MAO SƠN QUỶ THUẬT SƯ

Không biết là con cái nhà ai vậy? Bạch Nham Lang lên tiếng càu nhàu.

Tôi vội vàng dùng tay bịt miệng ông ta lại, đồng thời dùng một giọng nghiêm túc nói:

Đừng có gây chuyện, đừng đắc tội với con tiểu quỷ, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện!

Bạch Nham Lang chợt tỉnh ngộ, ông ta vội vàng gật đầu.

Tôi buông ta y ở miệng ông ta ra rồi nói: Đi tiếp đi, chú ý ở dưới chân!

Lần này thìBạch Nham Lang tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, ông ta vừa bước về phía trước vừa âm thầm để ý phía dưới chân mình.

Một đám sương mù đen từ phía trái bay tới, cả tôi và Bạch Nham Lang đồng thời nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé, trên bàn tay đó mọc đầy móng tay dài và sắc nhọn, móng tay dài và đen trũi nhìn rất kinh sợ, tiếp theo là hình thù của một đứa bé đen như hắc ín, theo đám sương mù đen đang là là bay tới.

Mục tiêu của con tiểu quỷ này chính mà mắt cá chân của Bạch Nham Lang.

Ông Bạch, mau nhảy lên! Tôi hô lên. Cùng với tiếng hô, đạo phù trên tay tôi cũng quăng mạnh về phía tiểu quỷ, miệng hô lớn: Cấp cấp như luật lệnh!

Đạo phù rời khỏi tay tôi, nó lập tức bốc cháy. Nói ra kể cũng lạ, đạo phù rất nhẹ, vậy mà nó như có trọng lượng rất nặng đánh thẳng vào bàn tay của con tiểu quỷ.

Bùng!

Một tiếng nổ trầm đục vang lên.

A.......!

Cả hai chúng tôi đều nghe thấy một tiếng kêu vô cùng thảm thiết, một nửa thân hình của con tiểu quỷ lập tức bốc cháy, nó vội vàng lao vào trong đám sương mù đen để lẩn trốn. nó mới bị đánh cho phải bỏ chạy chứ chưa bị đánh cho hồn phi phách tán.

Uỵch! sau khi Bạch Nham Lang nhảy lên thì lập tức ngã quỵ luôn xuống đất. Bạch Nham Lang nhìn theo bóng con tiểu quỷ vừa bỏ trốn, ông ta lắp bắp kêu lên: Nó.... chưa bị chết phải không?

Tôi bất lực gật đầu. Theo lý mà nói, dùng lục đinh lục giáp trấn quỷ phù đối phó với một con tiểu quỷ không có gì là ghê gớm, nhưng vì đạo hạnh của tôi không cao, cho nên khi phát động đạo phù chỉ được có bốn thành công lực. chính vì vậy mới chỉ làm cho nó bị thương, chưa trấn áp hoặc tiêu diệt được nó.

Nói một cách khác, tôi rất lo lắng cho những sự tình sắp sửa xảy ra. Còn chưa giải quyết xong sự tình về con nữ quỷ, chúng tôi đã đắc tội thêm với một con tiểu quỷ, xem ra lại có thêm rắc rối nữa rồi!

Bạch Nham Lang sắc mặt tái mét nhìn tôi ấp úng nói: Liệu... liệu nó có còn quay trở lại nữa không?

Cũng không biết! tôi lắc đầu đáp.

Tại sao nó lại chỉ tấn công tôi mà không tấn công cậu? Bạch Nham Lang nhìn tôi thắc mắc nói.

Bởi vì tôi lợi hại hơn ông, với lại tôi cũng đẹp trai hơn ông! Quỷ thường thích bắt nạt những người xấu xí! Tôi đáp.

Bạch Nham Lang ngậm miệng không hỏi thêm gì nữa.

Tôi đưa cho ông ta một đạo Âm sat hộ thân phù, bảo ông ta bỏ vào ngực áo, chí ít nếu như có bị quỷ tấn công, đạo phù sẽ phát huy tác dụng, không để cho ông ta bị thương.

Sao cậu không sớm đưa cho tôi? Bạch Nham Lang nghi ngờ nhìn tôi hỏi.

Tôi lắc đầu nói trêu ông ta: Cái thứ này phải dùng tiền mua, hơn nữa tôi đã lấy tiền của ông đâu?

Bạch Nham Lang trợn mắt nhìn tôi, điệu bộ tỏ ra không tin, nhưng có lẽ ông ta cũng biết được không thể đắc tội với tôi lúc này, cho nên ông ta chỉ cúi đầu im lặng.

Có lẽ bị đạo phù của tôi làm cho bị đau, cho nên tiểu quỷ không thấy tiếp tục xuất hiện nữa.

Chúng tôi tiếp tục đi thêm khoảng mấy phút nữa, bất ngờ tôi trông thấy ở bên đường có một cô gái mặc váy hoa rất đẹp, cô ta đang giơ tay lên vẫy, miệng kêu lên: Dừng xe! Dừng xe!

Trời ạ! Ở một nơi quỷ quái này sao lại có một cô gái vẫy xe đây? Lại nói trên đường bây giờ chí có tôi và Bạch Nham Lang, làm gì cso chiếc xe nào đâu?

Cả hai chúng tôi vội vàng đưa mắt nhìn, tôi nhận thấy chân của cô gái này không chạm đất, cô ta đang đứng lơ lững trên không trung, cách mặt đất chừng 20cm, nhưng điều kinh khủng nhất là chúng tôi chỉ nhìn thấy chiếc váy đang lơ lửng, mà không nhìn thấy chân cô ta đâu cả.

Lúc này Bạch Nham Lang đang tỏ ra vô cùng sợ hãi, đôi chân của ông ta đang run rẩy, sắc mặt thì tái mét.

Cứ coi như không nhìn thấy, chúng ta cứ đi tiếp! Tôi nói nhỏ với ông ta, đồng thời tay cầm sẵn một đạo phù, sẵn sàng đánh về phía cô gái.

Bạch Nham Lang hít một hơi thật mạnh, ông ta cố lấy lại bình tĩnh giả như không trông thấy cô gái kia, chúng tôi giả như không trông thấy tiếp tục bước về phía trước.

Dừng lại! dừng lại, cầu xin hai người cho tôi đi cùng một đoạn đường!

Cô gái bất ngờ bay đến trước mặt tôi và Bạch Nham Lang rồi kêu khóc cầu xin.

Cả hai chúng tôi vẫn giả như không nghe thấy, không trông thấy. Lúc này chúng tôi đã ở quá gần với cô ta, tôi có cảm giác mũi của tôi sắp chạm vào mũi của cô ta rồi.

Trong lòng tôi biết rất rõ, nếu như tôi dùng đạo phù đánh chết cô ta thì còn tốt, nhưng nếu đánh không chết, cũng sẽ lại giống như trước, chúng tôi đã kết oán thù với một con tiểu quỷ, bây giờ lại thêm một nữ quỷ. Chúng tôi có còn muốn sống sót mà quay về hay không? Càng tránh rước họa được chừng nào thì càng tốt chừng ấy.

Tôi đưa mắt nhìn Bạch Nham Lang ra hiệu tiếp tục diễn kịch.

Bạch Nham Lang có lẽ đã qua phút sợ hãi, ông ta vẫn giả như không nghe không thấy.

Các người chờ ta với.......!

Cùng với tiếng nói, thân hình cô gái lập tức ẩn vào trong làm sương mù dày đặc, hiển nhiên là có sự hạn chế của cự ly, cô ta đành phải chờ người qua đường tiếp theo mà thôi.

Lúc này chúng tôi đã rời xa khu vực không chế của nữ quỷ. Bất chợt tôi cảm thấy đôi chân của Bạch Nham Lang đang run lên bần bật, có vẻ như ông ta sắp ngã quỵ, tôi vội vàng dìu lấy ông ta.

Bạch Nham Lang định quay đầu nhìn về phía sau,

Tôi vội vàng kêu lên: Không được quay đầu, nếu quay đầu lại sẽ bị nữ quỷ câu mất hồn phách!

Bạch Nham Lang sắc mặt tái mét lắp bắp nói: Tiểu Cương, cậu khai mở âm dương nhãn cho tôi, làm cho tôi sợ chết khiếp rồi, bệnh tim... của tôi.... sắp tái phát rồi!

Không chịu được cũng phải gắng chịu, hãy nghĩ đến tính mạng của vợ và con gái ông! Tôi động viên ông ta.

Nhắc đến vợ và con gái, Bạch Nham Lang như được tiếp thêm sức mạnh. Chúng tôi lấy lại bình tĩnh, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.

Không bao lâu sau, sương mù phía trước bắt đầu mỏng dần đi, chúng tôi cũng đã đi tới cuối con đường. ngước mặt lên nhìn, một thị trấn nhỏ tiêu điều hiện ra trước mắt tôi, đến lúc này thì sương mù cũng đã hết.

Chúng tôi đã vào đến thị trấn Tất Đóa Thủy rồi.

Một trận âm phong rất mạnh từ phía trước thổi tới, cuốn theo cát bụi mù mịt, những hạt cát quất vào mặt chúng tôi đau điếng.

Thị trấn Tất Đóa Thủy này không lớn lắm, đứng ở chỗ cao có thể quan sát thấy toàn bộ. Có mấy ngôi nhà cũ, một số đã bị sập mất một nửa, tầng một của mấy ngôi nhà đã mọc đầy rêu xanh.

Hai bên đường là những tòa nhà được xây bằng gạch đỏ đã đổ nát, xung quanh đã mọc đầy cỏ dại cao gần bằng đầu người

Bạch Nham Lang giơ tay che lên mặt để tránh những hạt cát. Đợi đến khi trận âm phong đã thổi qua, lúc này mây đen đã che kín bầu trời, Bạch Nham Lang quay sang nói với tôi: Cái thị trấn quỷ này không có lấy một tia nắng, bây giờ là gần trưa rồi, vậy mà nhiệt độ ở nơi đây lại thấp như vậy, có đi được tới đó chắc cũng sắp hoàng hôn rồi!

Tiểu Cương, may mà có cậu đi cùng, nếu không chắc tôi không thể đến được nơi này rồi!

Bạch Nham Lang liên tục bị máy mắt, nhìn cảnh tượng hoang tàn đổ nát xung quanh, ông ta bắt đầu run rẩy.

Ông Bạch, nếu như tôi không tới, ông có dám đưa ra giá cao để thỉnh cao nhân không? Bất kể như thế nào, cao nhân đó cũng đưa được ông tới chỗ này, chẳng qua là sẽ phải sợ hơn một chút mà thôi! Tôi vừa đưa mắt nhìn xung quanh vừa cất tiếng hỏi ông ta.

Từ khi bắt đầu tiến vào trong thị trấn, tôi chưa hề lấy kiếm gỗ đào ra, tuy rằng kiếm gỗ đào rất lợi hại, nhưng vấn đề là tốc độ của nó không nhanh bằng phù chú.

Ví dụ như con tiểu quỷ ban nãy, chờ lấy kiếm ra đâm vào tay nó, có khi nó đã chạy mất rồi. cho nên nếu chưa lâm đại địch, tốt nhất là dùng phù chú.

Bất chợt tôi phát hiện ra môi và ấn đường của ông ta rất đen, một vùng khí đen vây quanh khuôn mặt của ông ta, nó khiến cho tôi có một dự cảm rất không tốt.

Sau khi bước chân vào trong thị trấn, sắc mặt ông ta bắt đầu bị biến đổi, đây chính là một điềm báo rất không hay.

Tiểu Cương, chẳng phải là có thứ này hộ thể rồi, ma quỷ sẽ không nhập được vào thân ư? Tại sao chỉ một con tiểu quỷ lại có thể làm cho tôi bị ngã? Vừa nói Bạch Nham Lang vừa sờ tay vào sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, trên khuôn mặt ông ta tỏ ra lo lắng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi