản trở đôi uyên ương nữa.
Bà bước được nửa bước lại bị Diệp Thiên gọi giật ngược lại.
- Dì cẩn thận chút, bệnh nhân 601 mắc bệnh nhà giàu không hề nhẹ đâu.

Nhân tiện dì từ bỏ ý nghĩ trong lòng đi.

Mấy chuyện đó không có phải như vậy đâu.
Bác sĩ vương bị nói trúng tim đen liền chột dạ gật gật đầu.
Bác sĩ Vương chầm chậm đóng cửa lại, bà đứng yên một lúc, hít một hơi thật sâu rồi bước nhanh về phía thang máy.
Ở cái bệnh viện này ai mà không tò mò chuyện yêu đương của 2 nữ bác sĩ xinh đẹp khoa nội chứ?
Một người đã là hoa có chủ cũng coi như thỏa mãn sự tò mò của mọi người.
Nhưng người còn lại vẫn luôn yên ả như nước mặt hồ, tĩnh tĩnh nặng nặng ngày qua ngày, hoàn tồn gợi sóng sự hóng hớt của người ta.
Lại nói bác sĩ luôn là người nhân hậu, không thể ích kỉ.

Cho nên nếu có tin tức mới, đương nhiên phải nói cho mọi người cùng biết chứ??
Đúng không???
Mọi người từ bác sĩ Vương mà được ăn trái dưa hấu cực to cực ngọt.

Ai cũng để ý chuyện này như thể đó là chuyện vui của mình vậy, vô cùng vô cùng thích thú bàn tán.
Group chat ngày hôm nay phải nói là còn sôi nổi hơn cả bàn luận về chuyện yêu đương của minh tinh lưu lượng đi.
Người nào đó vẫn chưa biết tin, vẫn tỏ ra cao lãnh sải bước đi, Lãnh Nam như con cún nhỏ theo sát từng bước của Diệp Thiên.
Tin đồn lan ngày càng rộng, đến ngay cả các khoa khác sớm cũng đã hóng được đến.

Cũng đã lọt đến tai viện trưởng.
Viện trưởng không khỏi thở dài phiền não.
Cái tâm trạng này, đến ông cũng thực không hiểu được mà.
Cứ như thể con gái mình bị thằng khác cướp mất vậy.
Hai bác sĩ giỏi đều tập trung yêu đương rồi ai làm việc???
Phiền não này chưa qua, phiền não khác lại tới.

Viện trưởng thở dài rồi lấy lại tinh thần, quay lại bàn ngồi nghiêm chỉnh làm việc.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi