MAO SƠN QUỶ THUẬT SƯ

Bạch Nham Lang nghe nói đó là thứ dùng để trấn áp quỷ hồn, toàn thân ông ta run rẩy. Ông ta cẩn thận đào sang hướng xung quanh.

Tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Đến bây giờ thì tôi đã hiểu ra, tại sao con nữ quỷ lại thoát ra khỏi nơi này để đi tìm Bạch Nham Lang rồi, hóa ra con nữ quỷ đó đã thoát ra ngoài chính bằng chỗ vỡ trôn thiên kim bàn. Nếu như không phải vì thiên kim bàn bị hư hỏng, cho dù oán khí của nữ quỷ có nhiều hơn nữa, nó cũng không thể thoát ra khỏi thị trấn.

Nếu như vậy, tính ra con nữ quỷ rời khỏi nơi đây chưa được bao lâu, cũng chính là nói, trước đây tôi cho rằng con nữ quỷ luôn rình rập hai kẻ đào mộ, suy đoán đó là không chính xác. Nhưng mà những chi tiết này không hề quan trọng, giải quyết việc trước mắt mới là cần thiết.

Bạch Nham Lang tiếp tục đào sâu xuống chừng nửa mét nữa, cuối cùng cũng đã đào đến nắp quan tài, tiếng xẻng đâm vào quan tài phát ra một tiếng kêu trầm đục.

Đào thấy rồi! Bạch Nham Lang vui mừng kêu lên.

Tôi cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy dưới hố sâu lúc này đã lộ ra một phần của nắp quan tài. Bạch Nham Lang đang vét những lớp đất nhão xung quanh, đề lộ ra toàn bộ nắp quan tài.

Chiếc quan tài này lớn hơn những cỗ quan tài bình thường rất nhiều, đương nhiên phải như vậy mới có thể chứa được hai cái thi thể, hình thù của nó không có gì khác biệt, điều khác biệt duy nhất là trên nắp quan tài được họa đầy phù văn.

Tôi vội dặn dò: Ông Bạch, khi cậy nắp quan tài, chú ý không được làm hỏng những chữ phù văn đó, nếu không, chúng ta sẽ làm kinh động đến phong thủy sát, đến lúc đó chúng ta chết chắc rồi!

Tôi hiểu rồi! Bạch Nham Lang đáp.

Tiếp theo ông ta bắt đầu dùng dụng cụ chuyên dùng để nhổ những chiếc đinh đón trên nắp quan tài ra. Sau cùng ông ta dùng một sợi dây thừng luồn xuống mặt dưới nắp quan tài.

Được rồi, dùng dây kéo tôi lên! Bạch Nham Lang từ dưới nói vọng lên.

Tôi lập tức quăng dây thừng xuống rồi kéo ông ta lên.

Trên tay ông ta cầm hai sợi dây thừng, cả hai sợi này đều được luồn qua mặt dưới của nắp quan tài, nút buộc của nó vô cùng chuyên nghiệp, người ngoài chắc không hiểu được cách buộc này.

Hai chúng tôi cầm hai đầu dây thừng kéo thật mạnh, một lát sau thì nắp quan tài đã được kéo lên. Bạch Nham Lang ra hiệu cho tôi đừng lại gần, đồng thời ông ta vứt cho tôi một chiếc mặt nạ phòng độc.

Sau khi tôi đeo mặt nạ vào, khoảng mười phút sau, có lẽ uế khí đã tản phát đi hết, khi đó ông ta mới ra hiệu cho tôi.

Cả hai chúng tôi bước đến bên miệng hố, đồng thời lia đèn pin chiếu xuống.

A...a....a...!

Bạch Nham Lang kêu hét lên, toàn thân ông ta run lẩy bẩy, chiếc đèn pin trên tay ông ta tuột khỏi tay rơi xuống hố, thân hình ông ta loạng choạng như sắp ngã.

Nếu không phải là tôi đã kịp thời dỡ lấy ông ta, có lẽ ông ta đã ngã sấp mặt xuống hố rồi!

Toàn thân tôi ớn lạnh, mặc dù chưa biết tại sao ông ta lại có biểu hiện như vậy, nhưng có lẽ ông ta đã nhìn thấy một thứ gì đó kinh khiếp lắm.

Tôi vội vàng ghé mắt nhìn xuống, đúng vào lúc đó một cảnh tượng vô cùng khủng bố, vô cùng quỷ dị đập vào mắt tôi. bên trong quan tài là hai chiếc đầu lâu con nguyên vẹn, điều kinh khủng nhất là tư thế nằm của họ, phần thân bên dưới đã bị băm nát.

Hai chiếc đầu lên bên hai đống thi thể bị băm vụn, chiếc đầu lâu đang ngửa mặt lên phía trên.

Hai chiêc đầu lâu này vẫn không bị phân hủy, hai đôi mắt đen sì đang nhìn lên phía trên, khiến cho Bạch Nham Lang vừa nhìn thấy đã sợ đến lạc hồn thất phách.

Đã hơn hai mươi năm, nhưng đống thi thể và hai cái đầu lâu đó vẫn không hề thối rữa, không khác gì mới được chôn xuống.

Đây chính là uy lực của cục thế phong thủy, nó khiến cho thi thể không thể mục rữa được, ít nhất trong vòng một trăm năm, nó cũng không thể mục rữa.

Thực sự cảnh tượng này quá đáng sợ, quá khủng bố! Tuy rằng hai thi thể đều không có máu me loang lổ, nhưng mà qúa là ghê rợn, bất giác tôi rùng mình, một luồng khí lạnh chạy dọc từ chân lên tới đỉnh đầu.

Bốp! Tôi lập tức cho Bạch Nham Lang một cái tát rất mạnh, ngay cả đến mặt nạ phòng độc của ông ta cũng phải văng ra.

Bạch Nham Lang lập tức ngã nhào trên mặt đất.

Phải năm phút sau, ông ta mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn tôi, ông ta lắp bắp nói: Tại sao... bọn họ lại phải làm thế với hai thi thể? thật là quá tội nghiệt!

Ông cũng biết là tội nghiệt ư? Vậy mà ngày trước ông còn mổ bụng thi thể của người ta ra? Có điều thủ đoạn của ông chưa ác độc bằng con người này!

Tôi châm một điếu thuốc, hút mấy hơi rồi nói tiếp: Có đối đãi với thi thể như vậy, oán khí mới càng thêm trầm trọng, đây chính là lý do tại sao con nữ quỷ lại nhập vào thân xác của Bạch Hiểu Kim! Thi thể của nữ quỷ bị hành hạ đến nông nỗi này, con thì bị quẳng đi, ông thử nói xem? nữ quỷ có hận ông không?

Bây giờ thi thể của cô ta đã thành ra như vậy, chúng ta.... có nhét người giấy vào đó nữa không? Bạch Nham Lang ấp úng chuyển đề tài.

Được! thi thể này vẫn còn gọi là đầy đủ, nếu tôi đoán không lầm, mỗi một thi thể đều được phân thành tám mảnh, đầu lâu coi như một mảnh, tứ chi phân thành bốn mảnh, thân thể được phân thành ba mảnh, ông hãy tìm mảnh phần bụng, sau đó đem nhét người giấy vào bên trong là được!

Có điều, thi thể nếu thấy được ánh mặt trời, không cẩn thận sẽ biến thành trá thi, cho nên ông cần phải sử lý thật nhanh mới được! Nếu hai chiếc đầu lâu đó biến thành trá thi, ông cứ mặc kệ, chỉ cần nhét người giấy vào trong bụng thi thể người nữ là được, tôi sẽ tìm biện pháp trấn áp chúng! Tôi nói tiếp.

Tiếp sau đó là đặt lại nắp quan tài, lấp đất tạo thành nấm mộ như cũ. Tôi sẽ tác pháp gọi con nữ quỷ kia đến, ông phải khấu đầu tạ tội với nữ quỷ, như vậy là sẽ thành công.

Con nữ quỷ có buông tha cho ông hay không, chính là trong ba phút đầu tiên, ông nghe rõ chưa? Đến lúc đó ông phải kiên cường lên!

Tôi dặn dò ông ta cẩn thận, bởi vì ông ta động một tý là sắp lăn ra ngất, chính vì vậy mà tôi hay tát ông ta, coi như đỡ tốn phù chú, dù sao đối với loại người này, dùng biện pháp tát để cho ông ta tỉnh lại vẫn thú vị hơn nhiều.

Việc không thể chậm trễ được nữa rồi, bắt đầu đi thôi!

Tôi đeo mặt nạ phòng độc vào, đồng thời lấy thanh kiếm gỗ đào ra cầm ở trên tay, một tay tôi cầm sẵn mấy đạo linh phù rồi nói.

Bạch Nham Lang cũng đeo mặt nạ vào, tay cầm người giấy đã có oán linh ở trong đó, ông ta bắt đầu chuẩn bị bước xuồng hố.

Tuy lần này chúng tôi đều đã có sự chuẩn bị, thế nhưng cả hai chúng tôi đều cảm thấy vô cùng lo lắng.

Hai chiếc đầu lâu chết không nhắm mắt kia vẫn đang mở trợn trừng đôi mắt nhìn chúng tôi, khiến cho cả hai chúng tôi đều cảm thấy hít thở vô cùng khó khăn.

Bắt đầu hành động! tôi hô lên một tiếng.

Hai đầu của sợi dây thừng đã được buộc chắc chắn vào một chạc cây bên cạnh, tôi xuống trước, Bạch Nham Lang xuống sau, cả hai chúng tôi bắt đầu bám theo sợi dây thừng mà tụt xuống hố. không bao lâu sau, chúng tôi đã xuống dưới đáy hố, bên cạnh chiếc quan tài đang mở nắp.

Cả hai chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, tuy không ai nói với ai một lời nào, nhưng tôi cảm thấy da đầu tôi như đang tê rần.

Đó thực sự là một cảm giác vô cùng ghê rợn, mỗi một tế bào của tôi đều đang không ngừng kêu gọi tôi mau chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này, nhưng giờ phút này chúng tôi không thể rời đi được.

Loại cảm giác này rất mâu thuẫn, lại thêm cảnh tượng vô cùng kinh dị bên trong quan tài, cũng may là chúng tôi đều đã đeo mặt nạ phòng độc nên không ngửi thấy những mùi kinh tởm đó, nếu không, chắc chúng tôi không thể trụ lâu được.

Bạch Nham Lang đứng bên cạnh hai chiếc đầu lâu đang trợn trừng mắt lên nhìn, ngay dưới chân ông ta là hai mảnh thi thể, loại cảm giác này... Ôi cha mẹ ơi, tôi không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.

Bạch Nham Lang cúi xuống nhặt chiếc dèn pin bị rơi lên, sau đó ông ta bắt đầu lật tìm mấy mảnh thi thể. cả hai thi thể này đang sắp sửa biến thành trá thi rồi, đây thực sự không phải là diều tốt lành gì.

Tôi dùng hai đạo trấn quỷ phù dán lên hai chiếc đầu lâu, một tay bấm quyết, miệng đọc chú ngữ: Thiên địa quỷ thần, quá lộ âm hồn, phù triện trấn tà, bất đắc vọng động, cấp cấp như luật lệnh!

Đọc chú ngữ xong, tôi dùng mũi kiếm chỉ vào hai cái đầu lâu, sau đó quay sang nói với Bạch Nham Lang: Mau lên, tôi chưa biết sẽ trấn áp được nó bao nhiêu lâu đâu!

Lúc này Bạch Nham Lang mặt đang nhăn nhúm như quả táo tầu, thế nhưng ông ta cố gắng lấy hết can đảm, ông ta cúi xuống thi thể của người nữ.

Đúng vào lúc này, tình huống đột ngột phát sinh.

Chỉ thấy hai cái đầu lâu đột nhiên động đậy, cả hai cái đầu lâu đều quay đầu trợn trừng đôi mắt đen ngòm lên nhìn ông ta.

A.......! Bạch Nham Lang hét lên một tiếng rồi vội vàng rụt ngay tay lại.

Tôi cảm thấy như có một luồng sức lực rất mạnh, nó bóc tung đạo phù chú đang dán ở trên hai cái đầu lâu ra.

Những giọt mồ hôi lạnh trên trán tôi bắt đầu rỏ xuống, nếu như không phải là đã có sự chuẩn bị sẵn tư tưởng, có lẽ lúc này tôi đã ngất đi rồi.

Việc cần thiết phải làm ngay lúc này chính là khắc chế hai chiếc đầu lâu, mà hiện tại hai chiếc đầu lâu đã bắt đầu hoạt động, rất có thể nó sẽ há miệng ra cắn chúng tôi.

Khà...khà..khà...! Hai chiếc đầu lâu cùng lắc lư.

Tôi vội dùng kiếm gỗ đào đâm xuống trán chiếc đầu lâu của người nam.

Một tiếng kêu thảm vang lên, chiếc đầu lâu lập tức trở nên bất động. tôi chĩa mũi kiếm sang phía chiếc đầu lâu của người nữ, miệng quát: Gỗ đào một diệt sát, ngươi chắc cũng đã hiểu, nếu dám vọng động, ta sẽ đâm ngay!

Có lẽ hiểu được sự uy hiếp của thanh kiếm gỗ đào, chiếc đầu lâu của người nữ lập tức quay sang phía tôi, đôi mắt đen sì không có đồng tử của nó nhìn tôi chằm chằm. Tôi biết, nếu không có phù chú và kiếm gỗ đào trên tay, nhất định hai chiếc đầu lâu này sẽ lập tức tấn công chúng tôi ngay.

Oán khí xung quanh ngày cảng trở lên nồng đậm, tôi quay đầu nói với Bạch Nham Lang: Sợ hãi cái gì nữa, còn không mau lên, chúng ta sắp không trụ được nữa rồi!

Thực sự mà nói, tôi có thể sử dụng phù chú và kiếm gỗ đào tiêu diệt được đầu lâ của hai trá thi này, nhưng vấn đề là không thể làm như thế được, nếu hủy hoại hai chiếc đầu lâu, tôi sẽ phá hủy đi trận thế phong thủy, sẽ thúc động đến phong thủy sát, nếu như vậy, tôi và cả nhà Bạch Nham Lang đều sẽ phải chết.

Cho nên tôi chỉ có thể dọa dẫm để khống chế chúng, chứ không thể ra tay thực sự.

Nghe tôi quát lên như vậy, Bạch Nham Lang cuối cùng cũng đã trấn tĩnh, ông ta bắt đầu lần mò trong đống thi thể để tìm mảnh bụng của nữ quỷ.

Đừng nói là một mình Bạch Nham Lang tỏ ra sợ hãi, ngay đến cả tôi cũng đã sắp khóc không ra nước mắt rồi.

Cũng may mà trời xanh không phụ người có tâm, đúng vào lúc tôi đã khắc chế được hai chiếc đầu lâu, Bạch Nham Lang cũng đã nhét được người giấy vào trong phần bụng của thi thể người nữ, ông ta run giọng nói: Trả lại đứa con cho cô, sau này xin cô đừng đến tìm chúng tôi nữa, món nợ tôi đã trả lại cho cô rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi