MÃNH THÚ

Châu Doãn được treo trên cánh quạt trần giữa gian phòng, bụi bẩn trên cánh quạt rơi trên vai áo cô, lấm tấm vài hạt bụi vương trên lọn tóc nâu xoăn. Những lọn tóc mềm mại hắn hay đùa nghịch bây giờ trở nên rối tung rối mù. Đôi chân không chạm xuống đất, lơ lửng trên không trung thỉnh thoảng vài cơn gió nhẹ lại khiến thân thể mỏng manh xiêu vẹo đung đưa qua lại. Hắn không nỡ nhìn, không nỡ nhìn từng mẫu nội tạng bị xé toạc ra giữa bụng Châu Doãn, máu đỏ tươi giờ đây đen lại vẫn nhỏ giọt, nhỏ giọt không ngừng.

Đôi mắt ấy, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi tột cùng vẫn còn đọng lại trên gương mặt cô.

Hắn nhìn thấy đôi mắt ấy, hắn nhìn thấy trong đôi ngươi kia một nỗi tuyệt vọng chôn vùi, nhìn thấy sự kinh hãi cho đến lúc chết đi vẫn không phai được.

Làn môi hồng hào đâu rồi? Sao chỉ còn lại đôi môi nhợt nhạt tím tái với những vệt máu nhỏ trên gương mặt xinh đẹp, sao chỉ còn lại một cái xác không lành lặn, sao lại đối xử với cô ấy như vậy?

"Đại ca! Đại ca thực sự ổn chứ?"

Hắn thật sự không ổn rồi. Hắn cứ nghĩ rằng hắn ổn, nhưng tình trạng hắn hiện tại ai cũng nhìn ra là không ổn. Du Quán đỡ lấy vai hắn, hắn liền im lặng một lúc rồi hất tay gã ra. Hít một hơi thật sâu, đeo bao tay chuyên dụng vào rồi một cách chậm rãi nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn đã lạnh cóng.

"Tao xin lỗi.... tao đã liên lụy đến mày rồi...."

Không ngờ đến một lúc nào đó hắn lại phải đứng đây chứng kiến cảnh tượng này. Nhìn cái xác không hồn lơ lửng giữa không trung khiến hắn cảm thấy đau nhói. Hình ảnh gương mặt xinh đẹp của Châu Doãn cứ hiện lên trước mắt hắn, từng âm thanh giọng nói của cô ấy vẫn văng vẳng trong trí óc hắn.

"Xin đại ca nén đau thương, chuyện đã lỡ như thế rồi chúng ta phải điều tra cho rõ ngọn ngành. Nếu tìm được kẻ chủ mưu đứng sau tụi em nhất định sẽ...."

"Đưa cô ấy xuống đi, chắc cô ấy cảm thấy lạnh lẽo và cô độc lắm."

Câu nói hắn lặp đi lặp lại vô hồn, hắn cảm thấy như từng tế bào trong máu bị bóp nghẹn lại rất khó thở.

Cái xác được hạ xuống một cách cẩn thận, hắn chỉ liếc nhìn lần cuối liền bảo người đem cái xác đi, nhất định không được để ai biết. Sự việc này đang thực thi trong im lặng, hắn không thể kinh động đến học sinh của Bắc Hải, càng không thể để chuyện này ảnh hưởng đến vị hiệu trưởng mới của Bắc Hải, cũng là đàn em của hắn.

"Nếu có kết quả khám nghiệm tử thi liền báo cho tao. Còn nữa.... nếu gia đình cô ấy có đến nhận thi thể, tao muốn cô ấy thật lành lặn."

"Đại ca, ý của đại ca là....."

"Sau khi có kết quả, hãy nói bác sĩ khâu lại vết thương đó. Phải khâu thật hoàn hảo, không được để bất kì dấu vết nào."

Tuy sự việc không phải do hắn làm, nhưng hắn cảm thấy có lỗi với gia đình của Châu Doãn. Gia đình Châu Doãn cha mẹ từ sớm ly hôn nên cô sống với người dì, người mà cô coi như mẹ đẻ. Dì ấy tuổi đã cao nhưng luôn yêu thương cô hết mực, cái gì cũng một tiếng A Doãn hai tiếng A Doãn. Hắn nhớ đến lại cảm thấy rất đau lòng, lại không còn chút mặt mũi nào ăn nói với dì ấy.

"Tụi em biết rồi. Em nghĩ người này chắc chắn muốn nhắm vào đại ca, nếu không tại sao lại liên tục có chuyện xảy ra với những người xung quanh đại ca như vậy chứ...."

Mã Tư là một người suy xét rất cẩn thận, gã cho rằng sự việc này đang chỉ rõ mục đích cuối cùng của kẻ kia chính là thủ lĩnh của bọn họ. Kẻ kia đã động đến Thiệu Huy, thẳng tay gϊếŧ chết cả Châu Doãn, cho nên có thể đoán ra hắn có thâm thù với Linh Quân.

"Gọi Lý Minh Nhu cùng em gái nó đến gặp tao tại trụ sở RS, tăng cường an ninh nghiêm ngặt ở Bắc Hải, không được để sót!"

"Dạ rõ!" Bóng lưng cô độc khuất dạng, Bắc Hải lại chìm trong máu tanh. Ám khí phảng phất hương thơm nhè nhẹ nhưng thẩm thấu từng lớp từng lớp kịch độc, toàn bộ đều chế ngự dưới một người duy nhất.

"Đại ca.... Em đến rồi...."

Lý Minh Nhu thận trọng cúi thấp đầu, cô gái nhỏ bên cạnh hắn cũng ngập ngừng cúi sát đầu không dám nhìn lên.

Linh Quân tựa mình vào chiếc ghế rộng, hai ngón tay khẽ xoa vầng thái dương, sắc thái lộ ra rất tệ. Hắn lãnh đạm mở mắt, thanh âm từ cổ họng phát ra vô hồn, "Ngồi đi."

Hai người họ ngồi vào ghế, Linh Quân cũng mệt mỏi đứng dậy, ánh mắt vài phần tiều tụy ngồi vào sofa, đem hai bàn tay đầy rẫy vết thương siết chặt vào nhau.

"Những ngày tao vắng mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Em..... em sẽ nói. Chủ tịch Linh xin anh đừng trách tội anh của em, anh ấy không biết gì cả."

Lý Minh Nhi sợ hãi cúi gằm mặt, mái tóc dài xõa ngang vai rũ xuống. Đôi tay mềm mại khẽ bấu lấy từng nếp váy xếp ly, thấp giọng khẩn khoản. Linh Quân nhìn Lý Minh Nhi thở dài, dùng tay vỗ vỗ nhẹ vai cô, cười nói, "Không cần sợ, anh không hại người của mình."

Hắn bật chợt ngộ ra, có vẻ bộ dạng của hắn dọa cho cô bé nhỏ nhắn này phát run rồi.

Căn bản vì hắn không thể kiềm chế cảm xúc trong ánh mắt. Thù hận, đau thương kiềm nén đau đến tột cùng, nhưng hắn phải vững vàng, hắn không thể để cảm xúc lấn át mọi suy luận của hắn. Hắn nhất định không được yếu mềm, hắn phải mạnh mẽ.

"Thật ra em cũng không biết sự việc lần này có liên quan đến những chuyện trước đó hay không, nhưng em nghĩ tốt nhất nên nói cho anh biết. Khoảng một tháng trước, trong trường đột nhiên xuất hiện rất nhiều xác mèo. Bắc Hải vốn nuôi mèo đông đến trăm con, nhưng cứ một tuần liền có một con bị gϊếŧ, xác của con mèo ấy lúc nào cũng đặt trong phòng học 12A, chính là phòng học cũ của anh Linh từng học. Lại còn....."

"Nói tiếp đi." Điếu thuốc trong tay bị kẹp chặt đến mức thuốc đen bên trong rơi vãi ra ngoài. Hắc tuyến bao bọc lấy trán hắn, đôi mắt cong lại một đường.

"Đặt ở vị trí bàn giáo viên của.... của thầy Thiệu." Lý Minh Nhi khẽ run run, âm điệu đứt quãng vài phần không thể khống chế được. Lý Minh Nhu ngồi ngay bên cạnh cô khẽ nắm lấy đôi tay nhỏ, phủ lên tầng tầng hơi ấm, nhẹ giọng ôn hòa, "Không sao đâu, em biết gì thì cứ nói hết. Đại ca sẽ không trách mắng em."

"Thi thể con mèo đó trông như thế nào?"

"Tất cả đều bị.... đều bị moi hết nội tạng....." 

Cánh tay Linh Quân khẽ run.

Kẻ kia.... Nếu muốn nhắm vào hắn, thì chỉ cần một mình hắn thôi. Tại sao chứ? Cứ nhất thiết phải hủy hoại hắn như thế sao?

Hắn trơ trọi rồi, như cành cây khô giữa sa mạc, không có chút hồn.

Dường như hắn chẳng thể làm gì cả, hắn không thể bảo vệ mọi người, hắn không thể bảo vệ Bắc Hải.

"Còn việc gì nữa không?" Mái tóc đen rũ xuống đôi mắt đầy uất hận nhưng mệt mỏi chiếm lấy nửa phần, là cảm giác bất an dấy lên tột độ.

Đang rất sợ.

"Gần đây có vài học sinh đột nhiên nghỉ học liên tiếp cả tuần, trường cũng có liên lạc với gia đình nhưng họ chỉ nói qua loa vài lý do ngớ ngẩn. Em cảm thấy chuyện này là có sắp đặt....."

Lý Minh Nhu xoa xoa cằm nói. Vốn dĩ hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng học sinh nghỉ học vì vài lý do là bình thường đi. Nhưng lần này một tuần có cả chục học sinh xin nghỉ, lý do đưa ra đều giống hệt nhau.

Dường như bọn họ đang che giấu điều gì đó, một điều gì khiến họ trở nên nghi hoặc và sợ hãi.

"Có danh sách không?"

"Dạ có, nếu đại ca cần em sẽ gửi cho anh...."

"Không cần đâu. Mày cứ đưa hết đám phụ huynh có tên trong danh sách, hai tuần sau đến gặp tao là được." Linh Quân dụi đi điếu thuốc, phẩy tay ra hiệu cho Mã Tư đem đến cho hắn khẩu Glock 17. Khẩu súng trong tay hắn sáng bóng một màu đen, toát ra hắc khí nơi nòng súng. Hắn đặt khẩu súng vào tay Lý Minh Nhi, thận trọng nói, "Anh cho em thứ này, dùng để hộ thân."

Lý Minh Nhi suýt chút nữa bị trọng lượng khẩu súng làm cho trật khớp tay, phải dùng đến cả hai tay gắng sức mới có thể cầm được. Glock 17 tuy nhỏ gọn nhưng thành phần cấu tạo nên không hề tầm thường, vì vậy trọng lượng so với các loại súng ngắn khác gấp bội.

"Nhưng mà.... nhưng mà Bắc Hải không cho phép học sinh đem vũ khí...."

Khẩu súng trong tay Lý Minh Nhi khẽ run, cô không biết Linh Quân làm vậy là có ý gì. Nhưng dù là ý tốt hay xấu, mang loại vũ khí hạng nặng như vậy vào trường rất dễ gây náo loạn.

"Biết chứ, nhưng mà em thử gập khẩu súng lại xem....." Linh Quân phì cười, đem cánh tay chống ra ghế mà uể oải trườn xuống, phơi bày ra phong thái phong trần hết mức, đối với người nhìn lại mang một vẻ lưu manh tao nhã.

Lý Minh Nhi gật đầu gập thử khẩu súng, Glock 17 liền theo các khớp gập lại thành một khối nhỏ trông như chiếc hộp đen. Hắn ậm ừ gật đầu, đầu lưỡi chạm đến răng một cái, "Sau này anh của em không thể bảo vệ em thường xuyên, vì vậy tự bảo hộ mình cho tốt."

Hắn mất đi Châu Doãn là một mất mát lớn lao. Nhưng cô gái Lý Minh Nhi này thập phần thì cửu phần dung mạo giống với Châu Doãn khiến hắn không khỏi chạnh lòng. Huống chi Lý Minh Nhi ít nhiều cũng có liên quan đến hắn, hắn chỉ sợ nếu hắn lơ là thì cô gái nhỏ bé này có thể gặp nguy hiểm.

"Minh Nhu....."

"Dạ đại ca." Lý Minh Nhu vỗ vai Minh Nhi bảo rằng cô nên ra ngoài, việc còn lại hai người cần nói chuyện riêng.

"Mày sắp xếp cho Thiệu Huy nghỉ việc được không? Hoặc là chuyển công tác đến nơi nào xa xa Bắc Kinh cũng được."

Thanh âm hắn tràn trề thống khổ, hắn không nghĩ đến sẽ có ngày tâm hắn hoảng sợ đến như vậy. Hắn mất đi một người rồi, nhỡ như sau này..... sau này thật không dám nghĩ đến.

"Chuyện đó.... thì cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng mà còn phụ thuộc vào thầy Thiệu nữa." Lý Minh Nhu biết rõ tâm trạng Linh Quân trở nên thế nào sau sự việc này. Nếu người đó là hắn, hắn một khắc cũng không trụ được sẽ liền ngã xuống. 

Nhưng người trước mặt hắn vẫn kiên cường điềm tĩnh, mặc dù rỉ máu đến tàn tạ vẫn có thể ngẩng cao đầu xưng bá vương, không hổ là thủ lĩnh của hắn.

"Mèo nhỏ.... Em về rồi."

Vẫn là giọng nói ấm áp ấy, khiến hắn mơ hồ chìm vào ảo diệu. Nếu giọng nói người đưa hắn vào ảo mộng đẹp đẽ, thì cứ giam cầm hắn mãi đi, đừng để hắn thức dậy nữa, đừng để hắn nhớ về những kí ức kinh khủng đó nữa.

Linh Quân thất thần bước vào nhà, tầm mắt hắn đảo xung quanh như ra đa dò tín hiệu liền dừng lại ở sofa giữa nhà. Bước chân loạng choạng không vững, vô trọng vô lực mà khuỵu xuống.

Đầu gối không đau.

Thiệu Huy đỡ hắn vào lòng, đặt hắn lên đùi mình, nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng hắn vuốt ve.

Hiện trạng chính là cả hai có ghế êm đệm ấm không ngồi lại mang nhau xuống sàn nhà mà ngồi!

"Anh nghỉ việc được không? Xin anh..... Làm ơn." Linh Quân vùi tất cả mệt mỏi vào hõm cổ trắng ngần của Thiệu Huy, thấp giọng nỉ non, như rằng cưỡng cầu, như rằng nếu người nói không, hắn sẽ nổi điên mà buộc người làm theo hắn.

"Đều nghe theo em hết, tôi sẽ nghỉ." Thiệu Huy hạ khóe mắt, đuôi mắt hồ ly ánh lên tia buồn bã, như là thấu tất cả những gì Linh Quân phải chịu đựng.

"Chưa bao lâu mà tôi đã nhớ cậu ấy rồi. Tôi nhớ cậu ấy..... Hức hức....."

Thiệu Huy đến đây mới chợt nhận ra trên người Linh Quân có mùi bia nồng nặc. Rõ ràng Linh Quân biết hắn uống bao nhiêu rượu cũng không say, cho nên hắn muốn bia. Hắn mong rằng tất cả chuyện này chỉ đều là một cơn ác mộng, thoáng qua rồi sẽ không sao nữa đâu.

Nhưng hắn lầm, cơn ác mộng chỉ mới thật sự bắt đầu.

"Cậu ấy.... lần cuối cùng cậu ấy gặp tôi, cậu ấy đã nói một câu thế này....."

"Đừng bao giờ cau có nhé Quân, bởi vì khi mày cười lên rất đẹp, chắc chắn sẽ có ai đó yêu mày vì nụ cười của mày thôi. Với thế giới có thể mày chỉ là một cá nhân, nhưng đối với một ai đó, mày là cả thế giới."

Hắn đau lắm, hắn đau đến mức dường như cảm thấy vô hồn. Nhưng tim hắn cứ quằn quại bị bóp nghẹn, hắn thống khổ, hắn cưỡng cầu thà rằng hắn chết đi, có phải mọi chuyện sẽ kết thúc không?

"Linh Quân..... em chính là thế giới của tôi." Thiệu Huy dùng tay ngăn đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt phiếm hồng. Bàn tay hắn ấm áp chạm lên từng ngũ quan, chạm lên mái tóc đen nhánh, chạm lên chóp mũi cao cao, chạm lên đôi môi ửng hồng. Tất cả, thế giới của hắn ngay ở trước mắt hắn rồi.

"Vì vậy tôi không muốn thế giới của mình rơi lệ."

Thiệu Huy đem môi mình hôn lên những giọt lệ mặn chát, hắn muốn ngăn đi những giọt nước mắt đau thương này. Hắn không muốn nhìn người hắn yêu đau khổ đến kiệt quệ, hắn không cam.

"Thiệu Huy.... Rời xa tôi đi, tôi xin anh. Tôi mất đi cô ấy rồi, tôi không muốn mất anh, tôi sợ lắm...." Linh Quân đem hình bóng người trước mắt khắc vào tâm can, đối với hắn tuyệt nhiên trở thành điểm chí mạng. Hắn muốn buông bỏ, nhưng hắn không làm được.

Đáng tiếc, hắn cũng động lòng với người này mất rồi.

Nhưng một tiếng yêu người chưa kịp nói lại phải ngậm ngùi thu về.

Chờ đến một lúc nào đó, hắn sẽ bộc phát tất cả cho người thấy.

"Không thích đâu! Tôi quen mùi của em rồi, không có em ngủ không được."

Thiệu Huy lắc lắc đầu, bàn tay ôm lấy cổ Linh Quân kéo sát lại. Trán chạm trán, chóp mũi chạm nhau, hơi thở theo nhịp điệu chậm rãi hòa làm một.

"Thôi đi..... trẻ con quá." Linh Quân bật cười nhìn Thiệu Huy cứ rúc vào trong người hắn mà cọ cọ. Hương phong lữ nhẹ nhàng xâm chiếm đầu óc hắn. Hắn yêu người này, yêu đến mức nếu người biến mất một khắc cũng đủ khiến hắn điên loạn.

"Em cười rồi nhé. Cứ cười tươi như vậy đi, em cười thật sự rất đẹp."

Khóe môi Thiệu Huy cong lên nụ cười mãn nguyện. Nhưng hắn hóa thiên thần chẳng bao lâu lại quay về với hình dạng ác quỷ vốn có của mình. Bàn tay bắt đầu không yên phận vuốt từ vùng cổ Linh Quân, men theo khắp cơ thể truyền đến một sự ấm áp lạ thường.

"Thiệu Huy..... Lại nữa sao?" Linh Quân nghiêng đầu ngạc nhiên, tên này lại muốn giở cái thói đồi bại của mình nữa ư?

"Tôi mới biết có trò mới vui lắm, em chơi không?" Thiệu Huy nhanh chóng luồn tay vào chiếc quần tây Linh Quân mặc, từng ngón tay ranh mãnh tháo từng chiếc cúc quần. Bàn tay xoa nắn thứ bên trong to lớn kíƈɦ ŧɦíƈɦ lòng bàn tay hắn, truyền đến một kɦoáı ƈảʍ cực độ.

"A..... Lại muốn....." Linh Quân ôm lấy cổ Thiệu Huy, các ngón tay thoải mái bấu chặt vào vùng cổ trắng ngần. Cái eo nhỏ săn chắc của hắn thuận theo mà hơi ưỡn về phía trước, hai bên chân đều là không chịu nổi nữa liền muốn kẹp chặt Thiệu Huy vào trong.

"Hôm nay Dung Liễn có gửi về cho tôi một thứ, vốn ban đầu tôi không muốn mở ra xem đâu nhưng mà....."

Thiệu Huy đem hơi ấm trên bàn tay mình xoa nắn đỉnh khấc rỉ dịch trắng nhớp nháp, tiếng rên khẽ của Linh Quân phả vào tai hắn, từng nấc từng nấc khiến máu hắn sôi sục. Vùng cổ bị các ngón tay của Linh Quân cào đến rướm máu, cơn đau tê dại truyền đến một loạt kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt. Hắn là muốn xem Linh Quân có thật sự chủ động hay không liền đem nhịp điệu xoa nắn giảm xuống một chút.

"Sao vậy? Nói tiếp đi chứ. A mẹ nó! Đừng miết đỉnh khấc như vậy, muốn ra a."

Linh Quân khẽ rùng mình, cái tên trời đánh này lúc lên lúc xuống như vậy khiến hắn thật không cách nào chiều theo nổi.

"Xem ra cô ấy cũng biết chuyện giữa hai chúng ta rồi. Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ không chấp nhận rồi làm ầm ĩ lên, nhưng xem ra tôi đã nhầm."

Thiệu Huy cắn mạnh lên vùng cổ Linh Quân, đôi môi nhẹ nhàng mút lấy từng tế bào trên da thịt, để lại một vùng đỏ thẫm.

"Cô ấy..... như thế nào? A.... Ưʍ....." Linh Quân sắp bị cái tên này quậy cho muốn thăng thiên luôn rồi. Từ nãy đến giờ là cố ý chọc tức hắn, một câu nói chưa xong liền ngưng lại rồi hôn hắn, xong lại tiếp tục mấy chữ lại hôn.

"Cô ấy vừa hôm qua gửi thư chúc mừng, lại còn gửi thêm một bộ đồ chơi tình thú lắm a."

Cái đệt?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi