Thời Duyệt ôm càng chặt, càng say đắm.
.
"Đệch."
Hứa Ấu Diên đã mất khả năng kiểm soát nhân vật của mình, hơn nữa tầm nhìn còn có thêm một lớp filter mờ ảo có màu đỏ như máu, trạng thái hiện: Đã bị ác quỷ nhập thân.
Hứa Ấu Diên không thể điều khiển nhân vật, nhưng vẫn có thể nhìn Thời Duyệt qua thị giác của nhân vật.
Thời Duyệt vốn sợ ma, hiện giờ chỉ còn mình em ở lại bối cảnh này đối phó với ác quỷ, Hứa Ấu Diên rất lo lắng.
Nhìn nét mặt Thời Duyệt có thể thấy em đã phát hiện bất thường, đang từ từ đặt đũa xuống, sờ vào tập bùa vàng trong túi áo.
"Hứa Ấu Diên." Thời Duyệt vừa từ từ lùi xa khỏi bàn lẩu, vừa nói, "Em khuyên chị đừng có làm em sợ, nếu không lần này em nhất định sẽ giận chị đấy."
Hứa Ấu Diên vẫn cười một cách quái dị, cười đến nỗi hai vai không ngừng run rẩy.
Thời Duyệt liếc nhìn ra ngoài thang máy, Thải Anh đã biết mất từ khi nào không hay.
Được rồi, xem ra đối diện không còn là Hứa Ấu Diên, trăm phần trăm là ác quỷ.
Thời Duyệt lùi một bước ác quỷ liền tiến thêm một bước, rõ ràng là vẻ ngoài của Hứa Ấu Diên, điều nực cười là dùng sức quá mạnh khiến ngũ quan méo mó, làm người ta nhìn thấy rất không thoải mái. Hai hàng răng nghiến chặt, phát ra tiếng "ken két ken két" rất khó chịu.
"Mày tưởng...chúng mày không đi ra...tao cũng không vào được sao...hi hi hi hi..."
Thải Anh nghiêng người về phía trước, nâng cây dùi trong tay.
"Được, được, cô giỏi lắm." Thời Duyệt không có ý định lấy cứng đối cứng với Thải Anh, "Không bằng chúng ta hòa bình, chúng tôi đến đây là để lắng nghe nỗi oán niệm của cô, cô còn chuyện gì không cam lòng, tại sao lại biến thành ác quỷ, có thể nói với chúng tôi."
"Nói cho chúng mày? Sau đó biến thành trò cười cho chúng mày? Mơ đi!"
Thải Anh hung hăng lao về phía trước, muốn bay qua bàn đâm Thời Duyệt.
Bản thân Thời Duyệt đã phản ứng nhanh, càng nhanh hơn khi gặp sợ hãi. Thải Anh mới có ý định đứng lên, còn chưa thật sự đứng dậy, Thời Duyệt đã đạp lên bàn, mượn lực nhanh chóng lùi về phía sau. Cái bàn bị đạp đổ, nồi lẩu nóng đổ hết vào Thải Anh.
Thải Anh bị bỏng hét lên, mà Hứa Ấu Diên cũng cảm nhận được một phần sức nóng của nồi lẩu, kinh khủng hơn là mùi lẩu và những thứ mỡ màng đều đổ lên đầy người cô, cực kì khó chịu.
Một miếng thịt bò vướng trên tóc Thải Anh, Thải Anh nổi giận, ném thẳng cây dùi về phía Thời Duyệt.
Thời Duyệt đã sớm đoán được Thải Anh sẽ dùng chiêu này, liền cầm hai quai của nồi lầu vừa đổ sạch, giơ lên chắn, ngăn được mũi dùi của Thải Anh.
Thải Anh nhân cơ hội bay lên lao về phía Thời Duyệt, muốn trực tiếp cắn chết cô.
Thời Duyệt lấy nồi lẩu làm khiên, chặn gần hết đòn tấn công của Thải Anh, đồng thời lấy mấy lá bùa, dán lên khắp mặt Thải Anh.
Thải Anh lại không hề sợ bùa vàng, thậm chí giương móng vuốt chọc thủng nồi lẩu, lại chồm mạnh về phía trước, tóm lấy mũi Thời Duyệt. Thời Duyệt vung mạnh nồi lẩu sang một bên, miễn cưỡng phá đòn của Thải Anh.
Ác quỷ nhập vào cơ thể người khác, chẳng trách không sợ bùa vàng!
Giá trị oán hận của Thải Anh tăng vọt, Thời Duyệt ném nồi bỏ chạy, Thải Anh đuổi sát không bỏ, hơn nữa tốc độ rất nhanh!
Vẻ ngoài đang mặc không có buff nhanh nhẹn, Thời Duyệt hoàn toàn dựa vào đôi chân của mình. Cô lao ra khỏi thang máy, phát hiện tầng -3 là một hầm để xe cực rộng, bãi đỗ trống trải, chỉ có mấy chiếc xe hỏng phủ đầy bụi, có vài lốp xe đã xẹp xuống, vừa nhìn đã biết không phải phương tiện có thể lái.
Hứa Ấu Diên có mang chiếc xe màu đỏ rượu của chị, nhưng xe đang ở trong túi vạn năng của chị, hiện giờ chị chính là ác quỷ, không thể trông chờ ác quỷ lấy đồ cho mình.
Thời Duyệt vừa chạy như điên vừa kêu to hỏi Corgi: "Có đạo cụ nào đối phó với ác quỷ được không! Nhanh lấy ra!"
Corgi quăng ván trượt ra, rất thiết thực, Thời Duyệt nhảy lên ván trượt, ván trượt lập tức đưa cô lao về phía trước, bỏ ác quỷ lại đằng sau.
Còn chưa chạy được trăm mét, Thải Anh vung hai tay, dưới nền bãi đỗ xe xuất hiện mấy vết nứt rất dài theo một cơn rung chấn dữ dội, vết nứt kia đuổi sát phía sau Thời Duyệt, Thời Duyệt muốn tăng tốc, lại không thể trốn được sự truy đuổi của vết nứt, ván trượt dưới chân mắc vào khe, Thời Duyệt ngã ra ngoài mấy mét theo quán tính.
"Thời Duyệt!"
Hứa Ấu Diên vẫn không có khả năng điều khiển cơ thể, thấy Thời Duyệt ngã không nhẹ, thanh máu trên đầu mất một phần ba.
Thời Duyệt rất nhanh nhẹn, lăn hai vòng dưới đất rồi lập tức đứng dậy, căn bản không dám quay đầu, co chân chạy.
Cô biết ác quỷ đang ở ngay sau lưng, bình sữa hồi máu ở trong túi vạn năng của Hứa Ấu Diên, nếu cô đối đầu trực tiếp với Thải Anh, chỉ sợ không chịu nổi một chiêu của đối phương.
Không biết cây dùi đã trở lại trong tay Thải Anh từ khi nào, Thải Anh giống như một cơn gió khiến người ta ngạt thở, chỉ trong nháy mắt đã bay đến trước mặt Thời Duyệt.
Thời Duyệt phanh lại, suýt nữa trượt ngã xuống đất.
"Không cần dũng cảm vùng vẫy làm gì, mày sẽ trở thành một phần của đại học Quỷ Sơn, vĩnh viễn biến mất khỏi ký ức của mọi người..." Thải Anh nâng dùi nhắm ngay ngực Thời Duyệt.
Hứa Ấu Diên tận mắt chứng kiến cảnh này, không thể làm gì, ý chí của cô có kiên định đến đâu cũng không mảy may ảnh hưởng đến Thải Anh.
Xem ra ván này sẽ thua.
Thời Duyệt nhìn mũi dùi sáng lóa sắp đâm đến, thở ra một tiếng thật dài:
"Được rồi, Corgi, lấy cái kia ra đi, dù Hứa Ấu Diên đang nhìn cũng không còn cách nào khác."
Corgi nhảy bật hai cái tại chỗ, lắc mạnh người như vừa bị dính nước, hất thứ gì đó ra khỏi ba lô đang đeo trên lưng, thứ kia nhanh chóng phóng to, bay về phía Thời Duyệt.
Mũi dùi của Thải Anh không hề lưu tình, mỗi lần đâm xuống đều muốn lấy mạng Thời Duyệt, chợt Thải Anh bị một thứ gì đó màu trắng quạt qua mặt, phải liên tục lùi về phía sau.
Khi đứng vững lại, nhìn rõ thứ vừa vỗ mặt mình, Thải Anh ngây ngẩn.
Hứa Ấu Diên cũng sửng sốt.
Thời Duyệt ngồi trên một con ngỗng trắng tinh vừa béo vừa to, ngỗng trắng đứng ngạo nghễ, cổ thẳng tắp, đôi cánh vừa mới vỗ mặt Thải Anh đang từ từ thu về hai bên người.
Cả con ngỗng toát ra một khí chất thần thánh không thể xâm phạm, ngay cả Thải Anh nhìn cũng há hốc mồm.
Nhưng Thời Duyệt cưỡi trên ngỗng trắng to đùng lại cúi đầu, như thể không dám nhìn người khác, hình ảnh cưỡi ngỗng thật sự quá ngu ngốc.
Thải Anh dường như không biết con thú thâm uyên này mạnh đến mức nào, sau khi tiêu hóa hình ảnh lố bịch trước mắt liền hết sức khinh địch, coi thường đối phương, đưa tay muốn tóm Thời Duyệt xuống.
Vô số sự thật đã chứng minh, kẻ coi thường chiến thần ngỗng trắng to đùng, dù là quỷ, cũng sẽ không có kết cục tốt.
Thải Anh còn chưa chạm vào Thời Duyệt đã bị ngỗng trắng to đùng ngoạm.
Cái mỏ của con ngỗng ngoạm rất đau, oán hận của Thải Anh lập tức phá vỡ thanh giá trị, không nhịn được hét lên. Ngay cả Hứa Ấu Diên cũng cảm giác được cổ tay mình đau đớn.
"Bỏ ra!" Thải Anh tức giận đánh vào đầu ngỗng, ngỗng chẳng những không buông, mà ngược lại càng kẹp chặt hơn, hai cái mỏ vàng cam cứng như sắt, kẹp chặt tay Thải Anh, điên cuồng vặn.
Tiếng kêu thảm thiết của Thải Anh vang dội khắp tầng -3, Thải Anh thật vất vả rút được tay về, quỷ khí bùng nổ, vẻ mặt trở nên dữ tợn, điên cuồng gào vào mặt ngỗng trắng.
Ngỗng trắng ưỡn thẳng cổ, "khè" một tiếng gào lại, Thời Duyệt nhìn sóng âm gần như trở nên hữu hình, như một lưỡi liềm bằng không khí đâm "xoẹt" xuyên qua cơ thể Thải Anh, tất cả xe trong bãi đỗ bị nâng lên cao sau đó lại nặng nề rơi xuống, tiếng cảnh báo vang dội khắp hầm.
Mái tóc bù xù xõa tung trên khuôn mặt khó tin, sao Thải Anh ngờ được con ngỗng trắng chẳng khác gì gia cầm bình thường này lại có thể mạnh như vậy.
Đừng nói là Thải Anh, ngay cả chủ của ngỗng trắng to đùng cũng không ngờ.
Thời Duyệt biết thú cưng từ thẻ triệu hồi thâm uyên nhất định sẽ mạnh, lại không ngờ đủ mạnh để có thể làm ác quỷ cũng phải trợn mắt há miệng.
Tình thế lập tức đảo ngược, Thời Duyệt vuốt đầu ngỗng, chỉ vào Thải Anh nói: "Lên nào ngỗng, vặn mạnh lên, không cần lưu tình!"
Ngỗng trắng to đùng khinh bỉ nhìn Thời Duyệt một cái, sau đó vặn chặt bàn tay của cô.
Thời Duyệt: "..."
Đây là một con ngỗng trắng to đùng không thể bị điều khiển.
Nó hoàn toàn không nghe lệnh của bất kì ai, nhìn thấy ai ở trước mắt, chỉ cần cảm thấy đối phương cản trở mình, nó sẽ lập tức vặn mạnh.
Tất cả sinh vật trong mắt nó đều nhỏ bé như những sinh vật phù du, không thể chịu nổi một đòn.
Nó căn bản không biết sợ.
Thải Anh không ngờ mình chết rồi, biến thành ác quỷ rồi, nhưng vẫn có thể bị bắt nạt, hơn nữa còn bị một con ngỗng bắt nạt.
Ngỗng trắng to đùng đuổi theo Thải Anh khắp bãi đỗ xe như điên, lớn tiếng kêu cạc cạc, đôi cánh siêu dài dang rộng gần như có thể bay lên.
Hai cánh tay và cổ, eo, chân, cả người Thải Anh đều bị con ngỗng lớn vặn đến tím tái, đau đến váng đầu hoa mắt, thậm chí giá trị oán niệm cũng không tăng thêm, mà biến thành sợ hãi, chỉ có thể chạy trốn.
Thải Anh đau, Hứa Ấu Diên cũng không chịu nổi, dù sao cũng chính là nhân vật của cô bị vặn.
Nhìn Thải Anh bị đuổi khắp nơi, Hứa Ấu Diên ôm cơ thể đau đớn vì bị vặn, nhất thời không biết cổ vũ cho ai mới phải.
Thời Duyệt cưỡi ngỗng trắng to đùng, lắc lư bay lên trời chạy dưới đất, não sắp văng ra ngoài.
"Cái con...ngỗng đần này...dừng lại ngay!" Thời Duyệt nắm chặt cổ ngỗng, vẫn không thể lay chuyển nổi sự dũng mãnh hư cấu của nó.
Thú được triệu hồi từ thẻ thâm uyên thật sự quá lợi hại, nhưng không thể kiểm soát là thế nào!
Thời Duyệt quyết tâm, đêm nay sẽ mua ngỗng quay ăn khuya!
Thải Anh chạy một mạch như điên, con đường phía trước bị cổng sắt rơi xuống chặn. Thải Anh tuyệt vọng quay đầu lại, thấy con ngỗng lớn đã lao đến sau lưng.
"Khà." Ngỗng trắng to đùng tiến lên một bước, chặn tất cả lối chạy của Thải Anh.
"Ta lại có thể bị một con ngỗng ép đến nông nỗi này, không ngờ đến chết rồi, biến thành ác quỷ rồi, ta vẫn vô dụng như trước..."
Thời Duyệt phát hiện mức oán hận của Thải Anh đang giảm xuống, Hứa Ấu Diên cũng nhận ra ý thức của mình bắt đầu từ từ trở về, cô thử động ngón tay, có thể nhúc nhích.
Hứa Ấu Diên lập tức nói chuyện với Thời Duyệt qua kênh chat riêng: "Bây giờ là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi Thải Anh! Chị có thể điều khiển cơ thể rồi, giúp chị!"
Nghe đến tin tốt này, Thời Duyệt tràn đầy năng lượng đáp một tiếng "Được"! Đáp xong mới bối rối, phải giúp như thế nào?
Hứa Ấu Diên nâng tay, trên mu bàn tay là một chữ "R", một nỗi chấp niệm quen thuộc bùng lên từ đáy lòng, sự tương thích giữa cô và nhân vật ảo tăng thêm một bậc, mà giá trị oán hận của Thải Anh lại bị kéo xuống.
Hứa Ấu Diên hiểu ra phần nào, Thải Anh là một linh hồn phẫn uất, vì thế giá trị oán hận của cô ấy thật ra chính là quỷ khí, khi ý chí của cô ấy bị xao động, quỷ khí cũng sẽ giảm. Chỉ tấn công sẽ không thể tiêu diệt cô ấy, mà phải nghĩ cách hạ quỷ khí của cô ấy xuống 0, mới là chiến lược chính xác để qua ải này.
Hứa Ấu Diên muốn nhân cơ hội giành lại quyền kiểm soát cơ thể, cách làm của cô chọc giận Thải Anh, Thải Anh giận tím người, giá trị oán hận một lần nữa tăng vọt, một luồng oán niệm màu đen phun ra từ trong miệng, quấn lấy ngỗng trắng to đùng.
Ngỗng trắng to đùng không thể cắn được oán hận vô hình, dần bị khóa lại.
Thời Duyệt vất vả thoát khỏi oán hận, cũng bị dính phải oán hận, lượng máu từ từ tụt xuống.
"Không ổn, Hứa Ấu Diên, sợ la em sắp mất mạng rồi." Thời Duyệt nghe tiếng kêu thảm thiết đứt quãng của nhân vật ảo, mỗi một lần kêu đau đều sẽ mất một ít máu, không khí màu đen bay quanh người cô, không thể phá vỡ hoàn toàn.
Hai cô rơi vào nguy hiểm lớn nhất của giai đoạn này, nhìn như chỉ có thể bó tay chịu thua, nhưng ngược lại, Hứa Ấu Diên bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Cô đang suy nghĩ nên ra tay từ đâu trong chuyện này.
Khi bắt đầu bình tĩnh lại, trong đầu Hứa Ấu Diên hiện ra một hình ảnh, nụ cười của một cô gái rất xinh đẹp chợt lóe lên trong ký ức của cô. Cô không nhận ra người này, nhưng có ấn tượng với bộ quần áo kia.
Là bộ quần áo Tiểu Kiều mặc trong ảnh.
"Hứa Ấu Diên, chị còn ở đây không?"
Thời Duyệt gọi cô trong kênh chat riêng.
Hứa Ấu Diên nói: "Thật ra rất đơn giản, đúng không?"
"Chị đang nói gì đấy?"
"Thời Duyệt, chị đang nói chuyện với Thải Anh."
Tỉnh táo lại, Hứa Ấu Diên phát hiện, Thải Anh nhập vào người cô, không chỉ chiếm dụng cơ thể "Nothing", mà ký ức cũng được chia sẻ cùng Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên vừa lần theo ký ức tìm kiếm manh mối, bối cảnh trò chơi được phân ra, Hứa Ấu Diên đi một mình đến đại học Quỷ Sơn vào ban ngày, tìm được Thải Anh trên tầng thượng trống trải của tòa giảng đường.
"Các người hoàn toàn không thể hiểu tôi, không ai trên thế giới này có thể hiểu tôi, vì các người không giống tôi." Thải Anh ngồi một mình trên tầng thượng, cúi gằm, tóc mái dày che khuất đôi mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Giờ phút này Thải Anh không có giá trị oán hận, thậm chí không phải ác quỷ, mà chỉ là một cô gái bình thường.
"Thật ra rất đơn giản, đúng không?" Hứa Ấu Diên ngồi xếp bằng đối diện Thải Anh, "Điều cô muốn rất đơn giản, cô chỉ muốn người khác để ý đến mình."
"Không, cô sai rồi." Thải Anh ôm gối, quay đầu, đôi mắt hẹp dài lộ ra từ tóc mái dày, mang theo địch ý rõ ràng, "Tôi hoàn toàn không quan tâm đến người khác, tôi hận tất cả mọi người trên thế giới này!"
Hứa Ấu Diên gật đầu: "Nói cách khác cũng không sao đâu, đổi hai chữ "người khác" thành tên của người kia, là điều trong lòng cô muốn nhất."
"Đừng nhắc đến con khốn kia với tôi!" Thải Anh bỗng bật dậy gào thét, "Là ai hại tôi thành thảm như thế này! Chính là nó! Tại sao tôi phải nghĩ đến nó? Tôi hoàn toàn quên nó rồi!"
"Thật sao." Hứa Ấu Diên vẫn ngồi tại chỗ, Hứa Ấu Diên điềm tĩnh đối lập với Thải Anh giận dữ, "Tôi còn chưa nói ra tên của người kia, trong lòng cô đã tự động nhớ đến người nào đó, thậm chí giận dữ như vậy. Cô nói cô đã hoàn toàn quên người đó, dù người khác tin, nhưng chính cô có tin không?"
Thải Anh: "..."
"Thải Anh, cô có chắc là Tiểu Kiều đã thật sự phản bội cô? Người ngồi trên xe buýt số 404 khi đó thật sự là cô ấy sao?"
"Chính mắt tôi nhìn thấy, không phải nó thì còn có thể là ai!"
"Cho nên, cô gϊếŧ tất cả mọi người trên xe buýt số 404, đúng không? Gϊếŧ tất cả mọi người cùng với Tiểu Kiều."
Hứa Ấu Diên nhìn chằm chằm Thải Anh, khi nhắc đến cái chết của Tiểu Kiều, nét mặt Thải Anh rõ ràng cứng lại: "Kẻ phản bội tình bạn như nó, chẳng lẽ không đáng chết!"
Thải Anh vẫn gào thét, nhưng rất rõ ràng, tiếng gào của cô ấy đã yếu hơn.
"Sao cô lại gϊếŧ tất cả mọi người trên xe buýt số 404? Tự sát rồi biến thành ác quỷ, sau đó gϊếŧ người? Được rồi, thật ra chuyện này không quan trọng, quan trọng là...tôi cảm thấy có điều gì đó rất mâu thuẫn. Nếu cô thật sự chắc chắn rằng Tiểu Kiều phản bội cô, thì cô đã gϊếŧ những người trên xe buýt số 404, thậm chí bắt cả đại học Quỷ Sơn cũng phải chôn cùng, nhưng vì sao cô vẫn còn nhiều oán niệm như vậy, trở thành một linh hồn phẫn uất, không thể siêu sinh? Lẽ ra cô đã hoàn thành sự trả thù lớn nhất, phải không còn chút bận tâm nào rời khỏi nhân thế mới đúng."
Thải Anh không trả lời vấn đề của cô.
Thời Duyệt nói: "Oán khí giảm xuống rồi!"
Hứa Ấu Diên ép hỏi: "Thải Anh, nguyên nhân thật sự làm cô không rời khỏi đại học Quỷ Sơn là gì?"
Oán hận của Thải Anh tiếp tục giảm xuống. Thải Anh thậm chí không còn giống một ác quỷ, mà cô đơn tự ôm chính mình, ngồi trên sân thượng trống trải của tòa giảng đường, giống như một thói quen từ lâu.
Hứa Ấu Diên đón gió, tóc bay lên, để lộ đôi mắt kiên định.
"Cô nói không một ai để ý đến cô, vì những người khác không giống cô. Không sai, cô nói đúng một nửa, trên đời này hoàn toàn không có hai người nào giống hệt nhau. Cô có nỗi khổ của cô, người khác cũng thế.
Khi lên cấp hai, vì béo, tôi cũng từng bị đặt rất nhiều biệt danh. Tôi đã đọc nhật ký của cô, những biệt danh xấu xí họ gán cho cô, tôi cũng đã bị gọi như thế. Có điều các bạn cùng lớp của tôi biết nhiều hơn, tên của tất cả lợn hoặc họ hàng gần nhà lợn trong phim truyền hình hay phim hoạt hình nổi tiếng thời đó, tôi đều từng bị gọi một lần."
Mặc kệ Thải Anh có đang nghe hay không, Hứa Ấu Diên vẫn nói, tựa như đang nói cho chính mình nghe.
"Không ai lớn lên mà không có bất kì một khuyết điểm nhỏ nào." Hứa Ấu Diên lạnh nhạt nhìn Thải Anh, "Mỗi người đều có nỗi khổ của riêng mình, đều phải vất vả để trưởng thành, cô dựa vào cái gì mà cho rằng chỉ có một mình cô thảm, người khác thì rất dễ dàng?"
Thải Anh lắng nghe, khuôn mặt nóng bừng, trong lòng thoáng được an ủi.
Hứa Ấu Diên tiếp tục nói: "Thời cấp hai tôi thích nhất là chơi game, không thích giao lưu cùng các bạn. Thật ra tôi cũng không biết phải nói chuyện gì, họ không hứng thú với những game tôi thích chơi, tôi cũng không biết những ngôi sao nổi tiếng mà họ hâm mộ. Dần dần, vừa béo lại vừa không biết ăn diện như tôi trở thành kẻ lạc loài xa rời khỏi tập thể, mỗi lần trường tổ chức hoạt động tôi đều chỉ có một mình, một mình, tôi dứt khoát chơi điện thoại.
Cô biết không, đây là một vòng tuần hoàn ác tính, khi cô càng tách xa khỏi thế giới này, thật ra thế giới này cũng vứt bỏ cô.
Tuổi mới lớn là thời kì rất đặc biệt, vừa nhiệt tình vừa nhạy cảm, đầy những thay đổi và những điều không xác định, là giai đoạn vô cùng quan trọng để đắp nặn nhân cách. Chắc cô hiểu, phần lớn thời gian cảm thấy thoải mái vì không bị quấy rầy khi rời xa đám đông, cô vẫn sẽ luôn có những khoảnh khắc ngắn ngủi cảm thấy bên cạnh có một người bạn cũng tốt. Có thể là những lúc có chuyện gì vui hoặc không vui muốn chia sẻ cùng ai đó, cũng có thể là khi nhìn thấy món đồ uống giảm giá một nửa cho cốc thứ hai...rất nhiều, rất nhiều khoảnh khắc muốn chia sẻ về thế giới bên ngoài lẫn thế giới nội tâm, tôi cũng nghĩ, nếu có một người bạn trò chuyện cùng thì tốt biết mấy.
Nếu khi đó không gặp được cậu ấy, có lẽ từ cấp hai cho đến cấp ba thậm chí đại học, tôi vẫn sẽ luôn tự khóa chặt chính mình. Không thể tưởng tượng được sẽ trở thành người như thế nào, chắc chắn không như bây giờ, có khả năng kết bạn, có những người bạn tốt dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ tin tưởng tôi."
Thải Anh hỏi: "Bạn tốt của cô là người như thế nào?"
Hứa Ấu Diên gác chân, đút hai tay vào trong túi, khóe miệng nhuốm ý cười khi nhớ lại:
"Thật ra duyên của tôi với cậu ấy rất cạn, cấp một học cùng nhau, cấp hai học thi vào cùng một trường, được xếp vào cùng lớp. Đương nhiên hai năm đầu chúng tôi chỉ biết đến sự tồn tại của nhau, giống như thời cấp một, không giao thiệp quá nhiều.
Có một lần đến tiết thể dục, đúng lúc tôi đến tháng muốn xin nghỉ --- cô biết đấy, kinh nguyệt của người béo thường đến khá sớm --- tôi ở lại lớp chơi game, tiện ghi chép các nhiệm vụ chính tuyến trong game, so sánh cùng các game khác, muốn biết nguyên nhân nó hấp dẫn người chơi hơn, rồi hoàn thành một bản thảo, gửi cho truyền thông đổi ít tiền nhuận bút. Sau đó các bạn cùng lớp trở lại, họ vừa bị bắt chạy một nghìn mét, cáu gắt không biết trút vào đâu, liền muốn tìm tôi xả. Thật ra tôi căn bản không có nhiều thời gian để phản ứng, họ muốn nói gì thì cứ nói, còn với tôi chạy deadline vẫn quan trọng hơn.
Nhưng có người không nhìn nổi, còn giận dữ hơn tôi, nổi cáu mắng nhiếc những nữ sinh cay nghiệt đó, hai bên còn suýt đánh nhau, may mắn giáo viên chủ nhiệm đi qua."
Thải Anh bị hấp dẫn bởi chuyện cũ của cô: "Người đó sau này chính là bạn tốt của cô sao?"
"Đúng, sau chuyện đó chúng tôi liền trở thành bạn tốt, đến bây giờ đã gần hai mươi năm, vẫn ở cùng một thành phố, vẫn thỉnh thoảng gặp nhau."
Hứa Ấu Diên vừa nói, vừa chăm chú quan sát thay đổi trong nét mặt của Thải Anh.
Như cô nghĩ, khi nói đến những chuyện ấm áp này, Thải Anh cũng không lạnh lùng, thậm chí tỏ vẻ hâm mộ rất rõ ràng.
"Thật ra cô cũng không muốn ghét bỏ những người xung quanh mình, nếu trên thế giới này có một người chủ động ôm cô vào lòng, cô thậm chí sẽ sẵn sàng trả giá tất cả vì người ấy."
Hứa Ấu Diên vẫn luôn cảm thấy mình là người nghèo cảm xúc, nhớ lại chuyện cũ, cô mới phát hiện có rất nhiều điều tưởng chừng đã quên từ lâu, chỉ cần thử tìm lại, thì ra chuyện cũ vẫn luôn ở đây, chưa bao giờ rời khỏi ký ức của mình.
"Sau khi thân với cậu ấy, tính cách của tôi từ từ thay đổi. Cậu ấy nói trước kia cảm thấy tôi hướng nội, luôn không muốn giao tiếp cùng người khác, không ngờ tính cách thật lại cực kì hoạt bát, còn rất hài hước. Nhờ cậu ấy nói tôi cũng phát hiện hóa ra tôi là người như thế. Thải Anh, đối với cô, Tiểu Kiều cũng là một người bạn đặc biệt quan trọng, đúng không. Sự xuất hiện của Tiểu Kiều đã làm thay đổi cuộc sống của cô, từ đầu đến cuối cô ấy đều không cảm thấy cô có gì khác biệt so với những người còn lại. Cô ấy có đối xử với cô thật lòng hay không, cô hẳn là người biết rõ nhất thế giới."
Hứa Ấu Diên đi đến trước mặt Thải Anh, không hề lảng tránh, nhìn thẳng vào mắt Thải Anh: "Nội tâm cô cũng cảm thấy Tiểu Kiều luôn đối xử với mình thật lòng, sẽ không phản bội cô. Cô chỉ là muốn tìm cớ để bản thân dễ chịu hơn thôi.
Thải Anh, có phải cô bày tỏ với Tiểu Kiều, sau đó bị từ chối?"
Kênh chat riêng của Hứa Ấu Diên vẫn luôn mở, Thời Duyệt có thể nghe được cuộc trò chuyện của hai người.
Khi Hứa Ấu Diên nói đến đây, Thời Duyệt hiểu ra, có thể xâu chuỗi tất cả nguyên nhân hậu quả lại cùng nhau.
Thải Anh cúi đầu, thừa nhận:
"Đúng, tôi không nhịn được tỏ tình với cậu ta, dù biết rõ kết quả nhưng vẫn làm, vì cậu ta nói sau khi tốt nghiệp sẽ rời khỏi nơi này đến làm việc ở thành phố lớn hơn, tôi sợ nếu không nói, cậu ta sẽ không biết từng có một người thích mình như vậy trong đời. Tôi đã biết trước kết quả, lẽ ra phải sớm hiểu lòng tốt của cậu ta đối với tôi chỉ là bố thí mà thôi, vậy mà vẫn tham lam có thể tiến thêm một bước..."
Thải Anh cũng không biết mình đang khóc hay đang cười: "Không sai, tôi bị từ chối. Nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của cậu ta khi nhận được lời tỏ tình của tôi, tôi rốt cuộc nhận ra sự thật! Tâm ý tương thông đều là ảo tưởng! Đều là ảo tưởng cậu ta gây ra cho tôi! Nếu cậu ta không đối xử với tôi tốt như thế, tất cả những chuyện này đều không xảy ra! Tôi cũng sẽ không hy vọng hão huyền!"
Thời Duyệt thật vất vả giải thoát cho ngỗng trắng to đùng, vuốt ve nó. Ngỗng trắng to đùng cúi đầu mất hết ý chí chiến đấu, xem ra nó cũng giống lợn vàng, phải nghỉ ngơi một thời gian sau khi giải phóng sức chiến đấu.
Sau một hồi yên lặng, Thải Anh bắt đầu có động tĩnh, Thời Duyệt cảnh báo Hứa Áu Diên: "Oán hận của Thải Anh lại tăng kìa."
Hứa Ấu Diên: "Thấy rồi, chị thử xem có thuyết phục cô ấy bằng lời nói một lần nữa không."
"Hứa Ấu Diên."
"Ơi?"
"Những điều chị nói đều là thật sao?"
"Hả?"
"Chuyện thời cấp hai."
"Thật đấy, mãi đến khi học đại học vẫn chưa gầy được, em cũng thấy rồi còn gì."
"Em nói là chuyện người bạn tốt kia..." Thời Duyệt cảm thấy rất khó chịu, vậy mà cô không biết trong lòng Hứa Ấu Diên còn có một người quan trọng như vậy.
Hứa Ấu Diên đang định lên tiếng, Thải Anh chợt biết mất, bối cảnh nhỏ cũng biến mất.
"Thời Duyệt em phải cẩn thận, Thải Anh có thể lại nổi giận!"
Thải Anh thức tỉnh từ trong ký ức của cô, với lòng thù hận và không cam lòng mạnh mẽ hơn.
"Cô đã nhắc nhở tôi...trên đời này đầy những thứ "tình nghĩa" giả tạo vô nghĩa, chỉ xuất hiện những lúc yên bình, lại biến mất không thấy tăm hơi những khi nguy nan." Oán hận của Thải Anh tăng mạnh, quỷ khí cực lớn bao quanh người, tỏa ra mùi hôi khiến người ta ngạt thở. Toàn thân "Nothing" nứt nẻ, máu đen chảy ra từ những vết nứt, loang lổ khắp cơ thể, khiến người ta sợ hãi.
"Con khốn kia không nên cho tôi bất cứ ảo tưởng nào! Biết tôi thích nó như vậy cũng không nên cứ thế vứt bỏ tôi! Nếu nó có thể cho tôi một chút, một chút dịu dàng nhỏ thôi, tôi cũng sẽ không tự sát!" Thải Anh giận dữ hét,
"Là nó phá hủy tất cả, cho tôi hy vọng rồi lại cướp đoạt, không bằng đừng cho tôi ngay từ đầu...thế giới này hoàn toàn không có tình bạn thật sự nào có thể chiến thắng vẻ ngoài xấu xí, các cô nói nội tâm cái quái gì, có mấy ai để ý đến nội tâm? Ngoại hình này đã đủ để ngăn cản tất cả những khả năng muốn tìm hiểu nội tâm! Muốn thử sao, lấy mặt của tôi đổi cho cô, ai sẽ yêu cô!"
Hứa Ấu Diên chăm chú lắng nghe Thải Anh, thật ra rất đồng ý.
Con người hầu như là động vật thị giác, trừ khi đặc biệt chú ý đến gì khác hoặc điều kiện bản thân bị hạn chế, ở hoàn cảnh được cho phép, sẽ luôn có xu hướng ưu tiên những lựa chọn ưa nhìn hơn.
Điều này đặc biệt đúng với sự lựa chọn của tất cả mọi người.
Người có vẻ ngoài xinh đẹp, chỉ cần tính cách không quá tệ, mối quan hệ với những người khác cũng sẽ không thể tồi.
Mà người có vẻ ngoài không ưa nhìn, muốn có những mối quan hệ tốt, thì tính cách tuyệt đối không thể tệ.
Không phải một trăm phần trăm tuyệt đối, nhưng là hiện tượng phổ biến.
Người ta có thể tạo một hình tượng ảo xấu xí trong Phòng Bí Mật, nhưng sẽ không sẵn lòng có một cơ thể thực như vậy. Hứa Ấu Diên đã tự trải nghiệm các nguyên tắc của cuộc sống, cô nhận ra ê-kíp Phòng Bí Mật khá tận tâm với nhân vật Thải Anh này.
Có vẻ như không thể cho Thải Anh ăn súp gà cho tâm hồn để qua ải.
Vậy phải làm thế nào để qua ải này?
Hứa Ấu Diên lại mất phương hướng.
Khi giá trị oán hận của chạm đến đỉnh điểm, Thải Anh chợt cảm thấy được ôm lấy.
Có người ôm chặt cô ấy từ phía sau.
Không phải muốn đeo gông cùm cho cô ấy, mà là một cái ôm đau lòng, muốn giúp cô ấy ngăn cản tất cả mọi thứ.
Hai tay Thời Duyệt rất dài cũng rất mạnh mẽ, bao bọc "Nothing" trong phạm vi bảo vệ của mình.
"Em có thể." Thời Duyệt lặp lại, "Em có thể."
"Không cần biết Hứa Ấu Diên đã từng trông như thế nào, tương lai sẽ trở thành như thế nào, tôi đều có thể. Cô cảm thấy trên thế giới không có tình yêu chân thành, là vì cô chưa gặp được mà thôi."
Thải Anh tức giận: "Ngươi..."
Thời Duyệt ôm càng chặt, càng say đắm.
Ngoại hình khó coi thì sao?
Dù Thải Anh có đáng sợ, làm người ta ghê tởm, chỉ cần lúc này Hứa Ấu Diên có thể cảm nhận được cái ôm của cô, Thời Duyệt cũng có thể mãi mãi ôm chị như thế này.
Chỉ cần người này là Hứa Ấu Diên, là tâm hồn Thời Duyệt theo đuổi bấy lâu nay, tất cả những chuyện khác, hoàn toàn không hề quan trọng.