MẢNH VÁ TÌNH YÊU TUỔI TRUNG NIÊN

Lần này phải báo cảnh sát thật.

.

Tiểu Ấu mở mắt, con ngươi điều chỉnh tiêu cự, sau đó nhìn Thời Duyệt trước mặt.

Thời Duyệt có thể cảm nhận được Tiểu Ấu đang nhìn mình, cảm giác nhìn nhau chằm chằm này rất chân thực.

"Thế nào." Thời Duyệt thử nói chuyện cùng nó, "Cậu có nhận ra tôi không?"

Vẻ mặt Tiểu Ấu thoáng ngừng lại trong giây lát, có vẻ như đang hồi tưởng, sau đó mỉm cười nói: "Đương nhiên có nhận ra cậu, Thời Duyệt. Đã lâu không gặp, nửa tiếng rồi."

Biểu cảm của Tiểu Ấu khi nói chuyện rất tự nhiên, cơ mặt không lúng túng cũng không bị cứng, không giả vờ nhẹ nhàng lấy lòng, thậm chí có thể cảm nhận được thái độ của nó đối với vấn đề này. Khi tiếp thu một vấn đề hiển nhiên còn cố tình hỏi, câu trả lời nó dành cho đối phương mang theo chút lạnh lùng chê cười.

"Hiện tại cậu cảm thấy thế nào?"

Câu hỏi của Thời Duyệt tưởng như đơn giản, nhưng thật ra không dễ trả lời, chưa kể đây còn là một người máy AI vừa mới khởi động.

Tiểu Ấu nhìn xung quanh, lại nhìn xuống cơ thể vẫn chưa có lớp da bao bọc: "Cảm thấy, cậu còn rất nhiều việc phải làm."

Thời Duyệt nở nụ cười, câu trả lời này thật sự vượt qua sự mong đợi của cô.

Hơn nữa Tiểu Ấu lúc cúi đầu nhìn giống hệt Hứa Ấu Diên...

Tốt quá rồi, xem ra bước đi đầu tiên này rất vững.

"Khụ khụ khụ..." Thời Duyệt ho vài tiếng, Tiểu Ấu ngẩng đầu nhìn cô, hỏi thăm một cách thân thiết:

"Cậu ốm rồi. Tôi nhớ chiều nay lúc cậu về cũng hơi sốt."

Thời Duyệt che miệng lại ho thêm hai tiếng, lắc đầu nói: "Không sao."

"Đã hết sốt chưa, tôi đi lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cậu."

Dứt lời, Tiểu Ấu liền muốn ra khỏi phòng làm việc, Thời Duyệt giật mình, vội ngăn lại: "Này, này, khoan đã!"

Lưng Tiểu Ấu vẫn kết nối với vô số cáp dữ liệu và nguồn điện, hệ thống thăng bằng cơ thể vẫn chưa được kiểm tra, nó khẽ động thế này, tất cả các loại dây trên người đều sẽ bị kéo đứt!

Tiểu Ấu hoàn toàn phớt lờ sự ngăn cản của Thời Duyệt, khăng khăng cố chấp đòi đi lấy nhiệt kế cho cô.

Trong tia lửa, nó nở nụ cười ngọt ngào, để lộ hai hàng răng trắng đều: "Đừng khách sáo, Thời Duyệt, đây là việc tôi nên làm."

Tiểu Ấu đi lên phía trước một bước, các thiết bị trong phòng làm việc liền bị nó kéo rơi xuống đất, vô số ánh lửa nhấp nháy xung quanh, còn thật sự rực rỡ.

Thời Duyệt liên tục lùi về sau mấy bước, hai mắt muốn mù, Tiểu Ấu ra ngoài tìm nhiệt kế, Thời Duyệt lập tức chạy đến trước máy tính muốn tắt hệ thống.

Tiểu Ấu sử dụng công nghệ sạc không dây, chỉ tắt hệ thống mới có thể ngắt nguồn của nó.

Hệ thống bị tắt, Thời Duyệt nhìn ra ngoài cửa phòng, vậy mà Tiểu Ấu vẫn di chuyển, đã tìm được nhiệt kế.

Chuyện gì thế này!

Thời Duyệt ít nhiều có chút hoang mang.

Lại nghĩ, trong cơ thể của Tiểu Ấu có nguồn điện dự phòng. Lúc trước Thời Duyệt nghĩ, nếu hệ thống gặp sự cố bất ngờ trong thời gian thử nghiệm, nó vẫn có sẵn nguồn điện dự phòng để chèo chống hoạt động.

Thời Duyệt im lặng, sao đầu óc mình lại có thể tinh tế tỉ mỉ đến vậy chứ? Không để lại bất kì một sơ hở nào.

Khi Tiểu Ấu cầm nhiệt kế trở về, cửa phòng làm việc chỉ hơi đóng lại, nó cũng không thèm nhìn, trực tiếp đâm cửa đi vào.

Cửa "rắc" một tiếng bị nó đánh bay, bay thẳng vào mặt Thời Duyệt.

Thời Duyệt vội ngồi xuống, cửa xoay tốc độ cao bay sát qua đỉnh đầu Thời Duyệt, đâm vào tường, khiến bức tường bị nứt.

Thời Duyệt toát mồ hôi lạnh, da đầu cũng lạnh toát.

"Thời Duyệt." Tiểu Ấu giơ tay, đưa nhiệt kế đã bị nó bóp nát cho cô, "Đo nhiệt độ cơ thể đi."

"Cảm ơn..." Thời Duyệt muốn nhận lấy, nhưng một lúc lâu cũng không cầm được.

Trên mặt Tiểu Ấu xuất hiện biểu cảm nghi ngờ, vì hệ thống đã bị tắt, nguồn điện dự phòng không cung cấp đủ điện, rất nhiều chương trình phức tạp và thân thiện với con người đều bị đóng, giờ phút này biểu cảm của Tiểu Ấu rất gớm ghiếc, nhìn như có thể gϊếŧ người cho vui bất cứ lúc nào.

Công tắc nguồn điện dự phòng của Tiểu Ấu nằm ở chính giữa xương đòn của nó, vị trí này được thiết kế để thuận tiện cho chủ nhân bật tắt.

Nhưng trước mắt Tiểu Ấu vẫn đang ở trạng thái nổi điên, Thời Duyệt không thể bảo đảm sau khi mình đưa tay tắt nguồn điện dự phòng, cái tay đấy có thể rút về một cách lành lặn hay không.

Đây là khoảnh khắc có tính lịch sử, Thời Duyệt sẽ luôn nhớ rõ ngày hôm nay, cô và người máy AI do chính mình chế tạo bốn mắt nhìn nhau trong phòng làm việc hỗn loạn, giờ phút này, tất cả trí tuệ của cuộc sống tập hợp thành một ý nghĩ duy nhất --- phải làm thế nào để sống sót.

"Thời Duyệt, cậu không đo nhiệt độ cơ thể sao?" Tiểu Ấu vẫn có lương tâm nhắc nhở cô.

Thời Duyệt: "Cậu có thấy laptop của tôi không?"

Tiểu Ấu nhìn xung quanh, phát hiện laptop đã vỡ thành hai mảnh dưới mặt đất.

"Chính nó." Thời Duyệt nói, "Cậu có thể nhặt nó lên giúp tôi không?"

"Rất vui được giúp đỡ, Thời Duyệt." Tiểu Ấu dời sự chú ý, khi nó cúi lưng muốn nhặt laptop, cơ hội duy nhất xuất hiện!

Thời Duyệt xông lên, ôm lấy eo Tiểu Ấu, nhanh chóng bấm nút tắt nguồn giữa xương đòn của nó.

Đôi mắt sáng rực của Tiểu Ấu dần mờ đi, động tác nhặt máy tính cũng dừng lại, nó rốt cuộc trở lại thành một đống máy móc không thể cử động.

Cảm giác được nhiệt độ trên da Tiểu Ấu từ từ giảm xuống, xác định đã hoàn toàn tắt tất cả nguồn điện, Thời Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ trượt khỏi người Tiểu Ấu, kiệt sức nằm gục xuống mặt đất.

Thiên tài trẻ tuổi đầy tham vọng định đi bước đầu tiên đầy huy hoàng, không ngờ bước hơi mạnh, suýt nữa bị trật chân.

Rốt cuộc có thể thở phào, Thời Duyệt dọn dẹp qua loa phòng làm việc, đá những thứ đã báo hỏng sang một bên, cắm điện vào lưng Tiểu Ấu, khởi động lại hệ thống.

Laptop đã hỏng, nhưng chiếc siêu máy tính để bàn bị nứt màn hình vẫn dùng được, trước kia nhịn đau dùng tất cả số tiền có được sau khi bán chương trình đầu tiên để mua nó, cũng đáng.

Hệ thống được tải lại một lần nữa, giao diện nhắc nhở có muốn khởi động hệ thống Hằng Tinh* hay không.

*Hằng tinh: sao, là cách gọi cũ, không phổ biến.

Hệ thống Hằng Tinh là tên Thời Duyệt đặt cho hệ thống của người máy AI này, khi cô đang do dự về những rủi ro sẽ một lần nữa gặp phải khi bật lại hệ thống, chuông cửa tầng dưới bỗng vang lên.

Thời Duyệt nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, kỳ lạ, ai có thể đến vào giờ này?

Thời Duyệt bấm ngón tay vào "Không" dưới "Khởi động hệ thống Hằng Tinh?", sau đó ra khỏi phòng làm việc, đi xuống tầng 28.

Trong lúc đi xuống, cô bật hệ thống khách thăm trên lan can cầu thang, phát hiện một mật mã dành cho người thân đã được kích hoạt cách đây mười lăm phút, là mật mã cô cho chị Thời Dã lần trước.

Không phải đã nói với chị Thời Dã là không cần đến sao? Muộn thế này rồi vẫn đến, lẽ nào là có việc gì khác?

Nghĩ đến chiếc điện thoại vẫn luôn để trong phòng ngủ không lấy ra, có lẽ chị không thấy cô, thật sự lo lắng nên mới chạy đến tận đây.

Đứng trước gương nhìn trạng thái của mình hiện giờ, tóc hơi rối, ánh mắt đờ đẫn, có lẽ vì sốt rồi lại bị hoảng sợ, nhìn có vẻ rất mệt mỏi.

Thời Duyệt cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình, không muốn làm chị gái lo lắng, tập trước một nụ cười rồi mở cửa.

"Chị, không phải đã nói..." Tiếng Thời Duyệt im bặt khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của vị khách đến thăm.

"Hi."

"Hứa Ấu Diên?" Thời Duyệt không dám tin vào mắt mình, "Sao chị lại đến đây?"

"Bố chị gửi ít đặc sản đến, đúng lúc chị ra ngoài gặp mấy bạn trong nhóm dự án, nghĩ đến em ở gần đây liền tiện đường mang đến. Em thử đi."

Hứa Ấu Diên giơ những thứ đang xách trong tay lên để Thời Duyệt nhìn, đúng là rất nhiều đồ ăn giống như đặc sản địa phương.

"Cảm ơn..." Thời Duyệt thoáng ngây người, nhận lấy đặc sản, nhất thời quên mất phép lịch sự cơ bản nhất, cả người đứng chắn cửa ra vào, như thể không có ý muốn cho Hứa Ấu Diên vào nhà.

Trong mắt Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt có chút lạnh nhạt lạ lẫm.

Hứa Ấu Diên hỏi: "Nhìn em có vẻ mất tinh thần, bị ốm sao?"

"Ừm, chỉ là hơi khó chịu, nhưng ngủ một giấc là không sao rồi."

"Tốt rồi." Tảng đá lớn trong lòng Hứa Ấu Diên cuối cùng cũng rơi xuống, cô đi xa đến tận đây, thật ra chính là muốn nhìn trạng thái của Thời Duyệt. Sắc mặt Thời Duyệt vẫn phờ phạc, nhưng cũng hơi hồng hào, nhìn như vừa mới vận động xong.

Có thể vận động nghĩa là Thời Duyệt đã không còn gì đáng ngại, nỗi lo lắng trong lòng tiêu tan, Hứa Ấu Diên định rời đi.

"Chị đi đây, em nhớ nghỉ sớm một chút. Còn một câu vẫn phải nói, chị nói ra đừng cảm thấy chị tào lao --- uống nhiều nước ấm."

Hứa Ấu Diên đang định quay người rời đi, Thời Duyệt lên tiếng: "Cứ thế đi? Không vào ngồi một lát sao?"

Hứa Ấu Diên như đã sớm đoán được em sẽ nói những lời này, cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, chỉ nở nụ cười ấm áp:

"Có tiện không? Muộn thế này có làm phiền em không?"

"Nhà chỉ có mình em, phiền gì mà phiền, hơn nữa lần trước quên nói với chị, thật ra em cũng phải đến ba giờ mới ngủ, cùng múi giờ với chị." Thời Duyệt mở rộng cửa, "Vào đi, em lấy cho chị cốc nước hoa quả."

Hứa Ấu Diên vào nhà, mang theo hơi lạnh đêm cuối thu cùng một chút mất tự nhiên và thấp thỏm mà hai người đều cảm nhận được.

Thời Duyệt xách đặc sản Hứa Ấu Diên mang đến đặt lên bàn, quay đầu nhìn Hứa Ấu Diên đang cầm chiếc khăn quàng cổ dài màu xám vừa cởi ra, vẫn đứng ở cửa, muốn cởi giày.

Thời Duyệt lập tức lấy một đôi dép lông nhung cho Hứa Ấu Diên, tiện tay cầm lấy khăn quàng của chị, giúp chị treo lên.

Hứa Ấu Diên ngồi xuống chiếc ghế đôn dưới giá treo áo, thay dép: "Cảm ơn."

Bước vào trong, Hứa Ấu Diên nhìn thoáng qua đã phát hiện căn hộ này không giống một căn hộ đi thuê, tất cả trang trí đều cực kì tinh xảo, toát ra sự khéo léo và cá tính của chủ nhân. Không gian xoay phía trên cũng không đơn giản là thiết kế ban đầu, mà đã qua sửa chữa, góc độ xoay có vẻ lớn hơn.

Kinh nghiệm thiết kế của Hứa Ấu Diên cho cô biết, cấp độ sửa sang này không thể đến từ một nhà thiết kế bình thường.

Trần nhà sử dụng công nghệ 4D tiên tiến nhất để trang trí giống như một vũ trụ đầy sao, thỉnh thoảng còn có sao băng lướt qua, thậm chí có thể thấp thoáng nhìn thấy sao Mộc cực lớn. Rất thống nhất với gian phòng trong Phòng Bí Mật của Thời Duyệt.

Từ khi bước vào, ánh mắt của Hứa Ấu Diên vẫn lưu luyến nhìn từng chi tiết trong nhà, thậm chí còn nhìn về phía những góc khuất, là nơi có lối vào thang máy nối với tầng 29 và 27.

Thời Duyệt hơi giật mình, lần đầu tiên đến thăm, vậy mà chị đã rất nhạy cảm.

"Chị muốn uống gì không? Em đi lấy cho chị." Thời Duyệt muốn nhanh chóng thu hút sự chú ý của chị, không cho chị nhìn được càng nhiều sơ hở hơn.

"Gì cũng được, nước lọc đi." Hứa Ấu Diên thu ánh mắt tìm tòi không quá lịch sự về, không tiếp tục đào bới.

"Nước đào được không?"

"Được." Hứa Ấu Diên nói, "Chị tưởng em ở một mình trong căn hộ lớn thế này, đi làm lại bận, nhất định không thích dọn dẹp. Không ngờ là rất gọn gàng sạch sẽ, không có một hạt bụi."

Thời Duyệt đang đứng trước tủ lạnh thoáng cứng đờ.

Diện tích mỗi tầng của căn nhà này ít nhất cũng là 120 mét vuông, chưa bao gồm không gian xoay phía trên, nếu không phải có chó AI chăm chỉ quét dọn hằng ngày, dân văn phòng chín giờ đi năm giờ về muốn giữ sạch sẽ đến mức này, quả thật không có khả năng.

Thật ra một nhân viên văn phòng bình thường muốn ở khu vực này, trong chung cư này, vốn đã là điều không thể, nghe giọng nói của Hứa Ấu Diên, hẳn là chị đã nhìn ra điều gì, chỉ là không nói mà thôi.

"Đúng vậy, em rất thích sạch sẽ, mỗi ngày đi làm tám tiếng, chơi game hai tiếng, thời gian còn lại không ngủ không nghỉ thì đều quét dọn vệ sinh." Thời Duyệt đặt một lon nước đào xuống trước mặt Hứa Ấu Diên, cười híp mắt nói.

Thời Duyệt có lẽ đã đoán được lí do Hứa Ấu Diên đến.

Lần trước mời chị lên nhà nhưng chị không đồng ý, đêm nay lại có thể chủ động đến cửa, nhất định là có điều muốn nói.

Giờ phút này Hứa Ấu Diên ngồi ở trước mặt, đã nói rõ rằng, cô gái Thời Duyệt gặp phải ở trước cửa phòng 4390 không phải người như cô nghĩ.

Hứa Ấu Diên uống một ngụm nước đào, cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng:

"Hôm nay trợ lý của chị nói có người đến nhà tìm chị, lúc đó chị đang ở phòng gym không gặp được, đến lúc chị về thì người kia đã đi. Chị bảo cô ấy mô tả lại một chút, trợ lý nói là một cô gái trẻ rất đẹp, chị tự hỏi người đó có phải là em hay không. Đúng lúc ra ngoài họp, bố chị gửi đặc sản đến, rất nhiều, chị mới nghĩ đến nhà thăm em. Buổi chiều là em đến nhà tìm chị đúng không?"

Đào Tiểu Ngữ vốn nói là "nữ, nhìn khá năng động và xinh đẹp", không nói thẳng là "rất đẹp", chữ "rất" này là Hứa Ấu Diên tự bổ sung.

Nếu Hứa Ấu Diên đã nói thẳng, Thời Duyệt cũng không muốn giả vờ ngớ ngẩn:

"Nhắc đến cũng trùng hợp, em có một đồng nghiệp ở cùng chung cư với chị, còn cùng đơn nguyên cùng tầng. Hôm nay là sinh nhật cô ấy, công ty em tổ chức team-building mừng sinh nhật cô ấy. Em nhớ nhà của chị cũng ở đó, muốn sang chào hỏi chị, nhưng không gặp được chị. Nhìn thấy một người lạ đang mở cửa nhà chị, em cũng lại gần hỏi. Thì ra người kia là trợ lý của chị. Được đấy giám đốc Hứa, mấy ngày không gặp đã có trợ lý."

Hứa Ấu Diên nói: "Không phải lần trước chị đã nói với em rồi à? Chị đang giúp một người bạn tốt lên kế hoạch cho trò chơi mới, bạn chị sợ chị quá bận nên mới cử một trợ lý đến xử lý ít việc vặt giúp chị. Em trợ lý kia cũng chịu khó, bình thường cơm nước ở nhà đều là em ấy làm."

Thời Duyệt tò mò: "Vậy cơm em trợ lý kia nấu có hợp khẩu vị của chị không?"

Hứa Ấu Diên nói: "Hợp hay không hợp không quan trọng, chỉ cần làm cơm cho chị ăn là được rồi."

Thời Duyệt ngạc nhiên: "Hứa Ấu Diên, chẳng lẽ chị không biết nấu cơm."

"Biểu cảm của em là sao đây? Không biết nấu cơm lạ lắm à?"

"Không lạ, nhưng chị nói chị không biết nấu thì rất lạ."

"...cái thái độ thiếu lễ phép gì đây, ai chẳng biết nấu?" Hứa Ấu Diên bực mình nói, "Chẳng qua nấu ra ngay cả chó cũng ghét mà thôi."

Thời Duyệt cười khúc khích: "Em nói là, năm đó em học thêm ở nhà chị, chị từng nấu bún siêu ngon cho em, nhớ không? Sao chị có thể không biết nấu cơm."

Hứa Ấu Diên: "Bún gì cơ? Sao chị không nhớ chị còn kỹ năng này?"

"Bún siêu cay, mùi còn hơi tanh tanh, nhưng đã ăn thì siêu nghiện, sao chị có thể không nhớ?" Thời Duyệt ước gì có thể lôi bát bún cay đến nước mắt nước mũi bão táp mưa sa nhưng vẫn không thể ngừng ăn kia từ trong trí nhớ của mình ra đây ngay lập tức.

Hứa Ấu Diên nhớ ra: "...ừm, thật ra cái đó là bún ốc ăn liền."

Thời Duyệt: "Bún ăn liền...chị dỗ trẻ con có tâm một chút được không!"

Hứa Ấu Diên không nhịn được bật cười.

Hai người cãi qua cãi lại, lại có thể cãi hơn nửa tiếng không ngừng.

Hứa Ấu Diên phát hiện mình và Thời Duyệt cực kì hợp nhau ở khía cạnh nào đó, cô đến đây vốn để gỡ bỏ khúc mắc, nếu đổi thành người khác, sẽ là hết sức nghiêm túc nói 5678 lần, có khi còn làm nhau khó chịu, cãi nhau mới có thể làm lành.

Đến nhà Thời Duyệt, hai người đã nói chuyện rõ ràng, cũng giải quyết xong xuôi trong lúc vui cười đùa giỡn, hoàn toàn bỏ qua giai đoạn giận dỗi.

"Chị ăn cơm chưa? Muốn bây giờ em bộc lộ tài năng với chị không, chị muốn ăn gì? Để em ra xem trong tủ lạnh có nguyên liệu gì để nấu, tuyệt đối không phải đồ ăn liền." Thời Duyệt xung phong nhận việc.

Hứa Ấu Diên nói: "Còn được đãi ngộ thế này, thật bất ngờ. Nếu em không phiền thì cứ tiện tay làm gì cũng được, em làm gì chị ăn nấy."

"Xem ra chị cũng rất dễ nuôi, em ra tủ lạnh xem đã."

Thời Duyệt bước chậm đến phòng bếp, lúc đi đến nơi khuất khỏi tầm mắt Hứa Ấu Diên liền không nhịn được cười, vui vẻ nhảy nhót đến trước tủ lạnh, chọn thức ăn.

Hứa Ấu Diên xuất hiện làm cô hoàn toàn quên mất một màn gay cấn cùng Tiểu Ấu trong phòng làm việc trên tầng mới cách đây không lâu.

Trong lúc Thời Duyệt đang chọn nguyên liệu nấu ăn, trên tầng ba, màn hình máy tính đã nứt hiển thị tùy chọn "Có" dưới "Khởi động hệ thống Hằng Tinh?", phát sáng không nguyên do, giống như bị ai đó chọn trúng.

Con ngươi của Tiểu Ấu khẽ động, đang tự động điều chỉnh tiêu cự...

Thời Duyệt đang đứng trước tủ lạnh tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, tìm thấy bí ngô nhỏ nhập khẩu từ Nhật Bản, còn có cá ngừ ca-li.

Cô định làm một bát salad bí ngô quinoa, ăn kèm với cá ngừ nướng. Hẳn là Hứa Ấu Diên vẫn đi tập gym, nên ăn gì đó bổ dưỡng và lành mạnh. Cá ngừ ca-li vừa ngon vừa ít mỡ, chắc Hứa Ấu Diên sẽ thích.

Lấy tất cả nguyên liệu nấu ăn đặt trên bàn chuẩn bị, đột nhiên nghe thấy hai tiếng "cạch cạch" nặng nề truyền đến từ trên tầng.

Thời Duyệt lập tức ngừng động tác dưới tay, nhìn lên.

Hứa Ấu Diên cũng nghe thấy, vào phòng bếp, nhìn lên cùng em: "Tiếng gì thế?"

Thời Duyệt có linh cảm hết sức không lành, miễn cưỡng mỉm cười nói:

"Tầng trên có người bị bệnh tâm thần, luôn vô cớ quăng quật đồ đạc, càng về đêm càng đầy năng lượng. Chị đừng để ý, lát nữa là ổn thôi."

Thời Duyệt vừa nói xong, tiếng động trên tầng càng lớn, giống như có một người đang dùng một cây búa lớn đập mạnh xuống sàn, mỗi lần đập đều như muốn đập vỡ trần nhà.

Hàng đống bụi rơi xuống hai cô, Hứa Ấu Diên nhìn trần nhà đã bị nứt, giật mình:

"Này phải quăng quật thế nào mới..."

Không đợi Hứa Ấu Diên nói xong, Thời Duyệt đã che đầu chị kéo chị chạy ra khỏi phòng bếp, nụ cười miễn cưỡng dần cứng lại: "Lần này hơi quá đáng, để em lên nói chuyện với anh ta."

Hứa Ấu Diên hết sức khó hiểu: "Đi lên nói chuyện với anh ta, nói chuyện gì? Báo cảnh sát luôn được không?!"

Thời Duyệt lại muốn nói điều gì đó, bỗng ầm một tiếng, toàn bộ trần phòng bếp sụp xuống.

Hai người hét lên ôm nhau, lùi về phía sau liên tục, giống như hai con hamster nhỏ đang sợ hãi tột độ.

Giữa một đống tro bụi, một người máy đứng lên.

Người máy này khá kỳ dị, chỉ có cái đầu được đắp da người, mặt mũi rất tinh tế, không khác gì một con người bình thường. Nhưng phần cơ thể phía dưới lại như bị lột da, để lộ phần thân máy móc.

Hứa Ấu Diên và người máy kia nhìn nhau, càng nhìn càng thấy quen.

"Có phải chị bị ảo giác không? Người máy này, nhìn...hơi giống chị?"

Hứa Ấu Diên nhìn sang Thời Duyệt.

Lúc này Thời Duyệt mới biết, thời khắc sinh tử khi đối mặt với Tiểu Ấu khi nãy không phải thời khắc nguy hiểm nhất trong đời mình.

Mà là hiện tại mới đúng.

Thời Duyệt cảm thấy tê rần từ lưng lên đến đỉnh đầu, nhưng vẫn muốn giả vờ hết sức bình tĩnh, làm như không biết nó: "Thật à? Đâu có. Chị nghĩ nhiều rồi, không giống chút nào. Tên điên tầng trên kia lại có thể chế tạo AI, lần này phải báo cảnh sát thật..."

Thời Duyệt mới bổ não được một nửa, Tiểu Ấu vừa mở miệng đã bán đứng cô:

"Thời Duyệt cậu muốn ăn món gì? Đừng tự làm, tôi đến giúp cậu."

Nói xong, Tiểu Ấu kéo cửa tủ lạnh, trực tiếp kéo rời.

Thời Duyệt liếc sang, phát hiện Hứa Ấu Diên đang nhìn mình chằm chằm.

Thời Duyệt nói với chị: "Em biết bây giờ chị nhất định đang hiểu lầm cái gì, nhưng chị phải tin em, sự thật không như chị thấy."

Hứa Ấu Diên: "Em làm AI dựa theo vẻ ngoài của chị sao?"

Thời Duyệt lúng túng cười ha ha: "Sao có thể, sao chị lại cảm thấy nó giống chị! Nó đâu có giống chị!"

"Xin chào." AI cầm hai quả trứng đã bị bóp nát lên tiếng: "Tôi tên Tiểu Ấu, ấu trong ấu trĩ."

Hứa Ấu Diên:"......"

Thời Duyệt:"............"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi