Xem ra ông ta đã quá sợ hãi, cũng đúng thôi, đây chính là báo ứng của ông ta! Ai bảo ngày trước đã đắc tội với nó, bây giờ phải chịu báo ứng! Bảo vệ được tính mạng cho ông ta, đó cũng coi là may mắn lắm rồi!
Trên người tôi đã ra đầy mồ hôi lạnh, tôi lấy ra một đạo phù chú rồi xuyên vào đầu thanh kiếm. Chỉ mũi kiếm vào con oán quỷ, tôi quát lên: Ngươi dám vọng động, ta sẽ đánh cho hồn phi phách tán!
Oán sát khí trên người nó có vẻ như đã giảm đi, quả nhiên con oán quỷ đã không dám vọng động.
Tôi cho tay vào ba lô lấy ra một người giấy đã gấp sẵn, bên trên người giấy đã họa sẵn mấy đạo phù văn, đây sẽ là nơi cho oán quỷ trú ngụ. tôi đặt người giấy cách xa chô tôi chừng năm bước chân, sau đó hô lên: Hãy mau nhập vào đây! Cấp cấp như luật lệnh!
Tôi giơ kiếm gỗ đào chỉ vào con oán quỷ, biểu thị nó tự động nhập vào trong người giấy.
Nhưng con oán quỷ vẫn bất động không chịu nghe theo.
Mau nhập vào trong người giấy! Một lần nữa tôi lại quát lên, nếu nó không nghe theo, tôi nhất định sẽ trừng trị nó.
Con oán quỷ quay đầu, nó oán hận nhìn chằm chằm vào Bạch Nham Lang, sau đó nó quay sang nhìn tôi một cái, khi đó nó mới chịu tiến về phía người giấy.
Cuối cùng thì nó cũng đã chịu nhập vào trong người giấy, một quầng khói đen bùng lên, con oán quỷ đã nhập vào bên trong người giấy.
Tôi vội bước tới bên người giấy, tiếp theo tôi cắn đầu ngón tay lấy máu họa một đạo ấn phong văn phù, đến lúc này thì hồn phách của oán quỷ đã bị giam trong người giấy rồi. Việc chiêu hồn đã hoàn thành.
Tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm, tiếp theo tôi vung tay hóa giải trận pháp, tất cả những đạo phù được chôn thành trận pháp nhất thời bùng cháy, việc chiêu hồn đã xong.
Trận pháp chiêu hồn vừa hóa giải, mấy chục đôi tay của quỷ nước trên mặt sông cũng từ từ chìm xuống, những tiếng kêu gào của quỷ nước cũng dần dần lắng đi, âm phong cũng đã dừng lại, xung quanh bờ sông cũng trở nên sáng sủa hơn.
Tuy chỉ hồi phục được không gian ảm đạm như lúc trước, nhưng cũng đã sáng lên rất nhiều, không gian không còn âm u như lúc chiều tối nữa. Thành công rồi! tôi thầm kêu lên.
Nhưng đúng vào lúc đó, đôi chân tôi tự nhiên mềm nhũn, tôi ngã vật xuống đám cỏ.
Tiểu Cương......! Bạch Nham Lang vội vàng chạy tới, ông ta vội vàng lật tôi lại, thấy đầu ngón tay của tôi vẫn còn chảy máu, ông ta vội vàng băng bó lại cho tôi.
Tôi thực sự không muốn cử động nữa, bởi toàn thân tôi hiện giờ gần như không còn sức lực..
Cho đến lúc này tôi mới hiểu được, bất kể là khai đàn tác pháp, hay bày bố trận pháp đều tiêu hao rất nhiều sức lực. loại cảm giác này giống như đã mấy ngày rồi tôi chưa hề được ăn uống, thân thể mệt mỏi đến cùng cực.
Về phương diện tinh thần thì lại càng tệ hại hơn, trong quá trình tác pháp, tôi đã tập trung hết sức, cho nên hiện tại, khi đầu óc được thả lỏng nên nó đã gần như trong trạng thái mơ hồ.
Đến lúc này tôi mới nhận ra, làm một truyền nhân của phái Mao Sơn không hề đơn giản. cái thứ đạo pháp này không phải là trò đùa, không chỉ khiến cho người học về đạo pháp phải chịu ngũ biệt tam khuyết, mà có quỷ mới biết sau này tôi sẽ phạm phải thứ chết tiệt gì? Quan- quả- cô- độc- tàn, hay tiền- mệnh- quyền đây?
Cho dù phạm phải bất cứ điều gì cũng không mấy dễ chịu, cảm giác này thật không hứng thú chút nào.
Tôi khó nhọc cầm người giấy đưa cho Bạch Nham Lang, ông ta run rẩy nhận lấy, trầm tư một lúc sau, ông ta mới cho nó vào trong ba lô.
Nước......! Tôi phải kêu lên, khi đó ông ta mới có phản ứng, ông ta vội lấy cho tôi một chai nước khoáng rồi mở nắp đưa cho tôi.
Sau khi uống cạn chai nước, đến lúc này đầu óc tôi mới hoàn toàn thanh tỉnh, sức lực tôi đã hồi phục được một phần.
Tiểu Cương, cậu đúng là một đại sư có bản lĩnh, chỉ một tay thu phục được oán quỷ, nếu như người khác trông thấy, nhất định sẽ kinh ngạc đến rụng cả cằm. Nếu như tôi không được tận mắt chứng kiến, tôi sẽ không thể tin được, một thanh niên trẻ như vậy mà lại có bản lĩnh kinh người, cậu thật là quá giỏi! Bạch Nham Lang tỏ ra khâm phục nói với tôi.
Tôi lấy ra bao thuốc lá châm lên một điếu, hút mạnh mấy hơi rồi nói với ông ta: Gỏi cái gì mà giỏi? Ông có biết thế nào là ngũ biệt tam khuyết không?
Bạch Nham Lang thấy tôi nhắc đến ngũ biệt tam khuyết thì tỏ ra rất hiếu kỳ.
Tôi đành phải giảng giải qua cho ông ta nghe về ngũ biệt tam khuyết. Những người tu đạo như chúng tôi, ai cũng đều có một số mệnh như vậy, không ai có thể tránh khỏi! tôi kết luận một câu.
Sau khi nghe tôi giải thích xong, đến lúc này ông ta mới hiểu được nguyên nhân, ngay từ khi mới xảy ra sự việc, tại sao tôi không nguyện nhúng tay vào, hóa ra nguyên nhân của nó chính là như vậy!
Tiểu Cương, cậu thật là quá tốt, chỉ vì tính mạng ba người trong gia đình chúng tôi, cho nên cậu đành phải lựa chọn bước vào hành nghề! Việc này.....Ôi! Bạch Nham Lang buồn rầu nói.
Tôi xua tay nói: Đây chính là số mệnh, ông Bạch, việc này không liên quan đến ông! Do vì việc quá gấp gáp, cho nên mới cùng ông tới nơi này, xem ra tôi đã trở thành người ăn cơm của âm gian rồi!
Việc hành tẩu trong hai giới âm dương, có lẽ là do bát tự của tôi mệnh số toàn âm, tôi không thể oán trời trách đất được. cần phải nhớ rằng, sư phụ tôi- Đạo Hoa chân nhân đã cứu tôi từ trong quan tài ra, có thể sống cho đến ngày hôm nay, không bị tên giáng đầu sư kia mang đi để luyện chế thành tiểu quỷ, đối với tôi mà nói, đó là trời xanh đã ưu ái cho tôi lắm rồi! Tôi bồi hồi nói.
Tiểu Cương, cậu nói như vậy là có ý gì? Bạch Nham Lang vội vàng hỏi tôi.
Sự việc này đã giấu kín trong lòng tôi suốt bao nhiêu năm qua, tôi muốn chia sẻ cho người khác nghe, cho nên tôi mới kể lại cho ông ta nghe.
Nghe tôi kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong quá khứ, Bạch Nham Lang miệng há to không nói lên lời.
Ông kinh ngạc cái gì? Ông cho là tôi đang kể chuyện ma hay sao? Nói cho ông biết, đó hoàn toàn là sự thực! Tôi trợn mắt lên nhìn ông ta mà nói.
Tôi thử co duổi chân tay, thấy cũng đã hồi phục lại được tương đối rồi. lúc này đã là hơn hai giờ chiều, việc không thể chậm trễ được. chúng tôi buộc phải nhanh chóng đi lên ngọn núi phía đông nam, tìm được ngôi mộ đã chôn cất thi thể của nữ quỷ đó, sau đó đào mộ lên rồi nhét người giấy có hồn phách của oán linh vào trong bụng. Chỉ có như vậy mới có thể giải quyết triệt để vấn đề nữ quỷ đang nhập trong thân hình của Bạch Hiểu Kim.
Kỳ thực Bạch Nham Lang đã rất sốt ruột, nhưng do thể lực tôi chưa phục hồi, do vậy ông ta cũng không dám thúc giục.
Trong lòng ông ta biết rất rõ, nếu không có tôi giúp đỡ, với đức hạnh của ông ta, trong cái thị trấn đầy rẫy những quỷ hồn này, có khi chưa đi được mấy bước, ông ta đã bị quỷ nhai sống không chừa một mẩu xương rồi!
Thực tình mà nói, lúc này Bạch Nham Lang vô cùng sợ hãi, nhưng ông ta lo lắng cho vợ con mình sẽ bị nữ quỷ kia sát hại, cho nên chỉ cần vợ con ông ta được bình yên, cho dù phải chết ông ta cũng vẫn phải kiên cường.
Cá nhân tôi cảm thấy, tuy Bạch Nham Lang không phải là người tốt, nhưng ít nhất ông ta cũng là một người chồng, một người cha có trách nhiệm, có khi còn tốt hơn một số những người đàn ông khác.
Nhưng nghĩ đến ánh mắt khi chị Lam nghe ông ta kể về hành vi đào trộm mộ của mình, có lẽ chị Lam sẽ không thẻ tiếp tục nhẫn nại được nữa. Bởi dù sao chị ta cũng chỉ là một người bình thường, có thể lý giải được, nhưng tôi nghĩ hôn nhân của hai người có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi đứng dậy cất thanh kiếm gỗ đào vào trong ba lô, sắp xếp lại một chút hành lý, sau đó hai chúng tôi tiếp tục quay trở về ngọn núi phía đông nam thị trấn.
Chúng tôi cần phải nhanh chóng, chứ cứ đi đi lại lại trong cái thị trấn đầy rẫy ma quỷ này, đó chẳng phải là đi tìm con đường chết hay sao?
Chúng ta phải đi nhanh lên thôi, đem hồn phách oán linh này trả lại cho người ta, hy vọng mọi thứ sẽ đều thuận lợi! tôi nói với Bạch Nham Lang.
Bạch Nham Lang khoác ba lô đi sau lưng tôi, ông ta không hề nói một câu gì.
Lần thứ hai chúng tôi quay trở lại thị trấn, nửa tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đã tới chân ngọn núi phía đông nam thị trấn.
Trong chuyến đi lần này đã tiêu tốn của tôi thêm ba đạo lục đinh lục giáp trấn quỷ phù, còn thêm hai đạo tý ngọ cách âm phù. tuy rằng trên đường đi tới chân núi, chúng tôi chỉ gặp có hơn ba chục con quỷ hồn, nhưng có thể nhận thấy, chúng ngày càng trở nên hung ác hơn, khó đánh đuổi hơn.
Tôi biết, đây chính là do nguyên nhân thời gian, lúc này đã sắp bốn giờ chiều rồi, hiện tại âm khí bắt đầu dần gia tăng, sức mạnh của ma quỷ sẽ theo đó mà tăng lên. Một khi màn đêm buông xuống, đến lúc đó sẽ vô cùng khủng bố, chỉ cần nghĩ đến thôi, tôi đã phải rùng mình kinh sợ.
Có một điểm cũng cần phải nói rõ, kể từ sau khi tôi cùng Bạch Nham Lang tiến vào trong thị trấn, chúng tôi chưa hề được rảnh tay lúc nào, có thể nói, đến được chân núi đã là một kỳ công rồi.
Tôi ngước mặt nhìn lên ngọn núi, bất giác tôi cả kinh.
Ngọn núi này phải cao chừng mấy trăm mét, cây cỏ rất um tùm, những thứ này thì rất bình thường. điều bất thường ở đây là ngọn núi rất dốc, ít nhất cũng phải đến bốn nhăm độ. Với một địa thế phong thủy như vậy, tuyệt đối không phải là nơi để làm nghĩa trang.
Càng ngảy tôi càng cảm thấy quỷ dị, tại sao họ lại chọn nơi đây để an táng? Thực ra họ có ý định gì?
Tôi kéo tay Bạch Nham Lang lại rồi nghiêm túc nói: Ông xác định đây chính là nơi chôn của đám âm hôn không? Chính là ở ngọn núi này?
Thực sự tôi không đến nơi này, nhưng người bạn tôi đã từng nhắc đến địa điểm này, anh ta cũng hiểu biết về phong thủy. Khi đó anh ta cũng rất nghi hoặc, sao bên nhà trai lại chọn nơi này để an táng? Khi đó tôi chỉ chú ý đến việc nhận tiền, nên cũng không chú ý đến những thắc mắc của anh ta! Bạch Nham Lang đáp.
Bạch Nham Lang ngước mặt nhìn ngọn núi, thần trí ông ta xem ra có vẻ không yên.
Rất cổ quái... rất cổ quái! Bạch Nham Lang kêu lên lo lắng.
Ông chỉ nghe nói là ngọn núi này, vậy phải làm sao để tìm ra ngôi mộ đó đây? Tôi nghi hoặc hỏi ông ta.
Rất đơn giản, giữa lưng chừng núi có một ngôi miếu hoang đã lâu năm, ngôi mộ chôn ở phía sau ngôi miếu cổ đó! Bạch Nham Lang đáp một cách chắc chắn.
Cái gì? Tôi kinh hoảng kêu lên. Trong táng kinh có ghi chép, tuyệt đối không được chôn cất ở gần những nơi như đền chùa miếu mạo, vậy mà ở đây thì lại làm ngược lại, nếu nói không phải là cố ý thì chỉ có quỷ mới tin được!
Những cấm kỵ về mộ táng là rất quan trọng, nhất là đó lại là một đôi âm hồn, như vậy thì càng phạm nghiêm trọng đến những điều kiêng kỵ hơn.
Ở đây nhất định có một âm mưu gì đó! Tôi thầm kêu lên. Hai chúng tôi bắt đầu trèo lên ngọn núi.
Lúc này đã là bốn giờ mười hai phút, tôi ngồi bệt xuống đất mà thở như trâu. Trước mắt tôi đã nhìn thấy một ngôi miếu hoang đổ nát, pho tượng phật tổ bên trong đã bị hỏng mất một nửa, trong ánh sáng ảm đạm của cuối chiều, khuôn mặt của phật tổ đã bị vỡ mất một nửa, một con mắt còn lại như đang nhìn tôi một cách rất là quỷ dị....
Tôi cố cắn răng đè nén nỗi sợ hãi.