MÃNH THÚ

Hoàng tộc họ Thiệu khí chất cao ngạo, thần thanh khí sảng ngời ngời nổi bật giữa đám ĐSng trọng. Hắn đứng thẳng lưng, đuôi mắt dài hẹp cong lên một đường hoàn mỹ. Bàn tay chậm rãi chỉnh lại mic, hắn đứng giữa trăm quan khách, từng lời từng lời thật rõ ràng, "Cảm ơn các vị ngày hôm nay đã có mặt tại đây để tham dự đại tiệc khai trương chi nhánh mới của Adele ở phố Mãn. Thiệu Huy ta xin thông báo, đại tiệc hôm nay chính thức bắt đầu!"

Vừa dứt câu, pháo hoa hai bên đều rực rỡ bắn lên không trung, tạo thành hai chữ thật đẹp, " Mãnh Lang."

 Quan khách mở to mắt nhìn hai chữ đỏ chói trên trời đêm, thắc mắc hỏi nhau, "Chi nhánh mới của Adele ở phố Mãn, sao lại có cái tên kì lạ như vậy?"

Viễn Linh nghe họ bàn tán xôn xao, bật cười khanh khách. Các vị kia nhìn thấy cô ra vẻ cười cợt họ thì bất mãn, quay sang đầy ngông ngạo, "Thế thì.... Tổng giám đốc Viễn hiểu hai chữ kia có nghĩa gì ư?"

Viễn Linh nhếch hàng chân mày sắc lẹm, lại nở một nụ cười rất thân thiện, "Thiệu thiếu này, là đang tung hô bảo vật của ngài ấy đấy thôi. "Mãnh" trong "Dũng Mãnh", còn "Lang" trong "Sói". Mà chủ tịch Linh của RS có biệt hiệu là gì, mọi người thật sự không biết sao?"

Ồ..... Thì ra "Mãnh Lang" mà Thiệu Huy dày công chuẩn bị, lại dành tất cả thương yêu cho một người.

Linh Quân nheo mắt nhìn pháo hoa, bỗng trở nên ngu ngơ, "Cái tên chó má gì vậy trời?!"

Cố Vương Thuần là quản lý sân khấu cũng đồng thời là người chịu trách nhiệm khâu chuẩn bị cho đại tiệc, ấp úng nói với hắn, "Ngài Linh, ngài không nên nói như vậy nha. Thiệu thiếu là đang nhắc khéo đến ngài đấy."

Linh Quân dường như nghe đó gì đó ù ù bên tai. Hắn nheo mày, quay sang nhìn Cố Vương Thuần mà mắt tròn mắt dẹt, "Tôi á? Liên quan gì tôi?"

Cố Vương Thuần nhìn thấy điệu bộ của Linh Quân thì tức cười muốn phun ra nhưng đành nhịn lại, cặn kẽ giải thích cho hắn, "Ngài quên danh xưng người đời đặt cho ngài rồi sao? Mãnh Lang chính là con sói dũng mãnh, chính là Thiệu thiếu muốn nhắc đến ngài."

"À.... Đúng là ông chú già sến súa, nổi cả lông gà lông vịt lên rồi." Hắn gật gù hiểu ý, trong cổ họng khẽ bật lên mấy tiếng cười khoái chí. Ây da, nếu đã đặt tên theo hắn như vậy, hắn có nên đòi Thiệu Huy cho quản lý chi nhánh này luôn không nhỉ?

Đại tiệc diễn ra một cách linh đình, sơn hào hải vị được bày biện dài cả một hàng. Quan khách ồn ã trò chuyện, người người ăn vận sang trọng, khí thái ngút ngời không ai sánh bằng. Đến giữa buổi tiệc, Cố Vương Thuần mới chậm rãi bước lên bục, khẽ hắng giọng vài cái, "Đại tiệc khai trương chi nhánh Mãnh Lang còn có một tiết mục rất đặc biệt nha. Và đại diện tài trợ cho tiết mục hoành tráng này chính là chủ tịch Quách Lịch của Quách gia. Các vị sẽ được chiêm ngưỡng những màn trình diễn thời trang đặc sắc đến từ loạt người mẫu nam của Quách gia. Tất cả người mẫu sẽ khoác lên mình những bộ vest kì công và sang trọng đến từ thương hiệu CANALI, thương hiệu chính hợp tác với Mãnh Lang. Hy vọng chúng tôi có thể thỏa mãn các vị bằng những màn trình diễn mãn nhãn nhất."

Sân diễn một màu xanh thẫm rất đẹp mắt, trải dài những cánh hoa hồng tựa như tô điểm lên làn nước trong trẻo của đại dương mênh mông. Từng bước đi thuần thục, từng bước chân chậm rãi hướng đến, mang theo hơi hướng thanh lịch cùng khí chất quý phái quyền lực không ai sánh bằng. Quan khách gật gù tán thưởng, quả thật vẫn là người mẫu của Quách gia là có phong thái trình diễn tốt nhất. Tiếng vỗ tay tán thưởng, tiếng nháy chụp hình lẫn cả tiếng cười nói làm buổi đại tiệc trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết. Thấp thoáng người ta nghe thấy được tiếng máy bay trực thăng trên đỉnh đầu, vì đây là sự kiện lớn tầm cỡ, cho nên các đài truyền hình cùng lực lượng chức năng an ninh đều được bố trí đầy đủ bên trong lẫn bên ngoài khuôn viên khách sạn.

Đây chính là cách những người giàu phô trương thế lực của mình, là cách họ thể hiện quyền vị của bản thân.

Quyền vị của kẻ đứng đầu, kiêu ngạo và dũng mãnh.

Tiết mục đi đến gần cuối, Linh Quân được sắp xếp là người đứng đầu dàn người mẫu, chủ trương bộ mặt của buổi diễn. Vì thế nên bây giờ hắn đang run rẩy lo sợ muốn chết đi, nếu có gì bất trắc thì hắn đành nhờ anh em đào một cái hố thật sâu dài 2m cho bản thân đi.

Âm nhạc du dương mang âm hưởng phương Tây, nhẹ nhàng trầm lắng. Hắn rít một hơi thật sâu, hướng tầm mắt về người đặc biệt giữa đám đông. Thiệu Huy tay cầm ly rượu vang trắng, ánh mắt sâu đến hút hồn, đôi ngươi được lấp đầy bởi ánh sáng lấp lánh trở nên tuyệt đẹp. Thiệu Huy chỉ cười, lẳng lặng giơ ngón tay lên làm vài động tác kì lạ. Động tác này chỉ có một mình Linh Quân có thể nhìn ra, sau khi nhìn xong hắn liền bật cười, tâm trạng liền trở nên thoải mái.

Hoàn thành tốt, em muốn gì tôi đều chiều em cả.

Được! Được! Vậy thì bổn gia phải làm hết công suất mới được nha!

Hắn nhớ lại từng bước chân mà Quách Lịch đã chỉ dạy, nhớ về tư thế của Lộ Mãn Huyền ở những buổi trình diễn trước. Lưng thẳng, mắt hướng về phía trước. Mũi giày luôn thẳng, hai tay không động, bước đi vững chãi như cột. Quan khách ban đầu còn bất ngờ vì sự xuất hiện này của hắn, nhưng lại rất nhanh chóng đắm chìm vào nghệ thuật mà hắn mang đến. Từng bước chân mang theo hơi thở chậm rãi, từng chút một cuốn lấy sự chú ý của mọi người. Gương mặt nam tính, mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng, làn da nâu bánh mật dưới ánh đèn vàng ánh lên tựa những vị thần Hy Lạp.

Chỉ đến khi Linh Quân dừng bước, quan khách mới hoàn hồn.

Những tràng pháo tay như vũ bão mà nổi lên, hòa lẫn với tiếng pháo hoa rực rỡ tạo nên âm sắc hoàn hảo. Linh Quân chớp chớp mắt vài cái, hình như hắn bị ma xui quỷ khiến rồi?

Thánh thần thiên địa ơi hắn làm được rồi!!

"Chủ tịch Linh quả thật tài hoa nha, việc gì cũng có thể làm được."

"Người phụ nữ sau này có được ngài ấy, lại không còn phải lo lắng nửa đời còn lại rồi."

"Chủ tịch Linh thật đỉnh quá đi! Chúng tôi đều bị ngài thuyết phục rồi!"

Khắp nơi vang lên những lời khen ngợi có cánh, hắn nghe đến mức hai bên tai cũng đỏ ửng lên hết cả. Truyền hình trực tiếp buổi diễn trên TV, ở một không gian khác xuất hiện bóng dáng một người đàn ông thân hình lực lưỡng đang khoái chí nở nụ cười hài lòng.

Lộ Mãn Huyền người quấn độc mỗi chiếc khăn tắm ngang hông, vài giọt nước rũ trên làn tóc không có trật tự khẽ đáp xuống khóe mắt. Gã miệng vừa cắn miếng bánh xong vừa gật gù, "Ngài Linh đúng là..... Đỉnh quá rồi."

 Đại thiếu gia Quách Lịch trịnh trọng bước lên bục, nhận lấy mic từ tay Cố Vương Thuần. Y thật thanh cao với bộ suit trắng, khí thái điềm tĩnh như thường lệ, cất tông giọng bình ổn, "Ở cuối màn trình diễn, chúng tôi còn có một món quà đặc biệt dành cho Thiệu thiếu. Đây là thùng quà lớn gồm những món quà được chuẩn bị bởi tất cả quan khách có mặt ngày hôm nay. Chúng tôi hy vọng Thiệu thiếu có thể đón nhận tấm lòng thành này của chúng tôi. Vì một tương lai hợp tác thật tốt đẹp!" 

"Vì một tương lai hợp tác thật tốt đẹp!" Câu nói đồng điệu vang dậy cả một vùng trời, mọi người đều nâng ly cho đại tiệc. Hộp quà lớn được phủ tấm vải đỏ dần dần được hạ xuống, kích cỡ lớn đến mức hai người trưởng thành có thể chui vừa được. Quan khách đều hồi hộp ngay khoảnh khắc tấm vải đỏ kia được trút xuống.

Tấm vải được lấy xuống, thứ bên trong món quà liền lộ diện.

.

.

.

"A a a a a a a a a a a a a a a a a !!!!!!!!!!!!"

[type cái này toi mệt vl các bác ạ :

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi